Cũng có rất nhiều người chặn đánh muốn tiêu diệt hai người này, nhưng mà bởi vì thân thủ bọn chúng vô cùng cao siêu nên tất cả những ần đó đều thất bại, cho đến một lần bởi vì bọn chúng đã giết chết một nhà mười hai người trong đó chủ yếu là người nhà và trẻ em còn là những người không biết võ công bởi vậy mà, năm đó toàn chốn giang hồ cùng nhau tập trung một chỗ để tiêu diệt hai người này, cũng đã ba mươi năm trôi qua, kể từ lần đó hai anh em đó biến mất, giờ lại một lần nữa xuất hiện.
- Không nghĩ tới ba mươi năm Huyết Ma nhị nhân lại ẩn náu ở Thanh Huyền Tông. Thanh Huyền Tông quả thật là to gan, dám đối đầu với cả chốn giang hồ.
Đào Thanh lẩm bẩm, ông ta không nghĩ tới Thanh Huyền Tông lại liều lĩnh như vậy, Đào Thành nhìn về phía Huyết Ma nhị nhân cất giọng.
- Huyết Ma nhị nhân, các người không sợ chuyện hôm nay truyền đi, thì hai người các người không có chốn dung thân hay sao?
Theo cái nhìn của Đào Thanh thì chỉ cần truyền ra tin tức này thì chốn giang hồ sẽ lại truy sát bọn chúng, nhưng mà chuyện ba mươi năm trước giờ đã khác đi rất nhiều. vậy nên Huyết Ma nhị nhân cười toáng lên rồi cất giọng.
- Ha, ha... các người nghĩ rằng những người năm đó còn sống hay sao, và nếu như còn sống thì chắc gì bọn họ còn muốn truye sát anh em bọn ta, nhưng mà năm đó tất cả cũng chỉ vì lợi ích mà thôi, hiện tại không có lợi ích dụ hoặc, các người nghĩ bọn hắn còn muốn truy sát chúng ta hay sao?
Hắn chế diễu nhìn về phía Đào Thanh, trong ánh mắt chẳng có chút nào hiện lên vẻ sợ hãi. Sau đó hắn lại tiếp tục cất lời.
- Mà giả sử như bọn chúng đang còn có lòng truy sát anh em chúng ta, nhưng mà chuyện hôm nay muốn truyền ra cũng truyền không được.
Nghe những điều này Bạch My mặt cũng biến sắc, lúc này ông ta cũng đã tỉnh, ông ta nhìn về phía Huyết Ma nhị nhân cất giọng.
- Các người muốn giết sạch chúng ta?
Nghe Thấy Bạch My nói, Huyết Ma nhị nhân cất giọng.
- Giết sạch các người thì đã làm sao, chỉ là mấy cái phết vật giết thì liền giết thôi có gì đáng tiếc, đã không thể sử dụng được thì nên giết, giết các người cho yên lòng, sau này đỡ phải vướng bận mấy con kiến hôi trả thù.
Nghe vậy, Bạch My cùng Đào Thanh giận tím mặt, hai lão không nghĩ trong mắt đối phương mình chỉ là kiến hôi, không lay nổi lá cây ngọn cỏ, hiện nay hai lão muốn chiến cũng không được, hiện tại hai lão muốn đứng lên cũng khó chứ nói gì đến chuyện đánh đấm. Hai lão bất lực thở dài bỏ mặc cho số phận, lúc này Bạch My đưa mắt nhìn sang Thanh Thanh cất giọng.
- Lát nữa bọn chúng không để ý thì hãy theo con đường núi phía sau trốn đi.
Nói những lời này ông ta rất quyết tâm, dù cho liều cái mạng già này thì cũng phải bảo vệ cho Thanh Thanh rời khỏi nơi đây..
Lúc này Trịnh Văn Thái nhìn về phía Huyết Ma nhị nhân, rồi cất giọng ra lệnh một tiếng.
- kẻ nào chịu khuất phục thì giữ lại, còn nữa giết chết bất luận tội.
- Vâng thiếu chủ, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ xử lý sạch sẽ.
Nói xong Huyết Ma nhị nhân nhìn về phía Đào Thanh cất giọng.
- Ba mươi năm trước, trong lúc bị giang hồ truy sát cùng đường thì anh em chúng ta bị rơi xuống vực thẳm, nhưng may mắn được Thanh Huyền Tông chủ cứu mạng và thu lưu, kể từ đó anh em chúng ta đã quy ẩn, một lòng tu luyện, hiện tại chúng ta có thể tự tin trên giang hồ hiện đã ít có đối thủ, và để đền đáp cho Thanh Huyền Tông chủ, kể từ lúc đó cái mạng của chúng ta thuộc về Thanh Huyền Tông. Ba mươi năm qua đây là lần đầu tiên chúng ta thực hiện nhiệm vụ, không nghĩ tới lại có thể diệt đi một cái tông môn, cái này các người cũng không thể trách được chúng ta.
- Tiểu tử đã ngươi tổn thương đến thiếu chủ của chúng ta, vậy hôm nay chúng ta sẽ trước hết từ ngươi khai đao, sau đó để cho thiếu chủ tự tay xử lý mày, để hả được cơn giận của thiếu chủ.
Nói xong những lời này, Huyết ma nhị nhân tiến chậm về phía Thanh Sơn, nhưng mà trên khuôn mặt của Thanh Sơn không biểu hiện gì, khuôn mặt bình thản như nước sau đó cất giọng tự tin.
- Vậy thì để ta thử xem, Huyết ma nhị nhân, nổi đình nổi đám ba mươi năm trước thực lực ra sao, để xem thực lực và tiếng tăm có đồng hành hay không, hay chỉ là có tiếng mà không có miếng.
Nghe những lời này của Thanh Sơn, cả hai cũng không tức giận mà nhìn về phía Thanh Sơn, trong khóe mắt hiện lên một tia cẩn thân rồi một người lên tiếng.
- Tiểu tử lá gan không nhỏ, nhưng mà cuồng là việc của cuồng, quan trọng là phải đúng chỗ, ở nơi hang rồng huyệt hổ mà cũng dám cuồng vọng, vậy thì chỉ có một con đường diệt vong mà thôi, đã muốn chết thì anh em chúng ta sẽ tiễn một đoạn đường, và trên đường tuyền lộ nhớ kỹ là phải biết khiêm tốn.
Nói rồi hai người tăng tốc mà đi, thân hình giống như một bóng u linh lướt nhanh về phía Thanh Sơn, dù cho đối mặt với kẻ tiểu bối nhưng cả hai không tỏ ra khinh thường, bởi vì cả hai đến đây đã rất lâu, cũng đã nhìn thấy Thanh Sơn từng đánh bại năm tên cường giả đỉnh cao, vậy nên hai anh em bọn hắn rất coi trọng người thanh niên trước mặt này. còn phía còn lại Thanh Sơn cũng không hề sợ hãi, trong thoáng chốc khí thế trên người tăng vọt, sau đó hét lên một tiếng.
- Hôm nay dù cho các người là rồng thì ta cũng phải đánh cho cuộn lại, hổ thì cũng phải khiến cho phải nằm xuống.