Một bước Thuấn Di thi triển, Hắc Vũ trong một hơi thở đã nhảy đến phía một tên Vũ Đế tứ trọng, tốc độ hết sức kinh khủng đến mức cả ba tên đều phải kinh hãi.
- Kẻ nào!!
Cự Thiên Kiếm trên tay Hắc Vũ ầm ầm chém đến, một chiêu Thiên Thạch Phá bạo tạc nện xuống đầu tên nam tử Vũ Đế tứ trọng.
- Dị thuộc tính!
Tên nam tử nhìn thấy màu ánh sáng năng lượng hiện lên trên mặt lưỡi kiếm thì liền kinh hãi, vô tận thủy nguyên khí trong người hắn lập tức bùng phát ra ngoài, một cái chưởng nước mạnh mẽ đánh về phía cự kiếm.
Tên nam tử dù sao cũng là Vũ Đế tứ trọng đối với công kích của Vũ Đế nhị trọng như Hắc Vũ mặc dù có chút yếu tố bất ngờ nhưng cũng không đến mức rơi vào bị động.
Có điều hắn có tính toán thì Hắc Vũ cũng đã có tính toán, vì vượt cấp chiến đấu cho nên vừa ra tay hắn đã sử dụng đến Thiên cấp vũ kĩ.
Một kích của hắn và tên nam tử va chạm, uy thế kinh khủng phóng xuất ra ngoài đem cây cối trên mặt đất và sóng nước trên bờ biển đánh dạt ra xung quanh.
Nam tử tu vi Vũ Đế tứ trọng vậy mà phun một ngụm máu rồi bị hất văng ra, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn về phía Hắc Vũ.
Điều này cũng là dễ hiểu, trong trạng thái bất ngờ đến cả thiên tài như Đinh Lăng cũng bị chiêu này làm cho trọng thương, huống hồ là tu sĩ bình thường như tên này, cho dù là vượt hẳn hai cấp nhưng điều đó vẫn chưa đủ để cứu giúp hắn.
- Kẻ này vô cùng mạnh, cùng phối hợp giết hắn! - Tên nam tử tu vi Vũ Đế lục trọng nói, qua một chiêu vừa rồi đã đủ để hắn nhận ra sự lợi hại của Hắc Vũ, nếu không phối hợp thì e rằng một mình hắn sẽ phải tốn nhiều sức.
Cả ba bọn hắn cũng đã có nghe về Lương Chiến, nhưng chỉ biết tên này bị Hoàng Sa Động truy nã chứ cũng chưa từng thấy dung mạo tên này như thế nào cho nên cũng không nhận ra mình kẻ ở trước mặt.
Hai tên còn lại lập tức lao đến, trên tay cùng lúc xuất hiện chưởng lực, cả hai cũng đều là tu sĩ hệ thủy như tên kia.
Tên nam tử vừa bị thương cũng lập tức tới hỗ trợ hai tên kia, trong cùng lúc ba cái chưởng lực kinh khủng đồng thời hướng Hắc Vũ vỗ đến.
Chưởng ấn của tên nam tử Vũ Đế lục trọng, mặc dù không thể mạnh mẽ sánh bằng với những thiên tài Vũ Đế lục trọng như Võ Tuấn Kiệt hay Long Tín lúc trước nhưng chưởng ấn của tên này cũng đủ để gây cho Hắc Vũ một cảm giác nguy hiểm cực độ.
Đương nhiên khoảng cách giữa lục trọng và nhị trọng như hắn hiện tại là vô cùng lớn, ăn phải chiêu này người bình thường chắc chắn chết không vẹn thây, còn hắn ít nhất cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Hai chưởng ấn của hai tên Vũ Đế tứ trọng mặc dù không mạnh mẽ bằng nhưng cũng đủ để đả thương hắn, cả ba đều không thể khinh thường.
Tốc Hành được sử dụng, tốc độ của hắn lập tức tăng cao, chỉ trong nháy mắt đã thoát khỏi tầm ảnh hưởng của hai cái vũ kĩ uy lực Vũ Đế tứ trọng, bất quá vẫn còn một cái vũ kĩ của Vũ Đế lục trọng bám theo hắn.
Trong lòng hắn hiện đang vô cùng trầm trọng, nếu như lúc này đốm sáng giữa trán cho hắn mượn lực lượng như lúc ở trong Hạ Thế thì có lẽ lúc này cả ba tên đều đã trở thành xác chết dưới tay hắn.
Tuy nhiên sau trận chiến vừa rồi, đốm sáng hiện tại đã chẳng còn chút khí tức, mà kể cả là vậy thì Hắc Vũ cũng không biết cách sử dụng, cho dù muốn nó cho mượn lực lượng cũng không làm được.
Hắc Vũ nghiến răng làm ra quyết định, Cự Thiên Kiếm trên tay hắn tạm thời biến mất, thay vào đó là trên đầu ngón tay của tụ ra một lực lượng.
Thạch Anh Chỉ được điểm ra hoá thành một cột sáng phóng thẳng về phía chưởng ấn.
Hai lực lượng khủng bố công kích lẫn nhau tạo thành một cơn chấn động còn mạnh mẽ hơn trước đó, công kích đem cả một góc bờ biển chấn đến lún xuống.
Chưởng ấn của tên Vũ Đế lục trọng mạnh mẽ là vậy nhưng không ngờ lại bị hủy đi, bất quá Hắc Vũ cũng không khá hơn, thân thể hắn như gặp phải trọng kích, trên miệng không nhịn được phun ra từ một ngụm máu.
Cũng may vừa rồi hắn đã đem Thanh Kim Hoá Hình Thạch bao phủ phía bên trong y phục không thì thương thế còn nặng hơn.
Ngược lại là tên nam tử Vũ Đế lục trọng kia, hắn mặc dù chỉ bị chút ảnh hưởng nhưng việc Hắc Vũ có thể phá giải chiêu thức của mình mới là điều khiến hắn khiếp sợ.
Tuy vừa rồi hắn chỉ tùy tiện đánh ra một chưởng mà chưa phải toàn lực nhưng chưởng đó so với hai tên Vũ Đế tứ trọng kia còn mạnh hơn, thật không ngờ vậy mà Hắc Vũ có thể chống lại mà chỉ dính chút nội thương.
- Không thể cứ đánh như vậy! - Hắc Vũ trong lòng thầm hô.
Hắn buộc phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không đợi tới khi tên trưởng lão mà bọn hắn nhắc tới trở lại đây thì cho dù là mạng của hắn cũng chưa chắc giữ được nói gì đến việc cứu Thanh Giang.
Nghĩ đến đây hắn quyết định làm ra một việc điên rồ...
Trên bề mặt của Cự Thiên Kiếm lúc này, Thanh Kim Hoá Hình thạch đang từ trong cơ thể hắn tiến ra, thoáng chốc đã bao trùm lấy toàn bộ thân kiếm, tạo cho nó một lớp vỏ bọc màu xanh ngọc hoàn toàn mới.
Từ đầu đến chuôi của Cự Thiên Kiếm lúc này đều được bọc trong lớp kim loại màu xanh, chỉ riêng chỗ Hắc Vũ cầm vào là lúc này vẫn còn hở ra để lộ lớp đá trắng.
Chưa hết, dung nham từ trong đan điền của hắn phóng xuất ra ngoài đem lớp kim loại bên trên nung đến đỏ rực.
Song song với dị thuộc tính dung nham, dị thuộc tính thạch cũng được truyền vào bên trong Cự Thiên Kiếm, cả hai loại dị thuộc tính cùng một lúc được điều động.
Đây là lần thứ hai Hắc Vũ sử dụng đến cùng lúc cả hai dị thuộc tính khi chiến đấu, lần trước hắn chỉ dùng đến hai chiêu Phá Vạn Chỉ, còn hiện tại là sử dụng chúng để gia trì vào vũ khí của mình.
Vì Cự Thiên Kiếm là pháp bảo chỉ có thể sử dụng cho thuộc tính Thạch nên hắn buộc phải huy động đến Thanh Kim Hoá Hình Thạch để sử dụng được Dung Nham.
Chứng kiến bộ dạng này của Hắc Vũ, đám người kia chỉ có thể trợn mắt há mồm, trong ánh mắt kinh hãi đến cực độ.
- Hắn... hắn là Hắc Vũ!!!
- Hắn có tận hai dị thuộc tính!!!
- Chúng ta gặp quỷ rồi!!!
Hắc Vũ quanh người có hai dòng năng lượng một đỏ một xám vờn quanh, trên vai lại vác Cự Thiên Kiếm, hắn lúc này không khác nào một chiến thần hùng mạnh.
Đám người lúc này mặc dù kinh hãi trước sức mạnh và sự thiên phú của nhưng rất nhanh cũng bình tĩnh lại.
- Hừ, Hắc Vũ! Ngươi thật to gan, đừng tưởng bản thân là thiên tài của Kim Nhật liên minh nên muốn làm gì thì làm. Dù sao Đông Hải này do Thu Thủy Môn nắm giữ! - Tên nam tử tu vi Vũ Đế lục trọng lên tiếng đe doạ.
Mặc dù hắn không biết vì sao tên này lại đột nhiên tấn công bọn hắn nhưng bọn hắn cũng không sợ.
Bọn hắn đông người hơn, cho dù tên này có lại đại thiên tài đi nữa thì có thể một mình đánh lại bọn hắn mà không phải trả một cái giá lớn sao?
Bọn hắn cũng không sợ đắc tội với tên này, Ngọc Thủy Môn của bọn hắn dù sao cũng là thế lực bát cấp, cho dù Minh Long Bang có kéo đến đòi lại công bằng thì Thu Thủy Môn cũng sẽ không để chịu thiệt.
Dù sao quan hệ giữa các môn phái cũng chỉ là liên minh, mỗi thế lực cũng có một ranh giới riêng không thể đụng chạm, hiện tại là Hắc Vũ ra tay trước nên bọn hắn không cần phải sợ nữa.
Hắc Vũ lúc này không để tâm đến lời bọn hắn nói, trong lòng tên này đã chắc chắn phải giết cả ba tên này bởi vì bọn chúng đã biết đến bí mật của hắn, nếu để một trong ba tên rời khỏi đây thì trong tương lai thiên hạ không còn chỗ cho hắn dung thân.
Không tiếp tục suy nghĩ nhiều, Hắc Vũ dậm mạnh đôi chân, thân thể lập tức lao đi như cơn gió, phía sau lưng hắn còn để lại vô số tàn lửa.
Hắn nhắm về phía một tên Vũ Đế tứ trọng mà lao đến, Cự Thiên Kiếm trên tay vẽ ra một đường vòng cung, tia lửa tạo ra một vệt dài giữa không gian.
- Khốn kiếp!
Tên nam tử trước khí thế của hắn thì trở nên kinh hãi, một chưởng ấn thủy thuộc tính nhanh chóng đánh về phía trước.
Chiêu này so với chưởng chấn trước đó còn mạnh mẽ hơn một bậc, dòng nước xanh thẵm từ tay hắn tràn ra tạo nên một lực xoáy cuồn cuộn.
Thủy chưởng đánh vào lưỡi kiếm, một âm thanh ầm ầm nổ ra.
Trong ánh mắt trợn tròn của cả ba tên, chưởng ấn vậy mà bị đánh nát vụn.
Chưa dừng lại ở đó lưỡi kiếm tiếp tục chém xuống, tên nam tử không kịp thu tay lại, lưỡi kiếm trong nháy mắt đã chẻ tay hắn ra làm đôi như chẻ tre, máu huyết túa ra trường thành vệt dài.
- Thật kinh khủng! - Hai tên cùng lúc thốt lên.
Mặc dù tên nam tử vừa bị chẻ tay kia chính là tên trước đó bị Hắc Vũ đánh bị thương nhưng không ngờ một chiêu vừa rồi lại có thể làm hắn ra nông nỗi này, uy lực của hai loại dị thuộc tính phối hợp chính là khủng bố như vậy sao?
Cả ba tên đều không biết, vừa rồi là Hắc Vũ đã một lần nữa dùng chiêu Thiên Thạch Phá, có hai loại dị thuộc tính phối hợp, uy lực của nó càng tăng thêm gấp bội, một trảm đã chẻ tay tên nam tử làm đôi.
Chưa để tên nam tử hết bàng hoàng, Hắc Vũ nhanh như chớp đã xoay cổ tay, thanh kiếm lập tức chệch hướng nhắm thẳng vào tim hắn.
Cự Thiên Kiếm vốn là một thanh trọng kiếm bản hình chữ nhật không hề có mũi nhọn, lúc này Thanh Kim Hoá Hình Thạch lập tức di chuyển tới tạo thanh một mũi kiếm nhọn hoắt.
Mũi kiếm nhọn trực tiếp chạm vào lồng ngực hắn đem quả tim kia xé toạc, bên trên ngực trái toác ra thành một cái lỗ máu lớn.
Ánh mắt của tên nam tử đờ ra, sắc mặt trắng bệch, khí tức tiêu tán, rất nhanh đã trở thành một cái xác không hồn rồi ngã xuống đất.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi hai tên còn lại vẫn chưa tin đồng bọn của mình vừa ngã xuống.
...........
- Có bạn vừa cmt hỏi sao main có dị thuộc tính mà đánh không lại mấy thằng mang thuộc tính biến dị.
=> Tu sĩ bình thường có mạnh có yếu, tu sĩ mang dị thuộc tính nhưng thiên phú bẩm sinh chỉ là một lão trung niên tu luyện bao nhiêu năm cũng chỉ mới đạt đến Vũ Quân, trải qua bao nhiêu lần tôi luyện, phục dụng bao nhiêu hàng ngon nên mới được như bây giờ. Còn những tên thiên tài bình thường thiên phú bẩm sinh vốn đã khủng bố hơn người bình thường, lại có thêm thuộc tính biến dị thì sức mạnh càng đại tăng. Nếu thử đưa dị thuộc tính Dung Nham cho Võ Tuấn Kiệt sở hữu, nói không chừng bây giờ hắn đã cùng Dương Kha đứng đầu Hoàng Kim Bảng.