Bữa cơm đó, Tập Vị Nam kín tiếng ít nói, thậm chí lúc đang săn sóc Diệp Bạc Hâm ăn cơm, bản thân cũng không động đũa mấy. Tô Hòa vừa tốt nghiệp đại học, thấy cái gì cũng hiếu kỳ, mắt đầy ắp phấn khích. Mới đầu có mặt Tập Vị Nam, còn hơi tỏ ra gò bó, sau đó bắt đúng mạch chuyện, liền ríu rít buôn chuyện với Diệp Bạc Hâm.
Cô chưa từng dùng bữa tại nhà hàng cao cấp bao giờ, nhiều lễ nghi trên bàn ăn đều mù tịt, chỉ hí hoáy bắt chước theo Diệp Bạc Hâm. Diệp Bạc Hâm thấy thế, cũng không cố tình nhắc nhở, tránh làm cô bé thấy tổn thương sĩ diện, mà động tác làm chậm lại, để Tô Hòa thấy rõ hơn.
Diệp Bạc Hâm thản nhiên hưởng thụ sự săn sóc của Tập Vị Nam, khóe mắt thi thoảng lướt nhìn anh, thấy anh ít khi nhấc đũa, mắt hơi xao động, song không hề khuyên anh nên ăn nhiều hơn. Cũng chả phải trẻ con, đói tự khắc biết ăn, không cần người khác phải nhắc.
Tô Hòa chợt nhận ra hình như mình nói hơi nhiều, chiếm dụng vợ người ta, bèn bẽn lẽn cười với Tập Vị Nam, sau cắm cúi ăn cơm.
Kết thúc bữa cơm đã là chín giờ, khách khứa trong Tử Yến chẳng vì thế mà quang đãng, trái lại vẫn có người lục tục lên gác.
Phục vụ bưng hoa quả lên, từ cửa sổ nhìn ra, mưa đã ngớt dần, ánh đèn neon ánh lên thinh không thành phố.
Điện thoại của Tập Vị Nam đổ chuông, anh nhìn xuống màn hình một thoáng rồi thẳng tay ngắt máy.
Diệp Bạc Hâm vô tình đưa mắt, liếc thấy cuộc gọi đến hiển thị chữ “Mẹ”, liền sững ra.
Như cảm nhận được, Tập Vị Nam ngước lên...
Đường nét cương nghị sắc cạnh dưới ánh đèn chiếu rọi, đôi mắt đen như được rây rắc ánh sáng vụn vỡ li ti.
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Bạc Hâm như kẻ nhìn trộm bị bắt quả tang, giật mình, song vẫn cố tỏ ra bình thản nhìn lảng đi.
Phục vụ ôm một bó hoa hồng xanh xuất hiện, đứng bên bàn, ngần ngừ nhìn Tô Hòa, lại nhìn Diệp Bạc Hâm. Thấy Tập Vị Nam và Diệp Bạc Hâm ngồi sát rạt, giữa cả hai như tình cảm quyến luyến. Mà Tô Hòa lại ngồi cách Tập Vị Nam ở vị trí chếch chếch đối diện, người phục vụ thầm đoán trong bụng, hai người ngồi cạnh nhau chắc chắn là một cặp.
Ánh mắt của cả Diệp Bạc Hâm lẫn Tô Hòa dán trên bó hoa hồng xanh lộng lẫy. Đàn bà con gái mà, bẩm sinh đã có tình cảm khó tả với hoa cỏ, ai mà từ chối cho nổi sức quyến rũ một bó hoa. Trong tâm hồn rốt cuộc vẫn có những tế bào lãng mạn, dẫu có là người phụ nữ thép đi chăng nữa.
Người phục vụ trao bó hoa cho Tập Vị Nam: “Thưa anh, hôm nay là sinh nhật của bà chủ chúng tôi, các vị là bàn thứ mười bảy, mà hôm nay cũng là ngày mười bảy. Bó hoa này bà chủ chúng tôi xin tặng các vị. Mong anh và bạn gái mình cập bến hạnh phúc trăm năm, ân ái bền lâu.
Tập Vị Nam đón lấy, cầm trên tay, nhìn một thoáng, bờ môi bất giác cong lên.
Giây tiếp theo, trước ánh mắt hâm mộ của Tô Hòa, anh trao bó hoa cho Diệp Bạc Hâm: “Chuyện trước kia, anh xin lỗi.”
Mượn hoa dâng phật, bó hoa hồng anh dùng để tạ lỗi, hơi có phần lạc đề.
Lúc đó Tô Hòa mới thảng thốt vì lời xin lỗi đường đột của người đàn ông. Chẳng trách tối nay tâm trạng Diệp Bạc Hâm không được thân thiện, lúc nào cũng giữ khoảng cách với anh ta. Thậm chí người ngu ngơ như cô còn nhận ra, một người lạnh nhạt, một người đang lấy lòng.
Chỉ có điều... người ta vẫn bảo tính khí mấy anh lính rắn hơn hòn đá kê trong nhà cầu. Mà người đứng trước mặt lại không như thế, mọi lúc mọi nơi đều chiều ý Diệp Bạc Hâm, bị hắt hủi cũng không hề oán thán, mà vẫn giữ được phong độ.
Diệp Bạc Hâm nhìn bó hoa hồng xanh, rất muốn từ chối nhận. Nhận rồi lại khiến anh tưởng cô đã tha thứ, còn không nhận thì... lại có phần đỏng đảnh thái quá.
Tập Vị Nam nở nụ cười mê người, anh có đôi mắt sâu không thấy đáy, lại còn đen lay láy như nhấn chìm người ta.
Diệp Bạc Hâm ngần ngừ không nhận, bầu không khí hơi ngượng ngùng, Tô Hòa len lén hích vào chân cô dưới gần bàn. Diệp Bạc Hâm cau mày, chìa tay nhận lấy, mặt không thấy vẻ gì là vui.
Người phục vụ nhìn cả hai một thoáng, thức thời chúc tụng mấy câu rồi cáo lui ra ngoài.
Hoa rất đẹp, nụ màu xanh lam e ấp đợi nở, hẵng mang giọt sương yêu kiều, ôm trong lòng còn ngửi thấy mùi thoang thoảng, duy băng màu trắng càng tỏ rõ trang nhã.
Không phải lần đầu tiên Diệp Bạc Hâm nhận được hoa, song là lần đầu tiên Tập Vị Nam tặng cô hoa, không... không thể tính là do anh tặng...
Ôm trong lòng, như ôm một củ khoai nóng bỏng tay, cô bèn đặt xuống bàn.
Tô Hòa hai mắt sáng rực: “Loại hoa hồng xanh này đắt lắm. Bó to thế này phải bao nhiêu tiền nhỉ? Bà chủ nhà hàng hào phóng thật đấy.”
Diệp Bạc Hâm đang lo phải làm sao, nghe vậy, liền dúi vào lòng Tô Hòa.
“Thích thì em cầm về, chị không biết chăm.”
Tô Hòa tuy rất muốn, nhưng tối nay nhờ phúc của cả hai mới được ăn một bữa tại Tử Yến, mà bà chủ nhà hàng tặng các cặp đôi, cô độc thân thì bon chen cái gì.
“Không... không... nhà em không có bình, em mà cầm về là lại phải mua một cái bình hoa, không đáng. Tốt nhất chị cầm về đi...” Tô Hòa hốt hoảng từ chối, mắt len lén liếc nhìn sắc mặt Tập Vị Nam.
Hình như Tập Vị Nam cũng đoán được là Diệp Bạc Hâm sẽ không cầm, nên không có biểu cảm gì.
Cả ba cùng xuống gác, Tô Hòa và Diệp Bạc Hâm đi đằng trước, Tập Vị Nam cách Diệp Bạc Hâm rất gần chỉ bằng khoảng cách một bậc cầu thang, hai tay thõng bên người, mắt nhìn trên đỉnh đầu cô, ánh mắt lấp loáng dịu dàng.
Tập Vị Nam đi thanh toán, Tô Hòa thẹn thùng không nỡ ăn không của người ta, cũng toan theo để xem bữa hôm nay hết bao nhiêu, sau này có cơ hội còn mời lại. Đoán được tâm tư cô bé, Diệp Bạc Hâm bèn kéo cánh tay cô đi về phía cửa.
Cơn mưa đến sầm sập, mà lúc đi thì lại rề rề. Mưa suốt ba tiếng đồng giờ, đến giờ vẫn lác đác, trên mặt đất tích mấy vũng nước chừng mấy xăng-ti-mét, xe lướt qua, bánh xe cán lên một vầng bọt nước.
Phố xá phồn hoa, nhà cao tầng san sát, ánh đèn lộng lẫy, xe cộ như mắc cửi.
“Bạc Hâm, lần sau em mời lại nhé.” Tô Hòa thấp thỏm, người mới bước vào đời chưa quen hưởng không của người khác, lúc nào cũng có cảm giác không được thoải mái, như sợ nợ tiền người ta.
Diệp Bạc Hâm chưa kịp lên tiếng khước từ thì đằng sau vang lên tiếng bước chân đều đều, giọng Tập Vị Nam tươi cười cất lên.
“Không cần khách sáo như thế. Hôm nay là vợ chồng tôi mời em, cảm ơn em mấy ngày nay đã chăm sóc Hâm Nhi. Cô ấy vừa mới vào công ty, nhiều việc hẵng còn lóng ngóng, mong em sau này có thể giúp đỡ cô ấy.”
Ai bảo anh không biết nói chuyện, lời xã giao đã quá thành thuộc. Ở vị trí cao không chỉ dựa vào tài trí, có lúc còn phải nhờ vào tâm lý, lúc nào nên nói gì, với ai nên nói ra sao, anh nắm rõ như lòng bàn tay.
Tập Vị Nam nhận chiếc ô đen từ nhân viên mở cửa, tiện tay đưa cho Diệp Bạc Hâm, động tác thành thục tự nhiên, như thể đã làm hàng ngàn lần. Diệp Bạc Hâm một tay ôm hoa, một tay cầm ô, nhìn người đàn ông đi về phía bãi đỗ xe, vóc dáng anh cao lớn, vững chãi, chín chắn.
Tập Vị Nam đánh xe ra, đỗ lại ngoài bãi chừng mấy mét, cửa sổ hạ xuống, vẫy tay với cô.
Diệp Bạc Hâm hiểu ý, đưa bó hoa cho Tô Hòa, mở ô, che đỉnh đầu, dắt Tô Hòa ra đó.
Tô Hòa mở cửa sau, tranh lên ngồi phía ngoài. Diệp Bạc Hâm chau mày, định bảo Tô Hòa nhường chỗ, Tô Hòa lại nói với Tập Vị Nam ngồi ở ghế lái: “Anh Tập, anh mau mở cửa cho Diệp Bạc Hâm, ngoài trời mưa to lắm, kẻo ướt hết bây giờ.”
Ý tứ của Tô Hòa, cả hai đều hiểu rõ, từ lúc bắt đầu ăn cơm, cô bé đã vô tình hữu ý vun vào cho hai người.
Tập Vị Nam cười với cô, mở cửa xe, Tô Hòa liền sập cửa sau lại. Diệp Bạc Hâm không còn cách nào khác, đành ngồi vào ghế lái phụ.
Trên đường, Tập Vị Nam hỏi Tô Hòa nhà ở đâu. Tô Hòa bẽn lẽn cười, đọc địa chỉ, là một nơi hơi hơi xa, khu đó là khu phố cũ, nhà cửa đều xây từ nhiều năm trước.
Tập Vị Nam tuy lớn lên ở Thủ đô nhưng mấy năm qua đa phần không rời khỏi quân doanh, đất đai thủ đô từ lâu đã có những thay đổi triệt đổi, nhiều nơi như thay da đổi thịt. Anh chưa từng nghe qua nơi mà Tô Hòa nói, đành tranh thủ lúc đợi đèn đỏ, tìm địa chỉ trên bản đồ định vị.
Tô Hòa nhớ ra mình vẫn đang ôm bó hóa, bèn chìa từ đằng sau ra phía trước: “Bạc Hâm, hoa của chị này.”
Diệp Bạc Hâm bấy giờ vẫn trông ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn lay lắt mưa, ánh đèn trong thành phố hắt hiu trong màn mưa, mang vẻ đẹp mơ màng.
Thời tiết không nóng nực như lúc ban ngày, trong xe không bật điều hòa, cô bèn hé cửa sổ, gió theo tốc độ xe ùa vào trong.
Diệp Bạc Hâm nhận lại bó hoa, Tập Vị Nam liếc sang nhìn cô. Chạm vào ánh mắt âu yếu của anh, tim cô thắt lại, hất nửa gương mặt về phía anh.
Ánh đèn xanh đỏ bên đường không ngừng thụt lụi lại phía sau... bóng lồng thoắt ẩn thoắt hiện, rọi những đốm sắc màu lên gương mặt mềm mại của cô.
Diệp Bạc Hâm đưa tay vén tóc con ra sau mang tai, nửa bên mặt thanh tú lay động lòng người, đôi mắt sóng sánh... lấp la lấp lánh.
Tập Vị Nam đánh xe dừng dưới tòa nhà nơi Tô Hòa ở, khu phố cũ xung quanh hơi tạp nham, Tô Hòa thẹn thùng cười, xuống từ cửa sau. Diệp Bạc Hâm mở dây đai an toàn, định bụng tiễn Tô Hòa một đoạn, nhưng bị cô ấy ấn tay xuống.
“Bạc Hâm, chị đừng xuống, chỗ này hơi bát nháo.” Tô Hòa liếc quanh phố xá bẩn thỉu cũ kĩ, mặt ửng đỏ ngại ngùng. “Đáng lẽ hai người mời em ăn cơm, lại còn chu đáo tiễn em về, về lý về tình em nên mời mọi người lên nhà ngồi, nhưng mà... chỗ em ở thực tình cũ nát, cũng ngại...”
“Tô Hòa...” Diệp Bạc Hâm nhìn tòa nhà giăng mắc áo quần, góc tường tróc sơn, lưới thép han rỉ, lòng nghèn nghẹn...
“Đợi sau này em kiếm được tiền, đổi nhà mới, lúc ấy nhất định mời hai người lên nhà uống trà.” Tô Hòa cười khì khì, Diệp Bạc Hâm nhận ra tấm lòng chân thành của cô ấy, bèn thôi không nài ép.
“Thế em về cẩn thận nhé.” Đèn đường ở đây tậm tịt, tối tăm đã không nói, cách mấy mét lại có một ngọn đèn đã xịt ngóm.
“Yên tâm, mọi người lái xe cẩn thận nhé.” Tô Hòa quay người bước vào hành lang tối mù.
Tập Vị Nam đánh xe ra xa mấy mét, Diệp Bạc Hâm vẫn ngoái lại ngóng.
Qua hai giao lộ, đến khu sầm uất, Diệp Bạc Hâm mới bảo Tập Vị Nam dừng xe, tự cô bắt xe về.
Chả phải do cô đỏng đảnh, mà do Tập Vị Nam đang lái xe theo hướng là lạ, không rõ anh muốn đưa cô về đâu. Dựa vào kinh nghiệm mấy lần trước, giờ đây cô không thể tin anh.
Tập Vị Nam nghiêng người, “cạnh” một tiếng, cửa xe bị hạ chốt, Diệp Bạc Hâm kéo cần cửa... cánh cửa bất động không nhúc nhích.
Diệp Bạc Hâm ngoái đầu nhìn anh, lòng hoảng loạn, nếu như anh định làm gì cô, thì cô chả có nổi cơ hội chống đỡ.