Vết thương không sâu, đã cầm máu kịp thời.
Diệp Bạc Hâm nhắm mắt tựa vào vách tường nghĩ ngơi, ngón tay được buộc bằng miếng băng.
Gần đến trưa, Lạc Ngạn Trình lại lần nữa xuất hiện trên hành lang bệnh viện.
Lúc đó Diệp Bạc Hâm vừa mới đến căn-teen bệnh viện mua cơm trưa cho Tô Uyển, lần này Lạc Ngạn Trình không đem theo người môi giới, anh cầm bình giữ nhiệt trong tay.
“Ông Lạc...” Diệp Bạc Hâm cười một cách lịch sự hướng về phía ông ta.
Lạc Ngạn Trình híp mắt, thoáng thấy cô đang cúi người với ngón tay đang đang được băng bó, biết điều không hỏi gì nhiều.
“Tô Uyển tỉnh rồi à?”
Lạc Ngạn Trình thân hình cao lớn, mặc dù đeo khẩu trang, cặp mắt lộ ra ngoài vẫn bị người ta nhận ra, vừa mới xuất hiện trong bệnh viện, y tá ở quầy trực ban đã khe khẽ bên tai, một lát nữa các cô y tá sẽ si mê đến xin chữ ký ông, từng đoàn sẽ vây lấy ông.
Lạc Ngạn Trình đang giữ phong độ thân sĩ, không có cách nào đành giơ bình giữ nhiệt trong tay lên cao.
“Xin lỗi, bây giờ tôi không rảnh, lát nữa sẽ ký cho các cô nhé.”
Lạc Ngạn Trình chuồn vào phòng bệnh, đóng cửa lại, ngăn cách những ánh nhìn bên ngoài.
Diệp Bạc Hâm bỗng cảm thấy đau đầu, với mức độ điên khùng của các cô đó thì Tô Uyển sao có thể yên tĩnh nghĩ ngơi chứ?
“Lạc Ngạn Trình, anh đến đây làm gì?” Tô Uyển vừa mới trải qua phẫu thuật nên chỉ có thể nằm trên giường, nghe thấy ồn ào ngoài cửa, Lạc Ngạn Trình theo sau đi vào, sắc mặt cô thay đổi, hướng nhìn Diệp Bạc Hâm, quả nhiên ánh mắt nghi ngờ Diệp Bạc Hâm.
Lạc Ngạn Trình đặt bình giữ nhiệt lên bàn, từ từ cởi khẩu trang nhìn Tô Uyển mỉm cười.
“Sao tôi không thể đến đây? Tối qua dù sao cũng là tôi cứu cô mà, nếu tôi không xuất hiện, đoán chừng cô bây giờ không biết nằm ở phương trời nào rồi đấy? Qua cầu rút ván cũng không nên mang theo dáng vẻ này của cô chứ.”
Tô Uyển vùng vẫy ngồi dậy, Diệp Bạc Hâm thấy dáng vẻ của cô liền đến chân giường lắc tay cầm lên xuống.
“Con ra ngoài trước đi.” Tô Uyển nhìn Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm chau mày, liếc nhìn Lạc Ngạn Trình, Lạc Ngạn Trình cứu Tô Uyển, cô ấy sao lại có thái độ như thế? Có vẻ như không muốn thấy anh ta.
Lạc Ngạn Trình nhếch mày, kéo ghé ngồi xuống, tư thế rất tự nhiên.
Diệp Bạc Hâm gật đầu, ra khỏi phòng bệnh cô quay đầu lại nhìn.
Lạc Ngạn Trình ở lại cả một buổi chiều, lúc đó Diệp Bạc Hâm nằm ở nhà thư giãn tắm rửa, dì Thanh trông coi ở bệnh viện.
……
Sau một đêm, gió thổi lay động rèm cửa sổ, cửa sổ kính được che bằng tấm rèm màu kem để che đi những tia nắng bên ngoài.
Phòng khách tối tăm, yên tĩnh không một tiếng động.
Chuông cửa đột nhiên reo lên, vang vọng trong không gian đáng sợ này.
Bỗng có một bóng người nhảy qua chiếc ghế sofa.
Giang Nhan đứng ngoài cửa, cầm thẻ cửa trong tay, căn nhà trọ một tầng, hành lang rộng mênh mông, chiếc đèn thủy tinh trên đỉnh đầu kéo dài bóng dáng bà.
Tập Vị Nam dồn sức mở cửa, trên hành lang một luồng ánh sáng chói lóa chiếu vào, anh híp mắt lại chần chừ hai giây mới có thể nhìn rõ hình dáng người phụ nữ đang đứng trước cửa.
Ánh sáng chói lóa trong mắt bỗng tối dần lại.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Giang Nhan ngạc nhiên, bị dáng vẻ của anh dọa một phen.
Giọng anh khàn khàn, trên cằm lưa thưa vài sợi râu, nhìn trông có vẻ phờ phạc.
Chiếc áo sơ mi màu xám nhăn nheo, cặp lông mày dày đậm, cánh cửa được mở ra bằng đôi chân trần.
“Đứa trẻ này, ở nhà sao không bật đèn lên vậy?” Giang Nhan vừa trách vừa đi tới phía anh, mắt nhìn xung quanh nội thất bày biện trong căn nhà trọ, “Mẹ thấy con đã lâu không đến biệt thự Hương Giang bên đó rồi, A Cận nói rằng con bên này ở trong một căn nhà trọ, hơn nữa mẹ cũng đang rảnh rỗi không có việc gì nên tiện đường đến thăm con...”
Tập Vị Nam thở dài một hơi, ngẩng mắt nhìn đến phía thang máy, ở đó vắng vẻ không có người.
Tối qua không về, tối nay cũng định không về sao?
Trở về cười đau khổ, quay người bật đèn phòng khách lên.
Vừa mới đóng cửa lại, thấy Giang Nhan đi đến phòng ngủ như đang tìm thứ gì đó.
“Mẹ, mẹ đang tìm gì vậy?”
Bà ấy tiện đường qua đây thăm cậu, e là có chuyện đặc biệt mới đến rồi, anh trai ngay cả thẻ cửa cũng đưa cho bà.
Quái lạ, sao có thể không có nhỉ? A Cận nói rằng A Nam đang ở cùng với cô gái đó mà? Muộn như này rồi cô ta vẫn không ở đây?
Giang Nhan chạy qua chạy lại đứng giữa phòng khách.
“A Nam, con sống một mình ở đây sao?”
Cặp mắt sâu xa khẽ dậy sóng, quả nhiên đến đây là có mục đích. Tập Vị Nam im lặng nhìn bà, không kiềm chế nổi nữa, chỉ cần bà vào phòng vệ sinh, trong đó có đồ dùng của cô ấy, bà thấy sẽ biết chuyện ngay, nhưng anh trai sao có thể bán đứng anh?
“Không phải...” Tập Vị Nam khẽ nhìn bà xoay người đến bếp mở tủ lạnh lấy ra một hộp trà sữa ra.
Mặc dù trong lòng Giang Nhan đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng vẫn bị làm cho ngạc nhiên.
Cậu đã chung sống với con gái nhà người ta?
Bà ấy trước giờ vẫn luôn lo lắng cậu con trai này suy nghĩ không thông, thấy cậu đối đãi với người con gái nào cũng không có hứng thú gì, trong quân đội lại rất ít có thể tiếp xúc với phụ nữ, không ngờ cậu qua lại với một cô con gái đã sáu năm rồi, bây giờ còn sống chung nữa...
“Không phải... A Nam, vậy cô gái đó đâu? Con giấu nó ở đâu rồi? Con gọi nó ra đây để mẹ xem.” Sau khi Giang Nhan ngạc nhiên xong, bà lấy lại tinh thần xoay qua Tập Vị Nam.
Tập Vị Nam khẽ ngừng lại, lo lắng siết chặt lòng bàn tay.
Sự việc đã thất bại rồi, anh làm sao có thể nhẫn tâm làm mẹ anh thất vọng.
“Trong nhà không có nước lọc, chỉ có trà sữa, mẹ uống đi.” Tập Vị Nam đưa vào tay Giang Nhan một cốc trà sữa, quay người đi nấu nước.
Giang Nhan sững sờ nhìn cốc trà sữa trong tay, “Này, mẹ đến chổ con không phải để uống nước, con đừng cố lảng tránh, mẹ hỏi con có phải bọn con vẫn đang cãi nhau?”
Tập Vị Nam không nói gì, cúi đầu loay hoay với bình nước nóng.
“Con làm gì mà ấp úng như vậy? Ah, đứa con gái là lừa dối sao, cái miệng con sinh ra làm gì vậy, cái khuôn mặt khí phách đó là sao, rốt cuộc thì ngay cả bạn gái cũng không đem tới mẹ xem, con... con làm mẹ tức chết được...” Dáng vẻ Giang Nhan như đã thừa nhận, bà tức tối, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đánh vào cánh tay cậu, ừm, rắn chắc...
Bà ấy vốn dĩ muốn đánh vào đầu cậu nhưng vì không đủ cao để với tới.
Tập Vị Nam xoay người, cặp mắt đen tựa như một vòng xoáy nước.
Giang Nhan giương mắt nhìn cậu, “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn mẹ, con biết mình sai chưa?”
Tập Vị Nam chau mày, “Mẹ, không phải là con muốn như vậy đâu.”
Giang Nhan bực mình thu tay lại, “Mẹ không quan tâm, con đưa cho mẹ địa chỉ để liên lạc với cô ra, cô ta thậm chí không giữ thể diện gì cho mẹ.”
……
Ngày hôm sau, Diệp Bạc Hâm đến công ty đi làm, cô xử lí công việc xong, xin phép giám đốc Lý nghỉ nửa ngày.
Giám đốc Lí thấy cô làm việc hiệu quả cao, cô lại bảo đảm được công việc trở lại, không làm trì hoãn dự án, vừa mới đây đã phê duyệt kỳ nghĩ cho cô.
Diệp Bạc Hâm không về nhà, đi thẳng đến bệnh viện.
Tô Uyển hồi phục cũng khá tốt, có điều thân làm người phụ trách cho xí nghiệp, việc gì đều phải thông qua cô, trợ lý và thư ký đã kết hợp để thu xếp văn kiện lại đưa cho cô ký tên.
Ngày thứ hai nhập viện, tin tức bà ấy bị bệnh nhập viện đã lan truyền đến công ty, cổ đông, cấp dưới đến thăm hỏi, trong phòng bệnh đầy hoa tươi và trái cây...
Diệp Bạc Hâm vừa bước vào phòng bệnh đã ngửi thấy mùi hương hoa, cô bịt mũi lại, trên cửa sổ, trên bàn nơi đâu cũng là hoa, cô nhau mày, bảo y tá dọn dẹp.
Tô Uyển ngẩng mặt lên nhìn cô, lại tiếp tục lật xem văn kiện.
Bà ấy ngồi trên giường bệnh, trước mặt là một cái bàn nhỏ, trên bàn nào là giấy tờ, bút, máy tính...
“Mẹ, bác sĩ bảo mẹ nên nghĩ ngơi, sao mẹ lại làm việc thế này?” Diệp Bạc Hâm bỏ túi xuống, ngồi bên giường, giơ tay dọn dẹp những giấy tờ trên bàn.
Tô Uyển chau mày, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình máy tính, “Con đừng động vào nó lộn xộn lên hết.”
Diệp Bạc Hâm ngừng lại, Tô Uyển khẽ rên rỉ, “Hay là con đến công ty giúp mẹ đi, mẹ bận như tơ vò đây này.”
Diệp Bạc Hâm cúi đầu giở xem bản hợp đồng trên tay, nghe mẹ nói, cô ngớ lại.
Cô đã quá buông thả rồi, nếu lần này không phải Tô Uyển nhập viện, cô đã không có cảm giác khủng hoảng.
Chơi đủ rồi, đến lúc hồi tâm rồi.
……
Tô Uyển ăn cơm trưa xong, Diệp Bạc Hâm giúp cô sắp xếp tài liệu, để vào trong ngăn kéo, khóa lại...
Cô lấy túi xách định ra ngoài tìm một quán ăn để làm đầy bụng.
“Diệp tiểu thư?” Vừa mới ra khỏi bệnh viện nghe thấy có người gọi cô.
Diệp Bạc Hâm nhìn về phía tiếng gọi, phía trái bãi đậu xe một chiếc Bentley màu đen đang dừng ở đó, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tinh tế sắc sảo, những đường nét trên khuôn mặt rất sâu, bộ lông mày mang một vẻ khí phách anh hùng, một người phụ nữ rất xinh đẹp rất cá tính...
Giang Nhan mở cửa xe, mặc chiếc áo dài màu đen tao nhã, thanh lịch, trên vai đang quấn một chiếc khăn choàng màu tím, đầu tóc hơi xoăn...
Người này rất quen thuộc...
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Diệp Bạc Hâm nghiêm nghị, là bà ấy...
Cô với Thẩm Tư Á lúc đi dạo, gặp một người phụ nữ trong cửa hàng thời trang Đế Á, lần đó cô đã thấy chiếc váy dài màu xám, muốn mua để tặng Tô Uyển, là người phụ nữ đó là người thiết kế chiếc váy dài đó...
Có điều, qua mấy tháng rồi, bọn họ chỉ có duyên gặp một lần, không biết bà ấy có còn nhớ mình không?
“Chào cô!” Đối mặt cô ấy, Diệp Bạc Hâm không quên mang theo kính ngữ, cô ấy ngữ khí mạnh mẽ, trông rất ăn diện, nếu Diệp Bạc Hâm nhìn không lầm, chiếc áo dài trên người người phụ nữ này là kiểu mới do nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Viktor mới phát hành cho mùa thu, vẫn chưa đưa ra thị trường mà cô đã mặc trên người rồi.
Lúc Diệp Bạc Hâm đang nhìn bà ấy, Giang Nhan cũng đang quan sát cô, Giang Nhan không ngờ rằng con trai bà lại thích một người phụ nữ mà bà đã có duyên gặp một lần, lúc đó ấn tượng của bà đối với cô cũng không tệ, không nóng nảy kiêu căng, trầm tĩnh nhẹ nhàng, lúc đầu bà muốn giới thiệu cô với đứa con trai đầu, không ngờ lại là đối tượng của đứa con trai thứ hai...
……
Trong tiệm cà phê, Diệp Bạc Hâm sắc mặt bình thản nhưng trong lòng như dời sông lấp biển, cô bưng cốc lên, ngón tay nắm chặt lấy vành cốc, cả người cô bây giờ rất dễ lay động, như đang nằm mơ vậy.
Ngồi trước mặt cô ấy, người phụ nữ với nụ cười ấm áp đó là mẹ chồng cô...
Mẹ chồng cô với lúc lần đầu tiên cô gặp ở Đế Á không giống nhau, lúc đó bà ấy rất lạnh lùng, xa cách, cho dù có cười cũng làm người ta có cảm giác xa lạ, bây giờ... lại cười rất ấm áp, giống như một quý bà có tính cách ấm áp như vậy.
Trong lòng Diệp Bạc Hâm rất lo lắng, cô làm sao cũng nghĩ không ra được rằng mẹ Tập Vị Nam sẽ đích thân đến tìm cô chứ, bà ấy đã biết chuyện cô với Tập Vị Nam rồi sao?
“Diệp tiểu thư không cần phải lo lắng đâu.” Giang Nhan cười an ủi cô, càng nhìn càng cảm thấy thích nàng dâu này, “Chúng ta cứ tự nhiên nói chuyện đi.”
Diệp Bạc Hâm gật gật đầu, cười dịu dàng, “Cô tìm con có việc gì không ạ?”
Làm sao bà ấy biết cô đang ở bệnh viện mà đặc biệt đến bệnh viện tìm cô?
Diệp Bạc Hâm trong lòng đầy hoài nghi.