Hiếm khi thấy cô có vẻ kiên quyết đến cùng thế này, sau khi mất kí ức, cô như thay đổi hẳn tính cách. Trước mặt anh, cô e dè khép nép, chưa từng có yêu cầu nào quá đáng, cũng không nổi nóng, như đang cố ý giấu giếm con người thật sự.
Mỗi khi thấy dáng vẻ khép nép của cô, lòng anh đau âm ỉ không thôi. Cô gạt hẳn anh ra khỏi thế giới của mình, nên sẽ không có sự thoải mái tự nhiên, mà đối đãi với anh lịch sự hòa nhã như một người ngoài.
Hôm nay mới thấy gương mặt bướng bỉnh của cô, dưới ánh đèn màu cam, khăng khăng ngẩng lên nhìn anh. Lòng anh vui sướng, ánh mắt cũng dạt dào nét cười dịu dàng.
“Hôm nay là sinh nhật của Đặng Thụy Tây, cô ấy uống say, người của quán bar gọi điện cho anh đến đón. Chốn xô bồ hỗn tạp như quán bar vốn nhiều nguy hiểm, không cần anh nói nhiều, em cũng rõ. Một cô gái uống say xỉn, nếu như anh không qua, nhỡ xảy ra mệnh hệ nào, anh cũng áy náy không yên. Huống hồ hai nhà Đặng-Tập có quan hệ nhiều đời, Đặng Thụy Tây mà xảy ra việc gì, anh lại biết mà không cứu, nhà bên đó sẽ nghĩ gì, lúc ấy cả hai nhà đều khó xử, không có lợi cho đôi bên. Về lý về tình, anh không thể bỏ mặc.”
“Anh cũng nhân tiện nói rõ ràng mọi chuyện với cô ấy. Cô ấy đợi chờ bao nhiêu năm, tuy ngay từ đầu đã nói rõ rồi, nhưng chung quy, vẫn do anh khiến cô ấy lỡ làng.” Tập Vị Nam ngừng một lúc: “Nhưng mà, anh không hề làm chuyện gì quá giới hạn cả. Mùi nước hoa và mùi rượu trên người, chắc tại lúc cô ấy đứng không vững, anh có đỡ cô ấy. Chỉ thế mà thôi.”
“Giải thích như thế, có được không?” Mắt mày anh vẫn mang ý cười nhẹ nhàng.
Diệp Bạc Hâm giương cằm, khẽ hứ nhẹ. Lời thốt ra lại đanh quánh: “Đặng Thụy Tây? Chính là cái cô vị hôn thê của anh?”
Giải thích thì rõ ràng rồi, nhưng cô vẫn thấy khó chịu trong lòng. Lý do anh đưa ra cũng hợp tình hợp lý. Cô cũng không đến nỗi ích kỷ để một cô gái lâm vào nguy hiểm. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh chẳng buồn giải thích đã hấp tấp ra khỏi cửa, nếu không phải do cô ngửi thấy mùi trên người anh, phải tra hỏi thì anh mới thành thực khai báo, chả nhẽ anh sẽ giấu luôn chuyện này.
Đã nói là phải tin nhau, vì sao anh lại giấu cô? Huống hồ Đặng Thụy Tây còn là vị hôn thế của anh, anh cũng chẳng biết đường giữ khoảng cách, không sợ cô giận à? Cô nam quả nữ ở trong quán bar, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì khó có thể cứu vãn được?
Diệp Bạc Hâm suy nghĩ rất lung, càng nghĩ càng giận, liền đẩy văng bàn tay của anh đang ôm vai cô: “Cô ấy uống say, việc gì phải tìm anh? Hay là muốn nối lại tình xưa?”
Giọng điệu cô không được bình thường, hậm hực nghiến răng.
Rõ kì lạ, sao lại giận rồi? Tập Vị Nam không nghĩ rằng mình có chỗ sai, cần giải thích, anh đều giải thích rồi. Trước đó anh giấu cô, là bởi cảm thấy chuyện này chỉ là vặt vãnh, không ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Thêm chuyện, chi bằng bớt chuyện. Mà hành động cử chỉ của anh cũng đúng chừng mực, không có gì quá giới hạn. Anh không hiểu nổi vì sao tự dưng cô lại nổi cơn giận đùng đùng như thế.
Bao năm nay, cũng chỉ có mình cô dám tỏ thái độ với anh.
Càng nói càng xa vời, vẻ tươi cười trên gương mặt Tập Vị Nam dần biến mất: “Em không tin anh?”
Anh đối với cô như nào, cô còn không rõ ư?
“Anh và Đặng Thụy Tây xưa nay chưa từng có quan hệ gì, mối liên quan duy nhất đó chính là người nhà tự ý giằng buộc bọn anh bằng việc hứa hẹn hôn ước. Mà anh cũng không hề đồng ý, thậm chí lễ đính hôn cũng không làm, thì bọn anh có tình xưa nào?”
“Em...” Diệp Bạc Hâm lí nhí, đoạn im lặng ngoảnh đầu đi, không nhìn vào ánh mắt thất vọng của anh. Cô vò tấm chăn trong tay.
Cô không biết sự tình vì sao lại ra nông nỗi này? Bây giờ cả hai đang cãi nhau ư?
Thậm chí lễ đính hôn cũng không làm... từng từ từng câu anh đều nhấn mạnh, như thể sự nhẫn nại với cô đã hết sạch. Nghe vào tai cô, lại như một kiểu châm biếm không lời, cô cũng có vị hôn phu, thậm chí lễ đính hôn cũng tổ chức rồi, trên người là cái mác vị hôn thê của Hạ Dã Nhuận, vậy cô có tư cách gì để nói anh?
Do cô đang cố tình kiếm chuyện à?
Ý của cô vốn không phải thế. Không phải cô không tin, chỉ là sợ, sợ thật sự. Năm xưa kể cả khi sức kiềm chế của anh vô cùng mạnh mẽ, mà còn để xảy ra chuyện. Dù anh có mưu sách chiến lược mấy, thì chung quy vẫn là người phàm, cũng có lúc lực bất tòng tâm...
Cô chỉ đang lún sâu trong quá khứ chưa thể bứt ra, một khi tương lai gặp những chuyện tương tự, cô sẽ trở nên căng thẳng, không cách nào gỡ ra được...
“Anh đi tắm đi, em cần bình tĩnh lại.” Diệp Bạc Hâm mệt mỏi day hai đầu lông mày, quay lưng về phía anh, quấn chăn, bước xuống giường.
Cô kéo rèm, đứng trước khung cửa sổ sát đất. Trong vách kính phản chiếu ánh sáng, là chiếc bóng của cô, và cả anh. Anh đứng bên giường, lẳng lặng nhìn cô, vầng trán nhíu chặt.
Sau cùng cũng không tiến lên làm phiền cô. Cô ấy nói đúng, cần phải bình tĩnh lại, nói tiếp cũng vô ích. Đợi khi cả hai đã nghĩ thông suốt, bình tĩnh lại rồi nói tiếp. Vấn đề rốt cuộc ở đâu, kết cấu não của nam và nữ không giống nhau, góc nhìn nhận vấn đề cũng khác biệt.
Haizz....
Diệp Bạc Hâm thở dài, đưa tay lên, những ngón tay mân mê đường nét bóng lưng người đàn ông vừa quay người trong vách kính, cao ráo, thẳng thớm, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt. Hồi lâu, cô mới từ từ co ngón tay lại, buông thõng bên người.
...
Mười mấy phút sau, Tập Vị Nam khoác ào choàng bước ra, Diệp Bạc Hâm vẫn đứng bên cửa sổ.
Cô nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn kiên quyết cho rằng mình không hề sai.
Cô biết căn bệnh tâm lý trong mình, e là chuyện này cho đến suốt đời sẽ không thể lành lặn. Nhưng thay vì ém trong lòng tự hành hạ bản thân, chi bằng giải tỏa ra ngoài. Cô rất để bụng, để bụng việc anh giấu giếm cô đi gặp người phụ nữ khác. Và còn gặp ở chốn quán bar, nơi nguy hiểm và dễ tạo điều tiếng. Nếu như Đặng Thụy Tây giở trò, vậy cô phải chắp tay nhường lại người đàn ông của mình ư?
Anh là đàn ông, không bao giờ có thể hiểu được sự ghen tỵ của đàn bà đáng sợ thế nào. Khi một người phụ nữ đau đáu tìm cách để có được một người đàn ông, chuyện gì cô ta cũng dám làm.
Cô ở nơi sáng, người ta ở trong tối. Cô khó mà đề phòng, lại chẳng nhẽ không sợ? Nhưng anh chẳng hề nghĩ vậy, tưởng rằng không có gì to tát. Nếu trong mối quan hệ tình cảm này, từ đầu chí cuối chỉ có cô là người kiên cường phòng ngự, còn anh lại lơ là để người khác có cơ hội tranh thủ, cuối cùng người thua là cô, thua thảm bại.
“Em còn giận à?” Tập Vị Nam bước lại gần, vươn tay khẽ ôm eo cô từ đằng sau. Cằm gác lên vai cô, hơi thở mang theo hơi nước vẩn vương quanh cổ.
Diệp Bạc Hâm đứng lặng người, hai mắt đăm chiêu nhìn ra bầu trời lấp loáng ánh đèn nê-ôn. Để mặc anh ôm lấy mình, cô không vùng ra, chỉ im lặng.
“Anh xin lỗi, mới rồi anh nói nặng lời. Em đừng để bụng, chỉ là... anh tưởng chúng mình đã trải qua bao nhiêu chuyện, khó khăn lắm mới đến được với nhau. Em nên hiểu cho tâm ý của anh. Đời này, anh thật sự chỉ có mình em! Năm năm nay, anh đã nghĩ rất nhiều, em bước vào cuộc sống của anh, thiếu vắng em, anh không tìm được ý nghĩa sống nữa. Khi không có em ở bên, anh có thể dùng công việc để tê liệt bản thân, nhưng đến khi rảnh rỗi, cả cuộc sống của anh trở nên trống trải, sự nhớ nhung gặm nhấm máu thịt anh. Tim anh rất đau, rất đau!”
Do vừa tắm xong, nên giọng anh hơi khàn, lại trầm thấp, lẫn đau thương.
Cơ thể Diệp Bạc Hâm run lên, toan quay mình, lại được anh ôm chặt, khó mà nhúc nhích.
“Đừng cựa quậy! Nghe anh nói, sau này... có thể anh sẽ không còn nói những lời này nữa...” Anh vùi đầu vào cổ cô, bờ môi ấm nóng áp lên động mạch cổ.
“Anh tưởng em sẽ tin anh. Anh có mình em là đủ rồi, còn đi lằng nhằng với người phụ nữ khác làm gì? Thấy em buồn, anh còn buồn hơn cả em, làm sao nỡ làm em tổn thương? Người phụ nữ khác có tốt mấy, trong mắt anh cũng chỉ là phù du. Duy chỉ có em, là người duy nhất anh trân trọng, để ý. Em có thể vì một lần phạm lỗi của anh, mà đẩy anh vào chốn địa ngục vĩnh viễn. Con tim anh cũng làm bằng máu thịt, cũng biết đau! Hâm Nhi, đừng giận anh nữa, được không?”
Nghe lời bộc bạch đường đột của anh, Diệp Bạc Hâm trở tay không kịp, khóe mắt ướt nhoèn, lòng vừa chua chát vừa mệt mỏi. Dù có hiểu tấm lòng anh, nhưng cũng không thể rung động bằng việc nghe chính miệng anh nói ra.
Cô thừa nhận mình thật vô dụng, cảm động đến nỗi suýt bật khóc.
Bao nhiêu nỗi hờn giận, bao nhiêu oán thán, bao nhiêu sợ hãi đều tan biến mất tăm mất tích dưới chất giọng nhẹ nhàng của anh, con tim... được anh xoa dịu... còn lại, chỉ là sự bịn rịn, và yêu thương đong đầy.
Diệp Bạc Hâm lắc đầu, giọng như khóc: “Không phải như thế, em không giận anh, em chỉ... thấy sợ... em sợ...”
Cơ thể trong vòng tay anh khẽ run rẩy, như chiếc lá phiêu diêu. Anh không nén được thương xót, xoay người cô lại, ấn nhẹ cô vào lòng. Một tay gạt nước mắt trên má cô, nâng mặt cô lên, anh hôn lên giọt lệ bên khóe mắt. Khàn giọng nói: “Em đừng khóc...”
Nghe lời an ủi dịu dàng của anh, cô càng không nén được nước mắt, lệ cứ lã chã tuôn rơi, nấc nghẹn, lắc đầu.
“Không phải... anh không hiểu, em không cấm anh đi đón Đặng Thụy Tây, nhưng... anh không nên giấu em. Rõ ràng anh biết cô ấy thích mình, anh lại không hề cảnh giác. Em cũng chả phải không tin anh, nhưng ban đầu cũng bởi em quá tin anh, nên khi chuyện giữa anh và Bạch Sở Khả lan truyền, em mới bị shock nặng. Lúc ấy em mới hiểu, trên thế giới này không phải chỉ tin là đủ, mà còn có một thứ mà con người vĩnh viên không kiếm soát được, đó là số mệnh. Số mệnh đã an bài, không ai thoát được.”
“Bây giờ, em chỉ muốn gìn giữ cuộc hôn nhân có được không dễ dàng này. Em không muốn lại lần nữa đi vào vết xe đổ. Nếu có lần thứ hai, em sẽ điên mất!”
Diệp Bạc Hâm cắn nhẹ môi, nước mắt nhạt nhòa nhìn người đàn ông mang gương mặt thảng thốt, yêu thương, xót xa.
“Anh không biết, sự đố kị của phụ nữ đáng sợ thế nào đâu. Em sợ anh bị người ta hãm hại, có thể do em bụng tiểu nhân đoán ý quân tử, nhưng vạn sự không thể không phòng bị, đến lúc xảy ra rồi, hối cũng không kịp. Em thừa nhận em đang ghen, em cũng thừa nhận em không tự tin vào bản thân.”
“Anh có thể đi đón Đặng Thụy Tây, nhưng anh lại không hề mảy may cảnh giác. Anh chẳng hề đề phòng Đặng Thụy Tây. Anh lại giấu em, lại nghĩ rằng đây chỉ là chuyện nhỏ. Anh nói anh và cô ấy không có gì, nhưng đấy chỉ là ý nghĩ của cá nhân anh, làm sao anh biết được cô ấy nghĩ gì? Nếu hôm nay em không gặng hỏi, sau này có một ngày ai đó nói với em rằng, thực chất tối hôm qua anh vội vã rời nhà, là để gặp gỡ Đặng Thụy Tây ở quán bar. Anh cho rằng em sẽ nghĩ thế nào? Em dù có tin anh, nhưng trong lòng em sẽ luôn có sự ngăn cách.”