Thần sắc không tự nhiên trên mặt Tập Vị Nam không nghi ngờ gì đang nói với Diệp Bạc Hâm, cô đoán đúng rồi 。
Diệp Bạc Hâm hơi hơi trố mắt nhìn :“ Em nói anh ……anh một người đàn ông ……cũng quá dứt khoát rồi ……”
Đối với một cô gái mới gặp đã thượng cẳng tay hạ cẳng chân, cho dù là nữ binh, đó cũng là con gái a 。
Không ngờ đến anh còn xu hướng bạo lực, đối tượng bạo lực còn là cô 。
Diệp Bạc Hâm có chút bất lực tiếp nhận, cũng bị đánh rồi, lúc đầu sao lại còn đi theo đuổi người ta chứ ?
Chẳng lẽ cô là cuồng ngược đãi a ?
Hay là lúc đó anh xứng đáng ?
Cô là hoa si như vậy sao ?
“Khụ ……”Tay Tập Vị Nam nắm thành nắm đấm đặt lên môi ,“ Trong mắt anh, trong quân đội không có phân biệt giữa nam và nữ, em phạm lỗi, anh tất nhiên sẽ trừng phạt, huống hồ ……”
Tập Vị Nam nhìn cô một cái, dường như hối lỗi, lại giống khó chịu ,“ Lúc đó không phải đối với em không để tâm sao 。”
Ngụ ý là, để tâm tới cô rồi, anh sẽ vì tình mà thiên vị ?
Diệp Bạc Hâm lúc đầu còn rất buồn bực, sau khi nghe lời anh nói, tâm trạng thoả mái một chút, khoé miệng cong lên 。
Cô vén tóc mái đang rủ xuống ra sau tai, rủ mắt xuống nhìn chằm chằm mặt bàn ngọc thạch màu trắng。
Cô nhớ bốn năm nay, Tập Vị Nam hình như không có hung dữ với cô, có vài lần rất hiếm đều là cô giẫm lên giới hạn của anh, lần trước cô bị cậu của cô đưa tới lực lượng đặc nhiệm , trong đêm cô leo lầu của anh, lần đó anh thật sự phát hoả。
Sau đó cô sát hạch trong rừng Burma, cô phá huỷ quân kỷ, bị thuộc hạ của Giang Diệc Đình bắt đi, anh không tức giận với cô, ngược lại đối với cô càng ngày càng tốt, không có che giấu tình cảm của bản thân nữa 。
“ Lúc đó anh hung dữ như vậy, em tìm ngược a, vì sao còn đi theo đuổi anh ?” Diệp Bạc Hâm nhỏ tiếng thì thầm, vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói mà thôi, Tập Vị Nam lại nghe thấy rồi 。
Anh ừ một tiếng ,“ Anh cũng cảm thấy kỳ lạ lúc đó anh còn nghĩ rằng, có phải anh mắng quá nhẹ rồi ?”
Diệp Bạc Hâm bưng lý nước nóng lên uống vài ngụm, bên tai có chút nóng 。
“ Lúc đó anh hung dữ như vậy, em theo đuổi anh chắc chắn chịu không ít khổ sở 。” Đôi mắt Diệp Bạc Hâm nhìn ngoài cửa sổ, dư quang khoé mắt lại rơi trên người anh, thật là xấu hổ , không ngờ rằng lúc đó cô vậy mà là người tự chuốc khổ 。
Năm đó Diệp Bạc Hâm theo đuổi Tập Vị Nam thật sự rất vất vả, suy cho cùng Tập Vị Nam không phải quân nhân bình thường , mà là quân quan, hành tung anh thần bí, cô lại có huấn luyện, vì vậy trong nửa năm đó , cô đều là trong thời gian nghỉ ngơi tìm cớ rời đi, không biết từ đâu nghe ngóng được tăm tích của anh, nhắm mắt đuổi theo anh, có lúc đến trùng hợp ngẫu nhiên 。
Đương nhiên,……những thứ đó đều là những lúc bên dưới anh không có người, lúc có người bên cạnh Tập Vị Nam, cô cũng không dám càn rỡ, bản thân bị quân kỷ xử lý là chuyện nhỏ, cô không muốn làm hại anh 。
Trong quân đội rõ ràng lệnh ngăn cấm yêu đương, nữ binh và nam binh, nữ binh và quan binh đều không được, phạm phải rồi chính là tác phong không chính, nghiêm trọng sẽ bị khai trừ 。
“A ?” Diệp Bạc Hâm không nghĩ rằng phiên bản của câu chuyện là như thế này, vậy cô chẳng phải thành điên cuồng bám đuôi ?Cô lúc đó rốt có dũng khí lớn như thế nào, dám đi theo đuổi thủ trưởng ?
“Em vậy không phải thành kẻ rình rập sao ?Nói khó nghe một chút là gây rối, anh không dạy dỗ em một chút ?” Diệp Bạc Hâm một mặt vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ lúc đó anh đối với cô cũng động lòng vì vậy không cự tuyệt ?
Lông mày Tập Vị Nam hơi chau lại, thở dài một hơi, có phần không biết làm sao 。
Anh lắc đầu cười nhẹ ,“ Làm sao không dạy dỗ được ?Cũng lên lớp giáo huấn rồi, nhưng em giống như đánh máu gà vậy , nói thế nào cũng không nghe 。Nhưng mà, cũng không tính là gây rối, nếu không anh có thể khuan dung em sao ?”
Nói cũng đúng , Diệp Bạc Hâm nhưng mà nhìn thấy qua người đàn ông này đối với người khác có bao nhiêu lạnh lùng 。
Nếu nói động lòng với cô, không quá khả thi, trên người anh không có yếu tố nào là thương hoa tiếc ngọc, thật sự thích cô sẽ không thể cấm những quân nhân yêu nhau trong quân đội 。
Sau đó nhìn thấy tinh thần cô không phấn chấn, thực sự không làm phiền anh nữa, ngược lại anh cảm thấy bất an, nhất thời thở một hơi, nhiều năm nay, anh vẫn luôn nhớ rõ biểu cảm năm đó của cô, kinh ngạc, chấn động, vui vẻ, hai mắt chứa lệ, quay lưng lau khô nước mắt, mắt mở to hỏi anh, anh không lừa em chứ ?
Tập Vị Nam trầm mặc rất lâu, đến khi Diệp Bạc Hâm gọi anh mấy tiếng, anh mới từ hồi ức quay về 。
Ánh mắt sâu thẳm lại nông cạn, nhàn nhạt nhìn cô 。
“ Ừm, em rất hiểu chuyện, không la không náo, anh cũng đến tuổi nói chuyện yêu đương, bên cạnh lại chỉ có một mình em dám theo đuổi anh, vì vậy chính là em rồi 。” Lời nói nửa thật nửa giả , đôi mắt thâm sâu của anh giống như vải che hết ánh sao trong bầu trời 。
Trong lòng Diệp Bạc Hâm có chút không vui, còn cho rằng vì sao lý do lãng mạn gì, không ngờ rằng chỉ là cô không la không náo ,còn anh đến tuổi yêu đương rồi, lại chỉ có cô dám theo đuổi anh, vì vậy anh mới cùng cô yêu nhau 。
Cùng với dự đoán cách rất xa, nhưng nghĩ thế nào cũng là như vậy 。
Anh là quân nhân, phần lớn thời gian đều ở trong quân đội, đâu có thời gian đi làm quen với con gái, trong quân đội lại không dám yêu đương 。
Diệp Bạc Hâm ở trong lòng an ủi bản thân một lời, nhưng mà cũng không khó chịu nhiều lắm, từ trong miệng anh biết được, đều là chuyện quá khứ, cô nghe cũng không có cảm giác gì, giống như nghe câu chuyện của người khác vậy 。
Hôm nay bọn họ đối với hai bên có tình cảm, cũng không cần vướng víu quá khứ 。
Diệp Bạc Hâm còn muốn hỏi thêm, nhưng sắp tới giờ làm rồi, lúc nãy bọn họ đi tìm nhà hàng, đợi món ăn lên, mất gần một tiếng đồng hồ rồi 。
Sau khi tính tiền, hai người hướng về bên phía toà nhà thương mại bước đi 。
Bước đến cửa thương mại, Tập Vị Nam dừng lại bước chân 。
“ Làm gì vậy ?”tay của Diệp Bạc Hâm nắm chặt, không thể không dừng lại 。
Đông tử anh đen sâu nhuộm một ý cười ,“ Vào trong mua ít đồ 。”
Diệp Bạc Hâm chau mày ,“ Nhưng mà ……em sắp tới giờ làm rồi ……”
……
Tập Vị Nam đưa Diệp Bạc Hâm tới dưới công ty, trước khi Diệp Bạc Hâm xuống xe, anh giơ tay ra kéo cổ tay của cô 。
Diệp Bạc Hâm nghi hoặc quay đầu , đối diện với đồng tử chứa đầy ý cười của anh 。
Khuôn mặt lạnh lẽo của anh dường như tan chảy, rất mềm mại, không có sự xa cách lúc quen biết 。
Trái tim cô đập mãnh liệt, trong đầu xẹt qua tình tiết trong phim thần tượng, thông thường trước khi nữ chính xuống xe, nam chính kéo chặt nữ chính, nữ chính xấu hổ kiều diễm cười, đặt một nụ hôn lên môi nam chính, sau đó lưu luyến rời đi 。
Ách ……cô có nên bắt chước ?
Anh bộ dạng thân tình như thế, là muốn cô hôn anh ?
Diệp Bạc Hâm mặt đỏ tới mang tai, cô cắn răng, nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má anh 。
Còn môi, cô không dám, sợ khơi dậy dục vọng 。
Tập Vị Nam bị hành động đột ngột của cô làm sững sờ, độ ấm trong mắt dâng cao, anh nheo mắt, trong lòng có môtn dòng cảm xúc kỳ lạ tràn ngập 。
Diệp Bạc Hâm dường như không có chuyện gì cúi đầu, biểu thị anh có thể buông tay ra rồi, không tính tới lực đạo ở cổ tay càng chặt hơn 。
“Anh ……”Diệp Bạc Hâm vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, lông mày ẩn nhẫn chau lại, chẳng lẽ không vừa ý ?
Đột nhiên đối diện với đồng tử cười nhạo của anh, Tập Vị Nam thấy tinh thần cô có chút tức giận, cuối cùng cũng nhẫn không được, trước đây vì sao không phát hiện ra cô còn có một mặt đáng yêu như vậy ?
Gương mặt Diệp Bạc Hâm ầm một lúc, cuối cùng đỏ lên, cô cảm giác cà khuôn mặt đều bốc cháy lên, nóng bỏng đến doạ người 。
Cô ……hiểu lầm ý của anh ……
“đừng cười nữa ……”Diệp Bạc Hâm oán giận trừng anh một cái, Tập Vị Nam mới chậm chạp thu lại ý cười 。
Không thể phủ nhận, người đàn ông này cười lên càng đẹp hơn 。
Anh vừa cười, cho người khác một cảm giác cả thế giới đều phát sáng, không có người lạnh lùng như vậy cười lên sẽ là cảm giác này 。
“ Sau khi tan làm anh tới đón em 。”
“ Làm gì ?” Diệp Bạc Hâm có chút tức giận, ngữ khí không tốt được。
“ Ngày mai đi gặp ông của em, tối nay cùng anh đi siêu thị mua ít quà, anh một cháu rể, lần đầu tiên tới cửa, không thể đi tay không tới được ?”
Anh không nói, Diệp Bạc Hâm hoàn toàn quên điểm này 。
Hôm nay công việc bận rộn hơn, cô suýt chút nữa cũng quên ngày mai phải đưa anh đi gặp ông ngoại 。
Công việc chết tiệt !