Diệp Bạc Hâm đã nghĩ đến thời khắc hai người phân ly, không tránh khỏi một trận hoan-ái vướng víu, Tập Vị Nam vừa nãy bỏ cô ra vì chuyện ngày mai rời đi phải nói rõ với cô, chuyện đấy nói rõ rồi, Tập Vị Nam cũng không âm thầm chịu đựng nữa.
Chỉ là Tập Vị Nam nhiệt tình như lửa, giống như muốn thế nào cũng không đủ, nhưng anh lại không cần nói anh đã rất tiết chế rất kiềm lại.
Vừa nghĩ tới ngày tháng phải kiêng cữ, không biết tới hôm nào mới lên đến đầu, Tập Vị Nam dồn hết sức lực vật cô ra, hình như muốn bù hết những phần sau này.
Diệp Bạc Hâm mệt đờ người, đến ngón tay đều lười động đậy, mới hạ đường huyết chìm vào mê man.
Ngay sau đó lúc Diệp Bạc Hâm tỉnh lại vào ngày thứ hai, suýt chút lại không dậy nổi.
Nếu không phải là Tập Vị Nam bảo Đặng Viễn 10 giờ sáng đến Ngự Cảnh Viên đón anh, anh vừa sớm đã muốn đi, cô hận không thể trực tiếp ngủ một giấc tới trời đất tối mịt, nhưng anh vốn không muốn quấy rầy đến giấc mơ đẹp của cô, động tác thức dậy nhẹ nhàng, giấc ngủ của cô rất nông, dù cho mệt đến không mở mắt nỗi, nhưng bản năng đồng thời lúc anh thức dậy cũng tỉnh giấc.
Có lẽ là quá lưu luyến nhiệt lượng ấm áp bên cạnh, ngay lúc anh vừa trở mình dậy cô đã cảm nhận được.
Chốc lát, Diệp Bạc Hâm he hé đôi mắt mơ hồ, nằm bò trên tấm chăn, lộ ra tấm lưng trần đầy những vết hôn, lúc này cũng chưa nhận ra sự không ổn, nhìn Tập Vị Nam quân trang chỉnh tề, trong vẻ tao nhã thanh lịch lộ ra khí chất xuất chúng hơn người lúc đi tới trước mặt cô, cô đột nhiên vô cùng thỏa mãn, có một trái tim kiêu ngạo và hư vô của bản năng phụ nữ bị lấp đầy bởi niềm hạnh phúc.
Người đàn ông đẹp trai phong độ, cao lớn lạnh lùng nghiêm nghị này là chồng của cô, người cùng cô nắm tay đi qua quãng đời còn lại sau này.
Nghĩ tới tương lai, trong lòng cô âm ỉ niềm kỳ vọng.
Vẻ u sầu của buổi sáng sắp phải chi ly cũng từ từ tan ra.
Ngày tháng còn dài, cô làm gì phải ăn năn hối hận?
Chia ly bây giờ, là vì một ngày trùng phùng tốt hơn nữa.
Anh vừa tiến vào nhà tắm, Diệp Bạc Hâm cũng dậy theo.
Tối qua không biết anh hôm nay phải rời đi, cô đều không chuyên tâm chuẩn bị cơm tối, bây giờ chỉ có thể dùng bữa sáng để bù lại, trước khi rời khỏi nhà, chí ít cũng để anh cảm nhận được hơi ấm gia đình.
Tắm rửa xong, cô tiến vào bếp bận rộn cả lên, chọn mấy món anh thích ăn rồi bắt tay vào làm.
Khi Tập Vị Nam từ trên lầu thu xếp xong tài liệu bước xuống, nhìn thấy Diệp Bạc Hâm bận bịu trong bếp, bèn đứng bên cửa, mỉm cười ngắm cô.
Tối qua dằn vặt cô đến thảm hại như thế, còn cho rằng cô sáng nay nhất định dậy không nỗi cơ? Không ngờ tinh lực của cô so với trong tưởng tượng của anh còn tốt hơn nhiều.
Anh không thích sự hiu quạnh lúc rời xa, vì thế định làm cô mệt đến thảm hại đi, sáng sớm anh lẳng lặng bỏ đi, nhưng không ngờ người phụ nữ nhỏ bé này đã cho anh một sự kinh ngạc mừng rỡ.
Đêm qua gần như không ngủ được mấy, nhưng khí sắc cả người Diệp Bạc Hâm xem ra lại không tệ, trên người mặc đồ ở nhà đơn giản, bên ngoài quấn một cái tạp dề màu xanh dương, thêu hoa văn sơn thủy đẹp tinh tế, đầu tóc buộc cao, trên đỉnh đầu dùng một chiếc kẹp cố định lại, không biết có phải cố ý xõa tóc mái xuống má và gương mặt hay không, cả người có vẻ già dặn lại khong mất đi sự diu dàng xinh đẹp.
Có lẽ là vì nguyên do Tập Vị Nam một lát nữa phải rời đi, Diệp Bạc Hâm trong lòng tuy không nỡ, nhưng lại không hề biểu lộ ra ngoài, làn môi từ đầu đến cuối đều hơi vểnh lên, trong miệng phát ra những giai điệu nhỏ nhẹ.
"Cơm sáng để em làm, anh đi thu dọn hành lý đi, một lát là xong thôi." Diệp Bạc Hâm ngoảnh người nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào hướng về anh.
Nhưng mà Tập Vị Nam không rời đi, chỉ là cởi áo quân trang khoác ngoài ra, đi đến bên cô, "để anh."
"Không được, anh một lát nữa phải đi rồi, em nấu cho, bữa cơm tối qua là anh cùng em nấu, không tính." Diệp Bạc Hâm kiên quyết đẩy anh ra khỏi nhà bếp, "mặc dù tay nghề nấu nướng của em không ngon bằng anh, nhưng đây là em vì anh mà đặc biệt chuẩn bị, anh không được chê bai, dù cho không ngon, anh cũng phải nể mặt ăn hết."
Đối với tài bếp núc của mình, Diệp Bạc Hâm vẫn rất tự tin, mặc dù không giỏi bằng anh, nhưng so với nồi cơm lớn trong quân đội, thì vẫn còn đủ xài. Nồi cơm to trong quân đội anh đều có thể nhịn, không đến mức chê bai cô.
Tập Vị Nam lắc đầu cười, anh quay người đi rót một cốc nước ấm, ngoảnh mắt nhìn cô, không hề rời khỏi nhà bếp, mỉm cười nhìn dáng vẻ bận rộn đứng trong bếp của cô, "em không mệt sao?"
Ý anh ám chỉ, Diệp Bạc Hâm đã nghe ra, nhưng giả vờ không hiểu, "chỉ là bữa sáng thôi, tiểu case à, sẽ không mệt đâu."
Tập Vị Nam uống một ngụm nước, một tay ôm lấy cánh tay kia, tay còn lại cầm ly nước, tư thế tao nhã mê hoặc, anh vờ như thật gật đầu, "ừ, xem ra tối qua anh chưa đủ nỗ lực, lần sau nhất định phải kiên trì cố gắng."
Diệp Bạc Hâm cạn lời, suýt chút cắn trúng lưỡi, tranh thủ quay đầu lại trừng anh, "anh đi trước đi, đừng ở đây vướng víu em."
Dáng vẻ hờn dỗi của cô khiến anh nóng lòng, nhưng mà anh lại không dám để cô tức giận thật, bèn nghe lời rời khỏi nhà bếp, nụ cười bên môi mãi không ngớt.
Ngồi trong phòng khách, ngoảnh nhìn dáng người nhỏ bé của cô, lúc này anh đột nhiên cảm thấy, mặc dù tình yêu không phải là việc làm ăn với nhau chỉ vì lợi nhuận, cũng mặc dù nói không cầu đền đáp, nhưng những điều ấy đi cùng nhau trên một con đường, từng dắt tay, từng rơi nước mắt, bọn họ vì điều đó mà cùng nhau chấp nhận hy sinh và cố gắng, cuối cùng đổi lại cuộc sống bình thường mộc mạc, có cô, là đủ.
……
Đặng Viễn đến đúng 10 giờ, đúng giờ đến mức kinh ngạc, gần như bám theo thời gian mà đến.
Tập Vị Nam tắt máy, quay người nhìn Diệp Bạc Hâm từ trong phòng ngủ đẩy vali hành lý của anh ra, vốn dĩ bên trong chỉ có hai bộ quân trang và hai bộ đồ bình thường, kết quả cô gần như sợ anh trong quân đội sống không tốt, chạy đến siêu thị dưới nhà mua chút đặc sản để anh mang theo.
Mấy món đồ này căn bản không cần đến, bỏ trong vali cũng chỉ rườm rà, nhưng cô đã vui vẻ, anh cũng không từ chối, cùng cô đi một chuyến tới siêu thị, nhìn cô chọn lựa trước kệ hàng, thứ đồ gì cũng đều muốn bỏ vào xe đẩy, anh đẩy xe đi theo sau cô, tiện tay chọn vài thứ dư thừa bỏ ra, kết quả dẫn đến ánh mắt hờn tủi của cô, anh cười nhẹ không ngớt.
Hào quang hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi.
Diệp Bạc Hâm quyến luyến không rời chuyền vali cho anh, bản thân cũng ăn mặc chỉnh tề, định tiễn anh đến cổng lớn bên ngoài, vì không để bầu không khí chia ly ảnh hưởng đến cảm xúc của cả hai, cô từ đầu đến cuối đều nở nụ cười.
Nhưng mà trước khi ra khỏi cửa, Diệp Bạc Hâm mang giày vào, vừa ngẩng đầu lên, một làn hơi thở trong lành phả vào mặt, Tập Vị Nam giơ cánh tay ra, ôm chặt lấy eo cô, kéo cô vào lòng anh, nụ hôn bất ngờ này của anh vô cùng có lực, hung hãn lại điên cuồng, hình như phải trực tiếp nuốt hết sinh khí của cô vào bụng rồi mang đi, phần lực ôm chặt lấy eo cô cũng không thả lỏng ra, chỉ là dùng lực hôn cô, như phải đoạt lấy toàn bộ hơi thở của cô.
Nụ hôn này của anh đến quá bất ngờ, Diệp Bạc Hâm không có tâm lí chuẩn bị, theo bản năng đưa tay muốn chống cự, nhưng lực giữa lưỡi và môi anh dường như cũng từ tim của anh, khiến cô rõ ràng cảm nhận được sự không nỡ của anh, cô không kiềm nổi nhắm mắt lại, giơ cánh tay vòng lấy cổ anh, nhón đầu ngón chân đáp lại.
Cô cũng không nỡ, còn chưa bắt đầu chia ly đã nhớ nhung rồi.
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng ban mai như từng chút vụn vỡ xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên hai người, ấm áp mà nhẹ nhàng.
"Vị Nam, anh đã không thể quay về, nếu em nhớ anh rồi, em có thể đi tìm anh không?" Diệp Bạc Hâm bị hôn đến toàn thân mềm ra, yếu ớt được anh ôm gọn trong lòng, cô nhắm mắt cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh, lẳng lặng áp sát vào lồng ngực anh cẩn thận dè dặt thăm dò.
Không thấy anh trả lời, Diệp Bạc Hâm có chút lạc lỏng.
Ngước mắt lên, nhưng thấy anh đang hoài nghi nhìn mình, khoảnh khắc này trong mắt Tập Vị Nam, hình như có thêm gì đó, thắm thiết mà dai dẳng, khiến trái tim trống rỗng của cô từng chút từng chút ấm áp lên.
"Muốn tìm cũng tìm không thấy." anh cười lạnh lùng, giọng nói mát lạnh trong lành như thanh tuyền, nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng lưu luyến.
Trên người anh tỏa ra hương thơm nhẹ dau khi cạo râu, là những thứ tuyệt đẹp thế này khiến người ta động lòng.
……
Tập Vị Nam rời khỏi rồi, Diệp Bạc Hâm quay lại căn hộ của hai người, mặc dù chỉ là ngắn ngủi mấy ngày, nhưng khắp nơi đều là dấu vết từng chung sống của cả hai.
Diệp Bạc Hâm nằm trên ghế mây ngoài ban công, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, rất ấm, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Đợi đến lúc cô thu tầm mắt lại, mới phát hiện ra vì trời hôm nay rất xanh, trong veo, cô cứ mãi chăm chằm nhìn lên trời, lúc này trước mắt đột nhiên tối đen, vừa đứng dậy, suýt chút đã ngã xuống sàn.
Giơ tay vịn vào cánh cửa, từ từ chậm rãi, đợi tầm mắt phục hồi lại, mới tiến vào bếp rửa phần chén đĩa vừa nãy chưa rửa.
Đến tập đoàn Tô thị làm việc hai ngày sau, trong hai ngày này, Diệp Bạc Hâm không làm việc, vì một người đối mặt với căn phòng trống rỗng không hơi người, trong lòng sẽ luôn khó chịu, vì thế buổi chiều cô đã chuyển về Tô gia.
Tô gia xung quanh khu vực phồn hoa, cách tập đoàn Tô thị cũng rất gần, lúc không kẹt xe chừng nửa tiếng đã tới nơi.
Nói là chuyển về Tô gia, thực tế cũng không mang theo đồ đạc gì, xách một cái túi cùng máy tính đã quay đi, cô sống ở Tô gia hai mươi mấy năm rồi, thứ đồ gì cũng không thiếu.
Rời khỏi nhà chưa được mấy ngày, lần này quay về, Diệp Bạc Hâm có chút cảm động, hoàn cảnh thân phận không giống nhau nữa, bây giờ nơi đây là nhà mẹ đẻ, không còn là ngôi nhà duy nhất của Diệp Bạc Hâm cô.
Tô Uyển đi công tác vẫn chưa về, bởi vì không phải cuối tuần, Diệp Thiên Dịch cũng không có ở nhà.
Dì Thanh thấy cô quay về, mừng rỡ vô cùng, cứ lay hoay quanh người cô, một lúc mang trái cây tới, một lúc lại mang điểm tâm tới, cảm kích nói, từ khi cô chuyển ra ngoài sống, phu nhân đều rất ít về nhà, Thiên Dịch cũng bận, trong nhà đều không còn náo nhiệt như trước nữa.
Diệp Bạc Hâm sóng mũi cay cay, nước mắt suýt chút rơi xuống.
Cô quá bất hiếu rồi, giống như trước giờ chưa từng quan tâm Tô Uyển, cô cứ cho rằng Tô Uyển là người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, thậm chí có chút coi nhẹ gia đình, vì thế cô đương nhiên nghĩ là Tô Uyển thích yên tĩnh, bọn họ không ở nhà, bà ấy còn lạc ưuan thanh tịnh, hôm nay nghe dì Thanh nói như vậy, cô mới biết bản thân đã sai ở nhiều điều không đúng mực.
Người phụ nữ kiên cường, cũng cần sự quan tâm chăm sóc từ người nhà.
Hai ngày sau, Diệp Bạc Hâm chính thức đến tập đoàn Tô thị làm việc, Tô Uyển để cô làm trợ thủ đi bên mình học tập.
Tô Uyển vừa bắt đầu đã để cô tiếp xúc với tư liệu nòng cốt của xí nghiệp, thường đưa cô tham gia vào buổi tiệc của giới thương gia, cuộc sống của cô bận rộn hẳn lên, luôn cùng Tô Uyển bay đến khắp nơi trong và ngoài nước, thị sát thị trường và xí nghiệp trong ngoài nước, cô vừa bắt đầu tiếp cận, rất nhiều chuyện đều không biết, thường xuyên bị Tô Uyển mắng đến cẩu huyến tràn lên đầu, một chút thể diện cũng không giữ cho.