“Làm sao mà bị vậy.” Tập Vị Nam nắm tay cô, cô quay bên người về phía anh, nghiêng đầu thấy anh cúi xuống, mắt dán trên bờ eo lộ liễu của cô.
Diệp Bạc Hâm như bị bỏng nước sôi, mắt nhìn xuống sống mũi cương nghị của anh, lắp bắp nói: “Thì... lúc chiều leo núi... không cẩn thận... va vào...”
Nói đến mấy chữ sau cùng, giọng cô càng lúc cáng lí nhí, bởi Tập Vị Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt sa sầm khó coi.
Tim cô run lên, thực ra cô sợ nhất là anh không nói gì, nhưng ánh mắt lại hàm chứa trách móc.
Tập Vị Nam hít vào thật sâu, mới đè được sự xót xa dấy lên đầy chua chát trong lòng.
Diệp Bạc Hâm kinh ngạc nhìn anh, cô đã nói không sao rồi, anh làm gì mà cứ đòi phải cởi quần áo? Nếu không phải thấy anh cau mày nghiêm nghị, cô lại tưởng anh định tranh thủ sờ mó.
“Anh đừng... em đã nói là không sao...” Diệp Bạc Hâm giật mình, lúc hoàn hồn lại thì Tập Vị Nam đã cởi cúc áo khoác quân phục của cô.
Bên trong áo khoác là áo sơ mi, Diệp Bạc Hâm vẫn ngồi trong lòng anh, trên đùi anh. Cô khẽ cựa mình toan đứng dậy, nhưng bị anh đè chặt vai.
Tập Vị Nam không phí lời với cô, thẳng thừng nhấc một cánh tay của cô lên, lột áo khoác ra, ném xuống bàn.
Áo sơ mi ngắn tay, hai cánh tay không bị cháy nắng, vẫn trắng mịn màng. Tập Vị Nam quét mắt nhìn không thấy dấu vết thương tích, lại chuyển hướng nhìn lên cổ cô.
Diệp Bạc Hâm thất kinh trước thủ đoạn lỗ mãng thuần thục của anh, hai tay cô vắt trước ngực, đỏ mặt nói: “Không được cởi nữa, em đã nói không sao, từ lúc nào anh trở nên nhiều chuyện vậy? Bị thương có chút đỉnh có sao đâu nào? Tập luyện chẳng phải thế này à?
Anh nhiều chuyện?
Tập Vị Nam suýt phì cười, chả phải cô thì anh còn lâu mới nhiều chuyện.
Lúc này Tập Vị Nam lại do dự, sáng nắng chiều mưa, lằng nhằng lại không giống tác phong của anh. Giữ cô lại rốt cuộc đúng hay sai, bây giờ luyện tập mới bắt đầu vào giai đoại quyết liệt, về sau sẽ càng khắc khổ hơn, có nghĩa là khả năng bị thương sẽ nhiều hơn. Giờ nhìn thấy chút đỉnh chấn thương của cô mà anh đã xót rồi, giữ cô lại hóa chẳng tự hành hạ mình?
“Trên người còn chỗ nào không?” Tập Vị Nam đanh giọng hỏi, không phải giận cô, mà là giận mình. Giá như bắt đầu anh không hấp tấp, cứ theo đà của cô thì hôm nay đã chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Một người đàn ông mà ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, còn phải giương mắt nhìn cô ấy chịu khổ, Tập Vị Nam thấy mình bất lực tột độ. Bất kể năm năm trước hay bây giờ, đều làm anh cảm thấy bất lực.
Anh muốn giữ chặt cô, nên mới giở thủ đoạn bắt cô đi làm giấy đăng ký kết hôn, định nửa tháng nữa về sẽ nói ra tất cả, không ngờ chuyện trong quân đội cứ nối tiếp hết việc này đến việc khác, bỏ lỡ thời cơ thích hợp, cũng tính lọt mất Tô Cảnh Sâm, để lão ta được đà lợi dụng.
Bây giờ anh ở thế cưỡi lưng hổ khó xuống, cảm giác tất cả mọi người đều chống lại mình. Anh đơn thuần chỉ muốn sống cùng cô, chả nhẽ lại khó đến thế?
....
Mười mấy phút sau, Diệp Bạc Hâm nằm nhoài trên sô-pha, áo sơ mi được vén lên quá eo, lộ ra bờ hông xinh xắn, hai cánh tay gối dưới cằm, nghiêng đầu nhìn mái đầu đinh ngắn đến độ thấy rõ da đầu của người đàn ông.
So với những anh chàng diễn viên nhuộm trăm thứ màu, để trăm kiểu tóc thì quả đầu đinh của Tập Vị Nam lại giống như nguồn nước trong. Với gương mặt của anh, anh có thể để bất kì kiểu tóc nào, vậy mà đầu đinh lại khiến anh nom nam tính hơn, càng sắc cạnh hơn.
Cô từng gặp nhiều loại con trai, đẹp kiểu mềm mại, đẹp kiểu mạnh mẽ, đẹp kiểu ấm áp, đẹp kiểu lạnh lùng, kiểu tinh anh, nhưng không biết có phải do thấy nhiều quá rồi nên cũng trơ lì. Trên cơ bản không có kiểu tướng mạo nào có thể khiến cô vừa nhìn đã lóa mắt. Trước đây cô cũng không tin tiếng sét ái tính, cho rằng như thế là thấy sắc quên nghĩa, trong đầu đã vẽ sẵn một hình tượng, thực tế khi gặp ngoài đời, liền thấy vừa mắt, dẫn đến hooc-mon tuyến thượng thận dâng cao, nam nữ thế là ăn nhịp với nhau.
Nhưng Tập Vị Nam đã thay đổi nhận thức của cô, thì ra đàn ông cũng có thể dịu dạng, nhưng không quá đà, lại mạnh mẽ vừa đủ độ, tính chững chạc, trầm ổn, ánh mắt sâu hun hút, vừa nhìn đã như bị hút vào. Cô chưa gặp người đàn ông nào nội tâm lại thâm sâu như vậy, không đoán nổi anh đang nghĩ gì, lúc nào cũng bí hiểm. Càng khiến cô xốn xang, là bởi anh biết mềm lòng vì cô. Một người đàn ông ưu tú lại biết thỏa hiệp, cuộc đời này e cô khó gặp lần hai.
Những tính toán vặt trong cô, Tập Vị Nam không rõ, mọi tâm trí anh đều đặt trên thân thể cô. Quần được xắn lên bắp đùi, lộ ra đôi chân thon thả. Anh không còn tư tưởng lãng mạn nào nữa, trước mắt đầy ắp những vết thương bầm tím phủ khắp đùi cô. Trên hông trừ chỗ sưng vừa rồi, thì đằng sau cũng có vết xước.
Nửa tháng tập luyện, ngày nào cũng quần xà trườn bò, vật lộn chiến đấu, xước xát là chuyện thường tình. Năm xưa anh cũng trải qua, nhưng anh mình đồng da sắt, trước khi nhập ngũ đánh nhau nhập viện là chuyện cơm bữa, những vết thương vặt không đến nỗi gãy xương trật khớp anh chẳng coi ra gì. Nhưng đổi là cô ấy, anh mới biết thế nào là đặt trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.
Tập Vị Nam bôi thuốc chống trầy xước lên tay, xoa nhẹ nhàng từng chút từng chút lên người cô ấy, như có một dòng điện chạy qua, gợi cơn rùng mình.
Cô cũng không muốn anh biết trên người mình nhiều thương tích, vết cũ vết mới cộng vào cũng mười chỗ. Lúc tắm cô đã nhìn qua, trên đùi là nhiều nhất, mà toàn những chỗ oái oăm.
Cô không biết Tập Vị Nam biết bằng cách nào, ánh mắt như tia x-quang lướt qua, khiến cô không biết nấp vào đâu.
Kết quả không để anh phải đụng chân đụng tay, cô ngoan ngoãn vén áo và quần lên, nằm mọp trên ghế sô pha. Trong phòng Tập Vị Nam có đầy đủ thuốc men cần thiết, anh lẳng lặng tìm trong tủ, toàn bộ quá trình mặt mũi bàu bạu như ai đó nợ anh tiền.
Anh khom người bên cạnh cô, động tác nhẹ nhàng, chốc chốc nhát nhát lại ngó nhìn cô, thấy cô không hé mồm cắn răng vì đau, anh mới dịu sắc mặt.
Thực ra Diệp Bạc Hâm thấy đau, nhất là vết sưng ở mạn hông và đùi, nhưng cô không dám kêu thành tiếng.
Liếc nhìn anh, thấy anh mặt mày nghiêm túc, bầu không khí ngại ngùng, cô muốn tìm chủ đề để đánh lạc hướng những giác quan đang phóng đại độ mẫn cảm.
“Ờm... lần trước anh nhét một chiếc thẻ kim cương vào ví của em... sao anh lại có thứ đó?” Câu hỏi này quấy rầy cô mãi, chỉ bởi sau đó vướng chuyện của Tô Uyển, lại thêm nửa tháng tập luyện khắc khổ, làm cô dần quên đi.
Thẻ kim cương là gì, là biểu tượng của địa vị, cô có muốn lờ đi cũng khó. Cô có ngu đâu, nghĩ mà xem anh trẻ măng mà đã lên hàm thượng tá, lại còn mua nhà ở cái chỗ tấc đất tấc vàng nhưNgự Cảnh Viên, xem ra gia đình anh cũng chẳng đến nỗi nào.
Những gia đình danh giá ở đất Thủ đổ cũng có mấy nhà mang họ Cận, không biết có phải anh thuộc một trong những nhà đó không. Từ lúc bắt đầu đến giờ, hình như anh chưa muốn nói chuyện thẳng thắn, lần trước chia tay, anh cũng chỉ nói thành viên cơ bản trong gia đình. Nếu không phải nhờ chiếc thẻ, chắc cô chả nghĩ nhiều.
Tập Vị Nam khựng lại một lúc, rồi lại như không, quay ra lấy thuốc trên bàn, dốc một ít vào lòng bàn tay, áp lên lưng cô, từ từ lan ra.
“Thẻ đó không phải của anh.” Giọng anh không hề xao động, từ lúc đưa thẻ cho cô, anh đã nghĩ cô sẽ hỏi. Đấy mới là bước đầu tiên anh thành thật, từ từ để cô hiểu, để cô chấp nhận thân phận anh.
“Anh trai anh làm kinh doanh, tình cảm hai anh em khá thân thiết. Chiếc thẻ do anh trai đưa. Anh ở trong quân đội cũng chả dùng đến tiền. Em theo anh, anh không thể để em khổ. Tấm thẻ đó em cứ giữ lấy, không cần ngại, đằng nào hằng năm đóng phí thành viên, anh đổ mồ hôi sôi nước mắt cho tổ quốc, em cứ coi như mình cống hiến cho gpd nước nhà vậy.” Tập Vị Nam nói lời giản dị mà ý tứ sâu xa làm cô buồn cười, không ngờ, người đàn ông lại lại có tế bào hài hước trong người.
Thế mà cũng nói ra được, cống hiến cho GPD nước nhà. Dám bởi không phải thẻ của anh, tiền cũng không phải do anh kiếm, tùy hứng chìa một cái thẻ kim cương. Phải nói anh trai anh quá giàu hay tình cảm hai anh em tốt ở mức quá đáng?
...
Tô Uyển quyết định sang nhà họ Hạ từ hôn. Dẫu sao kéo dài cũng không phải việc hay. Giả như ngày nào đó cái tin Diệp Bạc Hâm đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn với người ta, trong khi vẫn còn mang danh nghĩa vợ chưa cưới của công tử nhà họ Hạ bị lộ ra ngoài, thì danh tiếng đi đứt. Vốn đã không được giới danh nữ khuê cách ưa, tới đây lại bị gia đình nhà trai biết được, thì sau này chỉ có nước bị người ta cười chê.
Tiễn Diệp Bạc Hâm xong, bà nhờ người dò la cái tên Tập Vị Nam kia, nhưng một mẩu tin cũng không có. Con nhỏ cứng mồm, hỏi gia cảnh người ta thế nào, nó đáp cũngnhanh nhảu. Nhưng với cách bà hiểu con gái, bà vẫn thấy có gì đó bị sót lại, con bé nói dối không cần nháp, càng kín tiếng thì sự càng lạ.
Cuối tuần, hiếm được hôm không phải đến công ty làm thêm giờ, sáng sớm Tô Uyển dậy xem ít công văn, gọi mấy cuộc điện thoại dặn dò trợ lý. Sau đó đánh tiếng với nhà họ Hạ, nghe nói bà bên đó đang ở nhà. Tô Uyển quyết định nhân hôm nay nói cho rõ.
Người già ngủ sớm, dậy cũng sớm, người đã bảy mươi mấy tuổi từ lâu ngủ đã đủ lắm rồi, không giống như thời trẻ ham ngủ, bốn năm giờ sáng là đã thức.
Bà cụ nghe người giúp việc nói hôm nay bà thông gia tới, sáng sớm đã thấy tươi tỉnh. Chồng mất đã lâu, con cháu lại bận gây dựng sự nghiệp, nhà thênh thang, im hơi lặng tiếng đến sợ.
Theo thường lệ bảy giờ dậy, dùng bữa sáng xong ra vườn hoa dạo một vòng. Mười giờ hơn, Tô Uyển đến nhà họ Hạ.
Xe vừa dừng lại, thấy bà cụ họ Hạ đứng ngoài cổng, trên sống mũi là cặp kính lão, mái đầu bạc chải gọn gàng tinh tế, trên người vận bộ áo truyền thống màu sậm, tay chống nạng, mắt tuy nheo nhưng vẫn ánh lên vẻ tinh anh.
Thời trẻ bà cũng là nữ doanh nhân thép trên thương trường. Sau đó ông nhà đi trước một bước, bà có tuổi rồi dần dà lực bất tòng tâm, mới giao sản nghiệp cho con trai, đứa cháu cũng có tiền đồ, bấy giờ bà mới an tâm lui về hậu trường.
Tô Uyển mở cửa, sai tài xế xách trà và thực phẩm chức năng đã chuẩn bị sẵn trong cốp xe xuống, đoạn bước đến trước mặt bà cụ.
“Dì Mai, sao dì lại đích thân ra đây thế này? Bây giờ sắp tháng Bảy rồi, không như tháng Năm, sáng ra đã nắng chói, nóng lắm.” Tô Uyển vừa nói vừa thân mật khoác tay bà cụ.
Bà Hạ vỗ lên mu tay cô, nheo mắt cười: “Tô Uyển à, giờ đến cháu cũng chê cô già, không được tích sự gì nữa rồi? Có chút nắng này xá gì, chẳng qua người mệt, ngại ra ngoài.”
Tô Uyển thoạt nghe thấy là là: “Ôi, dì Mai còn trẻ chán, cháu nào dám chê? Tại cháu kém ăn kém nói. Chẳng tại thấy dì đứng trước cửa đợi thế này, cháu mừng quá lại hóa lo đấy thôi? Dì chớ phật ý.”