Cuộc họp hàng tuần , giám đốc bộ phận mở rộng từ phòng hội nghị ở tầng hai mươi đi xuống, gọi thư ký thông báo bộ phận mở rộng mở một cuộc họp nhỏ 。
Lúc này đã gần tới thời gian tan ca, nhưng vì do sự việc cấp bách, chỉ có thể tăng ca mở cuộc họp vào buổi trưa 。
Các nhân viên cũ trong công ty sớm đã quen với mỗi tuần mở cuộc họp hàng tuần, nhưng cũng khó tránh khỏi một trận than vãn tức giận, mỗi người sôi nổi thu dọn tài liệu trên tay ,hướng về phòng họp bước vào 。
Lịch trình mỗi tuần một cuộc họp chuyên môn đều giống nhau, trước tiên là giám đốc bộ môn truyền đạt ý tứ và hạng mục chỉ điểm của cấp trên , sau đó mỗi tổ trưởng báo cáo tiến trình công việc của tuần trước và kế hoạch làm việc tuần mới, sau đó mỗi người phát biểu ý kiến 。
Sau hai tiếng đồng hồ hội nghị kết thúc, cũng đã gần hai giờ。
Diệp Bạc Hâm và Tô Hoà tới nhà hàng gần đó ăn cơm trưa, vừa đúng lúc kịp thời gian vào làm việc 。
Vừa mở máy tính thu thập một chút tài liệu, thư ký của Giám Đốc Lý bước đến bên bàn của Diệp Bạc Hâm , gõ gõ trên bàn cô, kêu cô đi vào phòng làm việc của Giám Đốc Lý một chuyến, giám đốc Lý có chuyện tìm cô 。
Thư ký giẫm trên giày cao gót hừ một tiếng, kiêu ngạo quay người 。
Mọi người sôi nổi nghi hoặc ngẩng đầu, Diệp Bạc Hâm là người mới, giám đốc Lý vì sao muốn tìm cô?
Diệp Bạc Hâm không có đếm xỉa tới ánh mắt soi mói của mọi người, trái tim lại chấn động, giám đốc Lý tìm cô tuyệt đối không có chuyện gì tốt 。
Diệp Bạc Hâm đứng ngoài cửa kính , thoáng thấy giám đốc Lý đang quay lưng với cửa nghe điện thoại, trên mặt nở nụ cười a dua nịnh hót 。
Cô giơ tay lên gõ cửa, giám đốc Lý chuyển mắt nhìn cô ra hiệu gọi cô vào 。
Vài phút sau, giám đốc Lý tắt điện thoại , quay người cẩn thận đánh giá cô, ánh mắt đó khiến cô rất không thoả mái, mặc dù không thô tục, lại giống như đánh giá một vật phẩm đánh giá cô 。
“ Giám đốc Lý, ông tìm tôi có việc ?” Diệp Bạc Hâm đứng cách bàn làm việc vài bước 。
Giám đốc Lý là một người đàn ông bốn mươi tuổi, cái bụng bia căng chặt bộ âu phục màu đen, sắc mặt sưng phù, vừa nhìn liền biết chính là loại người suốt ngày chìm trong tửu sắc nhiều quá, lại không chịu dành thời gian rèn luyện thân thể 。
“ Đi đóng cửa phòng lại 。” giám đốc Lý chỉ về hướng cửa đóng lại, nới lỏng cà vạt, cúi đầu lật tìm tài liệu 。
Lông mày Diệp Bạc Hâm hơi nhíu lại, giám đốc Lý mặc dù không thích chèn ép cấp dưới, nhưng tác phong nghiêm cẩn, chưa bao giờ gây rối ở công ty , dư luận coi như tốt, không nghe nói quy tắc bất thành văn với nữ nhân viên nào 。
Ngoài bức tường kính, vài đôi mắt hiếu kỳ hướng nhìn vào phòng làm việc , Diệp Bạc Hâm tiện tay đóng cửa lại, nâng mắt quét qua, bọn họ lại dường như không có việc gì tiếp tục bận rộn 。
“Tập đoàn Trác Nam dự định tới Nam Kinh xây dựng một khách sạn năm sao, tất cả đang mở rộng, tương lai rất được nhân sĩ trong ngành thấy khả quan, Trác Nam lần này cũng được coi là nắm bắt cơ hội , đáng tiếc khu thương nghiệp bị tập đoàn Sở Thị ký hợp đồng rồi, cô cũng biết tập đoàn Sở Thị , là tên tuổi lớn trong ngành bất động sản, có thương hiệu của riêng mình, xây dựng một khu mua sắm, thiết kế và kiến tạo đều bị tập đoàn Sở Thị giành hợp đồng, Diệp Thị chúng ta so với bọn họ kém quá xa, chỉ có thể ở Trác Nam phân một chén canh 。”
“ Thứ năm tuần này , Trác Nam sẽ tổ chức một cuộc đấu thầu tại khách sạn Thời Quang, lúc nãy ở trên cuộc họp tôi cũng đã nói qua rồi, ý tứ của chủ tịch là kêu chúng ta bất luận như thế nào cũng phải lấy được hạng mục này 。Tối mai tôi đã hẹn với phó chủ tịch của Trác Nam ăn tối tại Club Kim Tước, thăm dò ý tý, tiện thể cùng phó tổng của Trác Nam kéo mối quan hệ tốt, tối mai cô trang điểm xinh đẹp một chút, đi cùng tôi tham dự bữa ăn 。”
Giám đốc Lý lấy một tập tài liệu đẩy về trước mặt vô 。
“Đây là bản kế hoạch sách và phân tích số liệu của dự án đấu thầu của Trác Nam, cô về xem trước, từ từ chuẩn bị cho tốt。”
Diệp Bạc Hâm chau mày, tính theo lai lịch đây là một dự án lớn, như thế nào cũng sẽ không tới lượt cô, bữa tiệc xã giao không phải đã có bộ phận quan hệ giao tiếp sao, vì sao lại muốn tìm cô ?
“ Giám đốc Lý, chuyên môn tôi còn cạn, mới tới công ty vài ngày, sợ rằng khó nhận nhiệm vụ lớn này, lần này chủ tịch xem trọng dự án của Trác Nam như vậy, nếu như làm hỏng, ngay cả khi sa thải tôi cũng không thể cứu vãn tổn thất 。” Diệp Bạc Hâm rủ mắt xuống nhìn kẹp tài liệu màu xanh, không có mở ra, cô biết năng lực của bản thân sẽ không đi khoe khoang, sợ rằng cơ hội lần này có rất nhiều người đều muốn nắm bắt 。
Giám đốc Lý dường như không ngoè tới tô sẽ từ chối, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu 。
“ Tiểu Diệp, đây là một cơ hội, cô nên biết, người mới rất khó đạt được cơ hội may mắn như vậy, nếu như bữa ăn thuận lợi, tiếp sau đó có thể sẽ để cô tiếp tục dự án này, một khi thành công, địa vị của cô trong công ty cũng ổn định rồi 。”
Diệp Bạc Hâm cười “Giám đốc cũng đã nói tôi là người mới, tôi cũng rất tò mò, loại chuyện tốt như vậy vì sao lại rơi trúng đầu tôi vậy?”
Đôi mắt của Diệp Bạc Hâm rất trong sạch, nhưng lại giống như thấu triệt tất cả, giám đốc Lý ngượng ngùng ho lên hai tiếng 。
“ Cô đừng cho rằng tôi không biết, báo cáo phân tích tính khả thi lần trước An Bối Kỳ giao cho tôi là từ tay của cô, tôi không hỏi, không có nghĩa là tôi không có mắt, phong cách của An Bối Lỳ như thế nào, tôi còn không biết sao ?Tóm lại, bữa tiệc tối mai, cô nhất định phải đi cùng 。”
Lời của giám đốc Lý không dễ phản bác , Diệp Bạc Hâm vẫn luôn cảm thấy không đúng, lại không thể nói ra 。
Diệp Bạc Hâm còn muốn nói gì đó, lại bị ông đuổi ra ngoài 。
Vừa quay về ngồi tại vị trí làm, Tô Hoà liền hiếu kỳ hỏi cô , giám đốc Lý tìm cô có việc gì ?
Diệp Bạc Hâm lắc lắc tài liệu trong tay, “ Ông ta tối mai hẹn gặp phó tổng của Trác Nam, kêu tôi đi cùng。”
Tô Hoà đang uống cà phê tỉnh táo tinh thần, nghe thấy lời của Diệp Bạc Hâm, một miệng cà phê phun ra ngoài。
Cô lấy khăn giấy lau khoé miệng, nhìn Diệp Bạc Hâm hỏi :“ Trác Nam?Trác Nam nào ?”
“Kinh Thành có mấy cái Trác Nam ?Còn không phải cái ngành khách sạn kia 。” Diệp Bạc Hâm vừa xem sơ qua tư liệu vừa nói 。
Tô Hoà lại không bình tĩnh được rồi, vội vàng gập lại tư liệu mà Diệp Bạc Hâm đang xem 。
“ Cậu đáp ứng rồi ?”
Diệp Bạc Hâm nhếch mày nhìn cô,“ Tớ từ chối rồi 。”
Tô Hoà vừa thở phào một hơi, lại nghe cô nói tiếp :“ Nhưng mà giám đốc Lý dứt khoát bắt tớ đi cùng, nói hoặc là tham gia hoặc là rời đi 。”
“ Vậy cậu còn bình tĩnh như người không có chuyện gì như vậy ?” Tô Hoà gấp gáp quay vòng vòng, giọng nói kéo lên cao, thu hút ánh mắt của những người khác trong phòng làm việc, Tô Hoà ngượng ngùng cười, cong người ghé vào bên tai Diệp Bạc Hâm , căng thẳng nói :“ Cậu có biết là phó tổng của Trác Nam có danh là khó khăn, còn là một tên sắc quỷ ?Công ty chúng ta cùng Trác Nam hợp tác vài lần rồi, mấy nữ nhân viên bên phía bộ phận quan hệ xã giao đều chịu thiệt 。”
“ Cậu mới tới, chưa nghe qua cũng không kỳ lạ, nhưng mà giám đốc Lý kêu cậu cùng đi là vài ý tứ ?Đây không phải là đẩy cậu vào hố lửa sao ?”
Trên bàn bữa tiệc xã giao, nữ viên chức vốn dĩ đã chịu thiệt, trên điểm nữ tính, thật sự ở một thế yếu, có vài lão tổng của công ty, còn đặc biệt gọi nữ viên chức xinh đẹp đi cùng, vì làm ăn, việc gì mà không làm ra được 。
Chả trách Diệp Bạc hâm cảm thấy không đúng, thì ra giám đốc Lý là có ý này 。
.........
“ Tổng giám đốc, cô yêm tâm rồi, tôi đều giao cho cô ta rồi, cô ta không phản đối 。”
Hành lang rẽ vào một góc, giám đốc Lý đang gọi điện thoại, đối với đầu dây bên kia khom lưng gật đầu ,coi như không ai nhìn thấy bộ dạng chân chó của ông ta, sợ rằng người khác không biết ông ta là một nô bộc 。
Diệp Bạc Hâm từ phòng trà đi ra, trong tay cầm một cốc trà , đứng một bên bức tường, mặt không biểu cảm nhìn giám đốc Lý báo cáo tình hình của cô với đầu dây bên kia 。
Môi hồng hơi cong, đôi mắt lạnh lẽo。
Quả nhiên …… giám đốc Lý nghe lời của Diệp Thanh Vũ mới luôn tìm rắc rối cho cô , có cô một ngày ở trong công ty, Diệp Thanh Vũ liền không thể gối đầu yên tâm được, cho rằng làm khó cô, cô sẽ ngoan ngoãn rời đi sao ?
Ngay cả bữa tiệc tối mai, cũng là Diệp Thanh Vũ tính toán rồi, đem em gái đẩy vào hố lửa, hận tới mức không tiếc huỷ hoại cô 。
……
Choạng tối ngày tiếp theo, sau khi tan làm, giám đốc Lý đem theo Diệp Bạc Hâm và trợ lý của ông ta, còn có một nữ đồng nghiệp bộ phận quan hệ ngoại giao, một nhóm bốn người ngồi trên chiếc xe thương vụ mà công ty trang bị, hướng tới Club Kim Tước 。
Điện thoại trong túi xách vang lên, Diệp Bạc Hâm lấy ra, nhìn trên màn hình cuộc gọi đến hít một hơi thật sâu, mới vuốt màn hình lên nghe 。
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc 。
“ Tan làm chưa ?”
“ Rồi 。” Diệp Bạc Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh nhạt 。
Ba ngày nay, Tập Vị Nam mỗi ngày đều gọi điện cho cô, mỗi lần nói vài câu rồi tắt 。
Hai ngày cuối tuần, anh ở bên ngoài biệt thự, gọi cô xuống dưới, cô đều không để ý tới 。
“ Anh đang ở dưới công ty em 。”
Tập Vị Nam là tới đón cô tan làm, xem ra là không đợi được cô, nên gọi điện cho cô 。
“Anh về đi, em không ở công ty, tối nay có tiệc xã giao 。” Diệp Bạc Hâm nhàn nhạt nói, giọng nói không có một tia sóng 。
Tập Vị Nam đang ở dưới lầu đợi cô, cô cùng giám đốc Lý trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe, vì vậy anh không đón được 。
“ Lúc nào quay về ?” Tập Vị Nam hơi dừng lại, không biết làm sao than vãn 。
“Không biết, xem tình hình đã 。” Diệp Bạc Hâm nghịch dây đeo túi xách 。
“ Tiệc xã giao ở đâu ? Anh tới đợi em, buổi tối ở bên ngoài quá nguy hiểm。”đầu dây bên Tập Vị Nam truyền tới âm thanh khởi động xe, xem ra anh là định đời cô trả lời, cùng đi theo qua đó 。
“ Em sẽ không có chuyện gì đâu, Tập Vị Nam , anh đừng tự làm mình mất mặt được không?” Trái tim Diệp Bạc Hâm một trận bực bội, người này đối với cô ảnh hưởng quá lớn rồi, coi hoàn toàn không biết làm sao xử lý tình huống hiện tại, cô sợ bản thân nhìn thấy anh liền mềm lòng
。
Bên phía Tập Vị Nam không có tiếng gì, Diệp Bạc Hâm trực tiếp ngắt điện thoại 。
Giám đốc Lý nhìn bộ mặt không trang điểm của cô qua gương chiếu hậu, Diệp Bạc Hâm một bộ âu phục màu đen cũ, không thể không chau mày 。
“ Tiểu Diệp, không phải hôm qua tôi nói với cô rồi sao, kêu cô trang điểm xinh đẹp một chút ?Đi ra ngoài xã giao, bộ dạng này của cô, làm sao có thể đối tác nhìn được thành ý của chúng ta ?Một khi xuất hiện mỗi lỗi nhỏ, vụ làm ăn này đều có thể không thành 。”
Giám đốc Lý dông dài phê bình Diệp Bạc Hâm, khoé miệng Diệp Bạc Hâm hơi cong lên 。
“Giám đốc, không phải ông nói tối nay thăm dò tình hình thôi sao? Cùng với bàn chuyện làm ăn không có quan hệ gì chứ ? Hơn nữa, tôi cảm thấy tôi như vậy cũng rất đẹp mà 。”
Nữ đồng nghiệp bên cạnh liếc mắt nhìn cô, cười run run 。
Diệp Bạc Hâm hôm nay cố ý đeo một cặp kính màu đen che hết nửa khuôn mặt cô, nhìn giống như già đi vài tuổi
。
Lúc xe dừng lại, giám đốc Lý thật sự không quen cặp kính to màu đen trên mặt cô, nhân lúc cô không để ý, giơ tay ra giật xuống, vứt trong thùng rác 。
Bữa tiệc bảy giờ bắt đầu, bọn họ sáu giờ đã tới rồi, trong phòng vip đã đặt trước, giám đốc Lý không yên tâm dặn dò bọn họ lại lần nữa, kêu bọn họ tuyệt đối không được nói sai, vị Lâm phó tổng này phụ trách cuộc đấu thầu lần này , lưu lại cho ông ta một ấn tượng tốt ,đối với cuộc đấu thầu ngày thứ năm tới sẽ có giúp đỡ 。
Vị Lâm phó tổng Trác Nam này bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, ước tính là không xem công ty nhỏ của Diệp Thị ra gì, bảy rưỡi mới chậm chạp tới, sắc mặt giám đốc Lý đều biến rồi, kết quả cửa phòng vip vừa mở ra, giám đốc Lý lập tức thay đổi sắc mặt, cười híp mắt nghêng đón 。
Diệp Bạc Hâm bộ dạng uể oải đứng dậy, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân, giám đốc Lý lại khăng khăng giới thiệu từng người cho Lâm phó tổng 。
Lâm phó tổng một bộ dạng tư thái cao ngạo, nói bản thân tới trễ rồi, xin lỗi lại không có điểm thành ý 。
Ông rõ ràng mà bộ dạng mất hứng, sau lưng là một nữ thư ký 。
Giám đốc Lý cố ý đẩy Diệp Bạc Hâm lên trước mặt, cười giới thiệu đây là người mới của công ty, mong Lâm phó tổng quan tâm nhiều hơn 。
Trên sàn diễn đều là nhân tình, tính toán gì của giám đốc Lý ,trong lòng mọi người đều hiểu rõ 。
Diệp Bạc Hâm không dấu vết chau mày, đôi mắt Lâm phó tổng rơi trên người Diệp Bạc Hâm đánh giá , trần truồng, không mảy may che giấu hứng thú dưới đáy mắt 。
Mắt của giám đốc Lý sắc lại, vừa nhìn tình hình này liền biết có trò vui, đen Diệp Bạc Hâm sắp xếp bên cạnh Lâm phó tổng, Lâm phó tổng lúc này mới cho sắc mặt tốt, cả quá trình lại chuốc rượu Diệp Bạc Hâm , dáng điệu nhìn đó, không chuốc say cô không được 。
Sau khi say rồi, xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng quản không tới nữa 。
Hiển nhiên, loại bán rẻ nữ viên chức này, giám đốc Lý làm không ít , không chỉ không ngăn cản, lại cùng khuyên mời rượu 。
Diệp Bạc Hâm xem trong đáy mắt, âm thầm cười lạnh, nếu như không phải cô từ nhỏ đã theo Tô Cảnh Sâm trong bình rượu, ước tính tối nay đã ngã trong tay của bọn họ rồi 。
“ Tôi ……tôi thật sự không ổn rồi ……” Trên mặt Diệp Bạc Hâm nhuộm một tầng đỏ, nói chuyện ấp a ấp úng, dường như hơi say rồi, đôi mắt kia mê ly rời rạc 。
Cô đẩy ly rượu của Lâm phó tổng đưa qua, cầm cốc nước lọc bên cạnh lên đổ vào trong cổ họng 。
Lâm phó tổng nheo mắt nhìn cô, một bữa cơm cô đều trốn tránh ông động chạm, ông sớm đã không nhẫn nại được nữa, vừa thấy cô dường như say rồi, trong mắt lộ tinh quang trong mắt 。
“Tôi ……tôi đi tolet một chút ……”trước khi móng vuốt chìa qua ,Diệp Bạc Hâm dứt khoát đứng dậy , che miệng lại, hơi hơi chau mày, làm ra bộ dạng rất khó chịu 。
Nói xong, gập người làm tư thế muốn nôn, Lâm phó tổng lập tức đẩy ra , sợ cô nôn lên trên người, mất hứng vẫy vẫy tay 。
Diệp Bạc Hâm xách túi lên, lảo đảo hướng về phía cửa chạy đi 。
Vừa ra khỏi cửa, Diệp Bạc Hâm đứng thẳng người lên, hướng về cánh cửa lạnh lùng liếc mắt, trong đôi mắt một mảnh tỉnh táo, hoàn toàn không có bộ dạng rời rạc mê lỵ lúc nãy 。