Sáng sớm hôm sau, theo sự sắp xếp của Giang Nhan, Tập Vị Nam lái xe chở Diệp Bạc Hâm đến bệnh viện.
Ở khoa phụ sản, nhờ Giang Nhan đã hẹn trước, nên cả hai không phải xếp hàng, được bác sĩ hướng dẫn trình tự kiểm tra sức khỏe.
Diệp Bạc Hâm không muốn để Tập Vị Nam phải lo lắng, bèn để anh chờ bên ngoài.
Tập Vị Nam không nén được cười, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô, rồi quay người ra ngoài.
Vị nữ bác sĩ hẹn gặp ngày hôm nay là người quen cũ của Giang Nhan, biết Diệp Bạc Hâm là cháu dâu nhà họ Tập, nên thái độ hiển nhiên hết sức tỉ mỉ cẩn thận. Nhưng cũng bởi mối quan hệ này, nên e là tình hình sức khỏe của cô không giấu được Giang Nhan.
Làm xong một loạt các xét nghiệm, bất giác đã hơn một tiếng qua đi.
Tập Vị Nam vẫn bình thản, lặng lẽ ngồi đợi ngoài cửa khu dừng chân, thi thoảng ngẩng lên, thấy cô và bác sĩ rời khỏi phòng xét nghiệm, anh cũng đi theo. Nom sắc mặt cô bình thường, anh bèn đưa tay gạt tóc cô.
Trông hai vợ chồng tình thương mến thương, bác sĩ cũng phải mỉm cười.
Việc sảy thai khiến cơ thể khó mang thai lại, cộng thêm bệnh thiếu máu, rốt cuộc cũng không thể giấu Tập Vị Nam, anh có quyền biết tình trạng sức khỏe của cô. Khi nhắc đến việc sảy thai, sắc mặt bác sĩ tỏ ra khó hiểu. Cô cũng len lén liếc nhìn sang, thấy gương mặt anh trắng bệch, đành hít thở sâu, đặt bàn tay lên nắm đấm siết chặt của anh.
Cho đến khi rời khỏi phòng chuẩn đoán, cả hai vẫn giữ im lặng. Diệp Bạc Hâm không biết anh đang nghĩ gì, và cô cũng không biết nên nói gì.
Tập Vị Nam cầm đơn ra hiệu thuốc. Cô đứng trong hành lang khoa phụ sản, nhìn ngắm những người phụ nữ bụng bầu lùm lùm đến thăm khám, lòng không khỏi ngưỡng mộ.
Bỗng nhiên, một bóng người thân quen lọt vào tầm mắt, Diệp Bạc Hâm giật mình, liền hớt hải đuổi theo.
“Tư Á!” Trước khi bóng người mải mê đi về phia trước ấy kịp biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Bạc Hâm vội vàng cất tiếng gọi.
Người kia chợt khựng lại, Diệp Bạc Hâm sải bước tiến lên.
“Này, tình cờ chưa, sao lại ở đây?” Thẩm Tư Á cười ngượng ngùng, tay len lén rụt ra sau lưng, nắm chặt tờ phiếu trên tay.
Để ý thấy động tác thậm thụt ấy ngay từ đầu, Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn sắc mặt lúng túng của cô.
Dạo gần đây đầu tắt mặt tối, phải độ nửa tháng Diệp Bạc Hâm không gặp Thẩm Tư Á, mà hình như cô ấy cũng bận, trước kia cứ dăm ba hôm lại hẹn cô đi chơi, hoặc đến nhà cô ngủ một hai đêm. Bây giờ hành tung lại càng ngày càng bí mật, hầu như không thể biết được Thẩm Tư Á đang bận việc gì.
Kể cả có là bạn thân đi chăng nữa, thì cả hai vẫn cần không gian riêng tư, nên Diệp Bạc Hâm không làm phiền cô ấy.
Thế quái nào cô ấy lại vừa bước ra từ phòng siêu âm của khoa phụ sản nhỉ?
Diệp Bạc Hâm không nói gì, ánh mắt lướt xuống dưới, dừng lại trên bụng của Thẩm Tư Á. Mùa đông quần áo cồng kềnh, không dễ đoán mò, nhưng một người phụ nữ vốn yêu điên cuồng những đôi ủng cao gót, mà hôm nay lại đi giầy bệt.
“Tư Á...” Diệp Bạc Hâm nhăn mày, nhưng rồi lại thở dài bất đắc dĩ trước ánh mắt cảnh giác của cô ấy: “Cậu định giấu cả tớ à, phải không?”
Quen nhau đã mười mấy năm, cô có thể tìm được thông tin mình muốn chỉ nhờ vào một ánh mắt của người kia. Tình bạn trải qua năm tháng thăng trầm này, từ lâu đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống, Thẩm Tư Á làm sao có thể giấu được cô?
“Ha...” Thẩm Tư Á cười nhẹ bẫng như không, nhưng cô vẫn bắt được sự phiền muộn trong giọng điệu đó.
“Chẹp, đúng là không giấu được cậu cái gì.” Thẩm Tư Á cười, chìa tờ phiếu siêu âm cầm trên tay đưa cô. Một tay xoa bụng, nụ cười rất đỗi dịu dàng, song cũng nhiều bi ai. Cô khẽ thở dài: “Hơn hai tháng rồi...”
Diệp Bạc Hâm cúi đầu, tờ đơn trong tay bị cô ấy vò nhàu nhĩ.
“Của Giang Diệc Đình?” Giọng cô vừa trầm lại vừa rầu, trừ Giang Diệc Đình ra, còn ai có thể khiến người cao ngạo như Thẩm Tư Á phải cam chịu ấm ức như này.
“Ừ.” Thẩm Tư Á khẽ gật đầu.
“Anh ta biết chưa?”
“Chưa biết.” Ngần ngừ một lúc, Thẩm Tư Á mới lắc đầu.
Diệp Bạc Hâm quay phắt đầu đi, mắt đỏ hoe, giọng bình tĩnh đến lạ: “Thế cậu định thế nào? Giữ hay...”
Thẩm Tư Á cười khẽ, cúi xuống nhìn phần bụng vẫn chưa phình lên: “Giữ chứ! Vì sao lại không? Tớ đủ khả năng nuôi nó mà, tớ sẽ cho nó một cuộc sống tốt đẹp, vì sao phải bỏ?”
“A Hâm, cậu biết đấy, tớ luôn khát khao có một gia đình, một gia đình thực sự thuộc về mình, bây giờ cơ hội có được cốt nhục ruột thịt với mình đang ở ngay trong tầm tay. Vì sao tớ phải từ chối?” Thẩm Tư Á nói giọng bình tĩnh, hiển nhiên cô ấy đã nghĩ thông suốt.
“Nhưng...” Diệp Bạc Hâm rời ánh mắt, nhìn ra những cành khô trụi lá ở chốn xa, đột nhiên thấy mắt cay xè, cổ họng chát xít lạo xạo: “Cậu không định nói cho anh ta biết à?”
“Nói? Nói gì?” Thẩm Tư Á lại cười khàn đặc, gương mặt trắng bệch: “Nói tớ đã mang thai con của anh ta, khóc lóc gào thét đòi anh ta chịu trách nhiệm à?”
“Không!” Thẩm Tư Á kiên quyết lắc đầu: “Nếu là tám năm trước, có lẽ tớ sẽ làm vậy, nhưng bây giờ tớ đã không còn là cô bé gái non tơ thiếu hiểu biết, chỉ chăm chăm vào một người đàn ông. Chuyện tớ làm, mọi hậu quả tớ sẽ tự gánh chịu, tuyệt nhiên không để liên lụy người khác. Vả lại, cả hai đều là người trưởng thành, chuyện đôi bên cùng tình nguyện, anh ta không nhất thiết phải chịu trách nhiệm cho sự ngu xuẩn của tớ.”
Thẩm Tư Á đã thay đổi thật rồi, cô ấy không còn nhẹ dạ như ngày xưa, nhưng cũng trở nên yếu đuối hơn. Để bảo vệ mình khỏi tổn thương, cô ấy đoạn tuyệt mọi yếu tố tiềm tàng. Người ngoài tưởng cô ấy sống vô tự lự, nhưng Diệp Bạc Hâm biết, cô ấy chỉ đang sợ hãi, nên không dám với tới những hơi ấm mà mình từng khát khao song chưa có được. Nếu đã định không thể có được, vậy thà chưa từng sở hữu, Thẩm Tư Á của bây giờ mang tâm thái ấy, cô ấy sợ, nên cũng không dám thử sức.
Diệp Bạc Hâm thương bạn, đưa tay nắm chặt bàn tay buông thõng bên người của Thẩm Tư Á. Cô ôm vai, khẽ khàng kéo cô ấy vào lòng.
“Biết đâu, anh ta không như cậu nghĩ thì sao?”
Giang Diệc Đình rốt cuộc đã làm cái quái gì? Mà để Thẩm Tư Á mang thai đứa con của mình, lại khiến cô ấy phải thần hồn nát thần tính. Cũng may Thẩm Tư Á không dại dột đến mức giấu giếm anh ta, bỏ đứa bé này. Bằng không lúc ấy trách ai?
Cô ít nhiều cũng hiểu con người Giang Diệc Đình. Dù xa cách tám năm, nhưng cô vẫn cảm nhận được tình cảm mà Giang Diệc Đình dành cho Tư Á. Bằng không một gã đàn ông có đầy đủ nhà lầu xe hơi tiền tài địa vị, việc gì phải lằng nhằng với bạn gái cũ, thậm chí còn giúp đỡ cả bạn thân của cô ấy? Diệp Bạc Hâm và Giang Diệc Đình không có quan hệ qua lại, nhưng nhiều lần Giang Diệc Đình giúp cô. Thậm chí biết rõ cô là người phụ nữ của kẻ thù sống mái với mình, mà một mặt vừa nghiến răng nói hận không bóp chết được cô, mặt kia lại giúp cô. Cô không cho rằng Giang Diệc Đình là người tử tế, chỉ có thể nói... chung quy, do cô nhờ vào phúc của Thẩm Tư Á mà thôi...
“Làm sao anh ta lại muốn dây dưa với tớ? A Hâm, tớ mệt rồi, không muốn tiếp tục đoán già đoán non nữa. Bao nhiêu năm nay, mọi cảm tình của tớ hầu như đều bỏ phí cho anh ta. Còn anh ta thì sao? Khẩu thị tâm phi, lúc nào cũng khiến tớ phải đoán già đoán non.” Thẩm Tư Á mệt mỏi nhắm mắt: “ Do tớ nhu nhược, không thể buông bỏ, rõ ràng biết anh ta là kẻ khốn nạn, nhưng vẫn bất chấp. Nếu không mang thai, có lẽ tớ vẫn chưa tỉnh ngộ, vẫn tiếp tục đeo bám hành hạ lẫn nhau, nhưng...”
“Tớ có con rồi, không thể ích kỷ như thế nữa. Anh ta là người thế nào, con của tớ làm sao có thể sinh ra trong hoàn cảnh như vậy? Lần này, nói gì tớ cũng phải dứt khoát ra đi!”
Diệp Bạc Hâm vẽ vuốt lưng cô, cảm nhận được cô đang run lên, giọt lệ ấm lăn xuống cổ. Diệp Bạc Hâm sững sờ, ngước nhìn lên trần nhà trắng xóa. Phải làm gì, mới có thể tránh được nỗi khổ đau này? Rõ ràng cả hai cùng yêu nhau, vì sao không thể quay về như trước kia? Diệp Bạc Hâm biết, tình yêu tuổi thiếu thời có ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với mỗi người. Tám năm không quên được một người, thậm chí từng mấy lần quyên sinh. Cuộc đời này, Thẩm Tư Á còn có thể yêu được ai nữa?
Cô không muốn Thẩm Tư Á làm mẹ đơn thân, cũng không muốn cô ấy vì cho đứa bé một gia đình mà bất cần đánh đổi hôn nhân. Chỉ e khi biết tin Thẩm Tư Á đã mang thai đứa con của mình, Giang Diệc Đình sẽ không bỏ qua. Song cô không muốn nhìn thấy cảnh cả hai giày vò lẫn nhau đến nông nỗi không thể cứu vãn.
Nếu đã định trước sẽ phải đau khổ, vì sao không thử một lần cố gắng?
“Tư Á, tớ kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé?”
Vẻ mặt Thẩm Tư Á ngớ ra, đưa tay quẹt hàng lệ trên má. Đoạn bẹo má, cố rặn ra vẻ đáng thương.
“Trời ạ, đồ vô lương tâm, tớ đã thế này rồi, cậu còn định kể chuyện gì nữa? Không nghe, không nghe đâu. Tuy tính tớ hay hóng hớt một tí, nhưng không thích nghe chuyện dỗ trẻ con đâu.” Thẩm Tư Á vội vã xua tay.
“Chắc chắn là không nghe đấy hả?” Diệp Bạc Hâm nghiêm nét mặt. Quyền chọn lựa nằm trong tay Thẩm Tư Á, nếu cô ấy không muốn nghe, cô cũng không miễn cưỡng. Chuyện tình cảm, cô không tiện nhúng sâu.
Thẩm Tư Á đăm chiêu, một lúc sau mới thở dài: “Thôi kể đi.”
“Trước kia có một cậu bé, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, không biết bố mẹ là ai, cũng không học hành đến nơi đến chốn. Từ lúc có ý thức, đã lăn lộn với người ngoài xã hội, nhưng rất nghĩa hiệp. Năm mười bảy tuổi, cậu ấy từng cứu một cô gái. Cô gái này mẹ mất sớm, bố đi lấy người khác, không ai quản thúc, nên tính tình bất cần. Không lâu sau cả hai yêu nhau.”
“Trong suốt ba năm, họ ở bên nhau rất hạnh phúc, nhưng theo thời gian lớn lên, cô gái bắt đầu trưởng thành, muốn chàng trai tìm một công việc tử tế. Song chàng trai cả ngày chỉ toàn làm những việc nhảm nhí đâu đâu, cô gái mất kiên nhẫn. Thế là cả hai bắt đầu những cuộc cãi vã bất tận, mâu thuẫn mỗi lúc một gay gắt. Tuy vậy hai người yêu nhau vẫn không hề chia cắt. Cô gái hờn trách chàng trai không có chí tiến thủ, chàng trai mắng cô gái kiếm chuyện hờn dỗi. Cho đến một ngày, chàng trai mất tích, cô gái phát điên lên đi tìm kiếm, song vẫn không hề biết được tin tức về chàng trai.”
“Cô gái tưởng do lỗi của mình, mới khiến chàng trai bỏ đi. Nếu họ không cãi vã, chàng trai đã không bỏ đi. Cô gái trở nên sa ngã, mon men khắp các quán bar vũ trường tìm dấu vết chàng trai, cũng muốn thử trải nghiệm cảm giác say quên đất trời của chàng trai. Nhưng cô ấy không hề hay biết, chàng trai chưa bao giờ từ bỏ cô, chỉ do anh ta gặp chuyện bất đắc dĩ.”
Diệp Bạc Hâm bình thản nhìn Thẩm Tư Á như thể đang chìm sâu vào ký ức, giọng nhẹ tênh.
Vào lúc cô dừng lại đột ngột, Thẩm Tư Á bất giác ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nhợt.