Chương 145: Game 2 - Omega Nóng Nảy Của Nguyên soái
____________
"Hắn ta đang ở trong tù, hắn ta sẽ không làm phiền em nữa, yên tâm đi. Bé cưng, tin anh đi, em không muốn biết chi tiết đâu," hắn nói, cố gắng dỗ dành Triệu Hiệp Thư nhưng kế hoạch của hắn đã phản tác dụng.
Đầu tiên, đây là lần đầu tiên Ôn Tần Khê được gọi là bé cưng, nhưng tại sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, khiến Ôn Tần Khê có cảm giác như được người ta bảo trợ.
Thứ hai, Ôn Tần Khê cảm thấy mình là người duy nhất công khai chia sẻ thế giới của mình với Nguyên soái, nhưng Khước Nhiên Triết dường như đã vạch ra một giới hạn khi nói đến thế giới của mình, khiến y cảm thấy không thoải mái.
Ôn Tần Khê bực mình đứng dậy rời đi, nếu không có thể sẽ nói ra điều gì đó khiến bản thân hối hận, nhưng vừa bước tới một bước, Khước Nhiên Triết đã nắm lấy cổ tay y, dùng lực kéo mạnh khiến y ngồi lên đùi hắn.
Ôn Tần Khê thấy chân mình đung đưa ở hai bên ghế đối diện với Khước Nhiên Triết khi ngồi trên đùi hắn.
Y muốn phản đối nhưng vừa mở miệng, Khước Nhiên Triết đã đặt môi mình lên môi Ôn Tần Khê, lưỡi trêu chọc đôi môi của omega như thể đang xin phép.
Vẫn còn bị sốc, Ôn Tần Khê thấy mình hoan nghênh những bước tiến của Khước Nhiên Triết để Nguyên soái làm theo ý mình.
Môi Ôn Tần Khê bị hôn sưng tấy, Nguyên soái điên cuồng hôn sâu hơn, đôi tay ngang ngược luồn vào trong áo sơ mi của Triệu Hiệp Thư.
Ôn Tần Khê phát ra một tiếng rên rỉ, cảm giác hưng phấn từ phần lưng dưới được Khước Nhiên Triết vuốt ve truyền đến phần còn lại của cơ thể.
Dưới sự khiêu khích của alpha, Ôn Tần Khê thấy mình bất cẩn cọ vào cơ thể của Khước Nhiên Triết để cầu xin thêm.
Khước Nhiên Triết đề nghị kéo y lại gần hơn bằng chiếc lưỡi ẩm ướt đùa giỡn với hoàng tử.
Điều này chắc chắn đã vượt quá tầm kiểm soát khi nửa áo phông của Ôn Tần Khê bị vén lên trong khi đôi tay vô liêm sỉ của Khước Nhiên Triết hướng về phía ngực Triệu Hiệp Thư, hướng thẳng đến núm v.ú hồng hào dường như đang khao khát cầu xin hắn được quan tâm.
Không gặp phải sự phản kháng nào, Khước Nhiên Triết tiến tới vuốt ve và véo môi, mút lấy cổ hoàng tử để đánh dấu lãnh thổ của mình.
Ôn Tần Khê rùng mình trước sự đụng chạm của hắn, những làn sóng khoái cảm khó tả lan khắp cơ thể, kích thích một con thú điên cuồng vô độ đang tìm kiếm nhiều thứ hơn là chỉ một cái chạm nhẹ.
Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp cho đến khi Khước Nhiên Triết phá hỏng nó và thì thầm: "Khi nào em mới thoát khỏi sự ức chế. Anh muốn thao em dưới sự mê hoặc của pheromone ngọt ngào của em," trong một khoảnh khắc yếu đuối.
Thân thể Ôn Tần Khê cứng ngắc như bị dội một gáo nước lạnh trong đêm tuyết.
Bị lời nói của hắn chọc giận, Ôn Tần Khê không còn đáp lại những động chạm của hắn, muốn rời khỏi lòng hắn ngay lập tức.
Không có người áp chế có nghĩa là ba ngày đều vô dụng dựa vào Khước Nhiên Triết trong khi bị hành hạ một cách vô nghĩa.
Động d.ục là một thứ tàn nhẫn, y không có ý định ngủ với Khước Nhiên Triết dưới sự điều khiển của pheromone.
Họ vẫn có thể tận hưởng nhau mà không cần đến pheromone, vậy tại sao bây giờ hắn lại phải nhắc đến chuyện này?
Thấy người ngồi trên đùi mình không có phản ứng, Khước Nhiên Triết bắt đầu nghi ngờ kỹ năng của mình.
'Không phải em ấy vừa mới tận hưởng lắm sao?' hắn nghĩ bực bội vì toàn bộ tình huống này.
"Thư Thư, anh đã làm gì sai à?" hắn hỏi nhưng Ôn Tần Khê đáp lại bằng cách xuống khỏi lòng hắn rồi vội vã rời khỏi phòng.
Khước Nhiên Triết đi theo phía sau y, chiếc quần phồng lên với tốc độ ánh sáng dịu đi phù hợp với tâm trạng lo lắng của hắn.
Hắn đi theo y đến tận phòng ngủ nhưng cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại trước mặt hắn, để lại một Nguyên soái cô đơn đứng sau cánh cửa khóa chặt.
Hắn ước mình có thể phá cửa và nhờ Triệu Hiệp Thư nói chuyện với mình nhưng điều đó là không thể vì cửa cung điện đã được gia cố.
"Được rồi, anh sẽ cho em một chút không gian. Gọi anh khi em sẵn sàng nói chuyện," hắn nói trước khi bước ra khỏi gian hàng để hướng tới căn cứ UPSF gần đó.
"Thật khó chịu. Dù sao thì việc sử dụng pheromone cũng có ích lợi gì? Ai lại muốn bị đánh dấu và có thể mang thai với ông chủ của mình trong một trò chơi? Tại sao mọi người trên thế giới này không thể làm điều đó như con người bình thường chứ?" Ôn Tần Khê có chút bình tĩnh nằm dài trên giường nói.
"Ngài là một kẻ khốn nạn, ngài biết điều đó không? Yêu cầu của ngài ấy không quá đáng nhưng ngài lại đối xử với ngài ấy như thể ngài ấy vừa yêu cầu ngài giết ai. Ngài không tò mò về toàn bộ sự ồn ào đó sao?" Jolie trả lời, người thậm chí không được phép có mặt ở đây ngay từ đầu.
"Đợi đã, chờ đã... Cô ở đâu suốt thời gian qua à? Cô có nhìn thấy mọi thứ không?" Ôn Tần Khê hỏi, y đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hệ thống trong giây phút vui sướng.
"Ừ, tất nhiên là tôi ở đây. Không phải chính ngài là người mắng tôi không ở bên cạnh ngài suốt sao?" Hệ thống nói không có ấn tượng gì với thái độ mơ hồ của Ôn Tần Khê.
"Mẹ kiếp không! Tốt nhất là cô nên chạy đi thật xa nếu không tôi sẽ khởi động Flagship mà không cần cô thay thế cô bằng cái gọi là người bạn đồng hành mà cô đang cầu xin," Ôn Tần Khê nói, mong muốn hệ thống này có dạng vật lý để y có thể cho nó chút cảm giác trút giận sự thất vọng của y.
"Được rồi, được rồi, không cần đi xa đến thế. Tôi đi được chưa, nhưng hãy suy nghĩ về những gì tôi đã nói," nó nói trước khi nhanh chóng biến mất đề phòng Ôn Tần Khê thay đổi ý định.
Hệ thống có lý, lẽ ra y không nên bỏ chạy như vậy nhưng y thực sự không chán nản vì chuyện động dục nhưng vì y đã quyết định dốc hết sức lực với Khước Nhiên Triết nên điều đó có nghĩa là tất cả, có nghĩa là tất cả mọi thứ, kể cả động dục.
Y phải cho Khước Nhiên Triết biết họ tốt nên đã viết cho y một tin nhắn giải thích hành động của mình.
Khước Nhiên Triết đang bận trút sự thất vọng của mình lên cấp dưới hống hách đến mức ngay cả Mạch Châu cũng không được tha.
Trước đây anh thường gãi đầu suy nghĩ xem Nguyên soái đang ăn cái gì, nhưng từ khi nghe được cuộc trò chuyện giữa Khước Nhiên Triết và Triệu Hiệp Thư, anh bây giờ đã hiểu.
Khước Nhiên Triết nổi cơn thịnh nộ ở căn cứ không phải là dấu hiệu cho thấy hắn đang mắc bệnh tim.
Để nhanh chóng giải quyết vấn đề, tất cả những gì anh phải làm là gọi cho Triệu Hiệp Thư để sửa nó ngay khi mọi chuyện trở nên quá sức chịu đựng nhưng khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu anh, Khước Nhiên Triết đột nhiên trở lại bình thường và mỉm cười ngốc nghếch với người giao tiếp.
Nó viết:
@Hoàng tử nghịch ngợm: Đợi đến khi chúng ta kết hôn và em sẽ không dung chất ức chế nữa.
Khước Nhiên Triết ngẩng đầu lên với nụ cười rạng rỡ hỏi Mạch Châu đang bực bội: "Cách kết hôn nhanh nhất là gì?"
Mạch Châu, "......"
***
Triệu Hoàng Mỵ im lặng nhìn Nguyên soái như kẻ rình rập đáng sợ lúc nửa đêm.
Đôi mắt dữ tợn của cô dõi theo hắn khi hắn bước ra khỏi gian hàng của Triệu Hiệp Thư.
Ả muốn lao vào hắn và ôm hắn thật chặt để hắn không bao giờ rời đi.
Trong tưởng tượng của ả, kế hoạch này sẽ thành công, Khước Nhiên Triết sẽ yêu ả đến cùng, đôi mắt hắn chỉ dán chặt vào ả.