Mục lục
Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Về chủ đề đó, còn điều gì khác tôi muốn hỏi ngài?” Khước Nhiên Triết nói hơi lo lắng mặc dù hắn không thực sự cần sự cho phép của họ, dù sao thì hắn cũng sẽ hỏi.

“Được rồi, nói đi,” Ông Lâm nói, mong đợi hắn yêu cầu một con ngựa giống hoặc quần áo mới, bất cứ thứ gì ông sẵn sàng cung cấp và chăm sóc hoàng tử nhỏ này.

Đứa trẻ đã phải chịu đựng bất chấp quyền thừa kế của nó.

Khước Nhiên Triết lại quỳ trước mặt họ và thỉnh cầu, “Xin hai ngài cho phép tôi gặp Lâm Tĩnh Tạ?”

Lâm đại nhân nhướng mày nghĩ: “Hai người các ngươi quen nhau đã lâu, ban đêm còn lẻn vào nhà ta, còn hỏi làm gì?” Cứ tiếp tục làm bạn đi’, rõ ràng là hiểu lầm ý của Khước Nhiên Triết và cậu nhóc thậm chí còn không buồn giải thích.

“Các con có gặp nhau mà, không cần phải hỏi. Con hãy đứng dậy đi, đừng quỳ trước mặt chúng ta nhiều như vậy. Hãy coi chúng ta là cha mẹ nuôi của con đi,” bà Lâm nói trong khi Khước Nhiên Triết đứng dậy.

Sau đó ông Lâm mới chú ý đến thanh kiếm mà Khước Nhiên Triết đang cầm, mê mẩn hỏi: “Đó có phải là thanh kiếm mà Lâm Tĩnh Tạ thiết kế không? Để ta xem?” đi về phía hắn để kiểm tra kiệt tác.

Ông đã nghĩ rằng Lâm Tĩnh Tạ sẽ chỉ thiết kế một thanh kiếm thông thường đơn giản nhưng đã bị choáng váng khi ông rút nó ra khỏi vỏ.

Người đàn ông gần như ho ra máu khi nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

“Lâm Tĩnh Tạ thiết kế cái này?” ông Lâm không tin hỏi.

Tên nhóc đó chưa bao giờ tặng ông thứ gì tốt đẹp cả, vậy mà y còn đi xa đến mức thiết kế một thanh kiếm tuyệt vời như vậy cho Khước Nhiên Triết.



Ông không thể không ghen tị trong khi vung kiệt tác một cách khéo léo.

“Khi nào cần luyện công có thể tới chỗ ta. Chúng ta có thể giao hữu giữa các quý nhân,” ông Lâm trả kiếm lại cho hắn, “Ngươi có thể đi gặp Lâm Tĩnh Tạ, nó có lẽ đang ở trong phòng.”

Câu cuối cùng được nói ra với giọng điệu phớt lờ vì ông vô cùng ghen tị và không thể nhìn vào thanh kiếm đó nữa.

Ông càng nhìn chằm chằm vào nó lâu, ông càng ước họ có thể trao đổi với người không ấn tượng lắm của ông.

Nó giống như đổi một chiếc Toyota lấy một chiếc Porsche, đứa trẻ sẽ không bao giờ đồng ý.

Khước Nhiên Triết cảm ơn cả hai trước khi háo hức chạy về phía phòng của Lâm Tĩnh Tạ nhưng ngay khi bóng dáng của hắn biến mất, ông Lâm bắt đầu lên cơn.

“Thằng nhóc đó chưa bao giờ làm thứ gì cho cha của nó nhưng Khước Nhiên Triết lại có được một thanh kiếm đẹp như vậy,”

“Đừng phàn nàn nữa anh yêu, em chắc chắn rằng nếu anh hỏi thằng bé, thằng bé sẽ thiết kế một cái cho anh thôi. Bây giờ đừng quậy nữa và chơi với em đi,” bà nói khi ngồi trên đùi ông với một nụ cười bẽn lẽn.

Lâm đại nhân cười ngu xuẩn, nói: “Nhưng chúng ta không sinh con, hai đứa nhóc là đủ rồi.”

Lâm phu nhân đứng dậy xông ra khỏi phòng làm việc hét lớn: “Ông chẳng vui gì!” với ông Lâm theo sau cố gắng dỗ dành bà nhưng không có kết quả.

***

Trong khi tất cả những điều này đang diễn ra trong phòng làm việc,

Ôn Tần Khê và Lâm Minh Húc đang quay những đồng xu trên bàn vì buồn chán.

Luật chơi là người chơi sẽ quay đồng thời các đồng xu của họ và đồng xu của ai nằm trên bàn trước sẽ là người thua cuộc.

Hình phạt là bị búng vào trán.

Trên thực tế, Ôn Tần Khê là một người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này và đề xuất trò chơi này để búng Lâm Minh Húc để giết thời gian.

Lâm Minh Húc đã thực hiện cú búng tay thứ mười ba với một vết sưng nhỏ màu hồng nhô ra trên trán không muốn chấp nhận thất bại.



Cậu muốn chơi cho đến khi thắng Lâm Tĩnh Tạ ít nhất một lần và cứ thế tiếp tục.

“Nghiêm túc đấy Minh Húc, em còn chưa đủ sao? Vết sưng trên trán em còn sưng lên nữa thì cha sẽ nổi giận với chúng ta đó.”

Ôn Tần Khê phàn nàn cảm thấy kiệt sức.

Y thậm chí đã cố gắng giúp y bằng cách cố tình ném đại nhưng Lâm Minh Húc vẫn không thể thắng được.

“Không, em muốn thắng ít nhất một lần… ahhh bắn đi! Em lại thua rồi,” Lâm Minh Húc nói trước khi cúi người về phía trước để nhận hình phạt thứ mười bốn khi họ bị gián đoạn bởi một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Hai anh em nhìn nhau cứng đơ, đoán chắc là ông Lâm nhưng họ hoàn toàn quên mất rằng cha họ chưa bao giờ gõ cửa.

Ông thường xông vào như một đội đặc nhiệm trong một cuộc đột kích ma túy, phá cửa nhiều lần.

Lâm Minh Húc hốt hoảng giấu những đồng xu và đắp chăn trong khi Ôn Tần Khê bước tới mở cửa.

Ôn Tần Khê cau mày khi nhìn thấy Khước Nhiên Triết đứng trước cửa, nghĩ, ‘Anh ta trang trọng làm cái quái gì vậy? Cứ dùng cái cửa sổ chết tiệt đi anh bạn.’

Ôn Tần Khê thậm chí còn không có cơ hội để nói bất cứ điều gì, y đã bị ôm chặt như một đứa trẻ ôm gấu nhồi bông.

Toàn thân y bị Khước Nhiên Triết bao bọc đến mức không thể thở được.

“Cảm ơn,” Khước Nhiên Triết thì thầm với đầu vùi sâu vào cổ Ôn Tần Khê trong khi ôm chặt như thể sợ mất y.

“Cái quái gì thế!” Lâm Minh Húc hét lên khi làm rơi chăn khi đứng phía sau Lâm Tĩnh Tạ chứng kiến cảnh tượng mơ hồ.

Không giống như Lâm Tĩnh Tạ, Lâm Minh Húc không dày đặc và cái ôm đó nhiều hơn những gì đàn ông nên làm trừ khi có thể để tang.

Đôi mắt của cậu đã được khai sáng cuối cùng đã nhìn thấu Khước Nhiên Triết.

Người đàn ông quỷ quyệt có những suy nghĩ không trong sạch đối với anh trai cậu.

***



Những cái ôm từ thời cổ đại là biểu tượng của sự trân trọng lẫn nhau, bắt chước hành động bao bọc một người trong một hàng rào nhưng vì nền văn hóa hiện đại, những cái ôm giữa những người đàn ông luôn bị coi là yếu đuối hoặc kém cỏi.

Do đó, phản ứng đầu tiên của Ôn Tần Khê là đẩy Khước Nhiên Triết ra và cảm thấy không thoải mái khi ôm ông chủ của mình.

Nhưng y đã kiềm chế bản thân và chịu đựng khi nhớ lại món quà mà y đã tặng Khước Nhiên Triết, đây có lẽ là cách hắn thể hiện lòng biết ơn.

Trong trò chơi, Khước Nhiên Triết đã sống một cuộc sống khó khăn với mọi thứ đều có thật đối với hắn cũng như các NPC, điều này cũng ngăn cản Ôn Tần Khê từ chối hắn.

Ngoài ra, thỉnh thoảng, tất cả chúng ta đều cần ai đó ôm lấy mình bất kể giới tính hay kích cỡ.

Ôn Tần Khê chỉ ước Triệu Hoàng Mỵ có thể xuất hiện ngay bây giờ để y không phải ôm con gấu lớn này.

Sau khi cú sốc ban đầu qua đi, anh không còn khó chịu như trước mặc dù y không chắc liệu Khước Nhiên Triết có nên ôm lâu như vậy vào cổ y hay không, đặc biệt là khi người đàn ông trước đó thì thầm cảm ơn.

“Cái quái gì vậy!” Lâm Minh Húc hét lên một cách hiệu quả để ngăn cách hai người với một người khó chịu vì tiếng la hét của cậu và người kia trừng mắt nhìn cậu như một con thú dữ bị cướp bữa tối.

“Nghiêm túc đi Minh Húc, ồn ào quá, đừng có hét nữa? Em sẽ gây rắc rối cho chúng ta đó,” Ôn Tần Khê nói đẩy cậu trở lại trong phòng, "Em muốn cha nhìn thấy vết sưng trên trán của em à? Anh không có muốn ngồi thiền bằng đầu gối nữa đâu.” Khước Nhiên Triết theo sau Lâm Tĩnh Tạ cảm thấy không hài lòng trong khi khao khát nhiều hơn nữa.

Cái ôm đó đã mở mắt hắn trước một cảm giác êm dịu hoàn toàn mới, lan tỏa từ điểm tiếp xúc của họ lan tỏa khắp cơ thể y khiến trái tim hắn rung động.

Cảm giác đặc biệt đó gây nghiện thôi thúc hắn làm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK