Chương 245: Game 2 - Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh
____________
Trong lúc hai người yêu nhau về khách sạn để tận hưởng một đêm tuyệt vời thì ba người phụ nữ đã chiến đấu đến kiệt sức.
Những vết cắn, vết trầy xước và vết bầm tím đã che giấu khuôn mặt xinh đẹp một thời và Triệu Hoàng Mỵ là người phải chịu đựng điều tồi tệ nhất.
Cuộc cãi vã này xuất phát từ một sự hiểu lầm và chủ đề chính của sự hiểu lầm đó là việc Khước Nhiên Triết bận được cho ăn vì bữa tối hắn chưa ăn nhiều do cãi nhau.
Ý thức chung cuối cùng đã xuất hiện trở lại trong não Triệu Hoàng Mỵ sau khi bị giật tóc.
Ả không khỏi có cảm giác mình bị hiểu lầm, liền hỏi: “Cô có hứng thú với Khước Nhiên Triết không?” trước khi hít một hơi khí lạnh rít lên đau đớn.
Nữ Trầm cao hơn Triệu Hoàng Mỵ với lồng ngực phập phồng nhưng khi nghe câu hỏi đó, vẻ mặt đen tối của cô chuyển sang bối rối.
"Cái gì?... Không, tôi đã hứa hôn với Tử ca. Tại sao tôi lại phải chiến đấu vì người đàn ông cứng nhắc đó khi tôi có một Tử ca vừa dễ thương vừa chu đáo để cùng chung sống suốt quãng đời còn lại chứ," Nữ Trầm hung hãn trả lời tan đi.
Khước Giao Linh và Triệu Hoàng Mỵ trao đổi ánh mắt và cảm thấy như họ đã được trao một bàn tay vàng sau nhiều năm đau khổ.
Triệu Hoàng Mỵ đứng lên, nụ cười có chút cứng ngắc nói: "Vậy... vậy cô và Phượng Tử là..."
Nữ Trầm có vẻ bối rối trước câu hỏi của họ, nói: "Ừ, như tôi đã nói chúng tôi sắp kết hôn."."
Khước Giao Linh không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Cậu ta có biết không?"
Suy nghĩ thật lâu, Nữ Thần cuối cùng lắc đầu, tỏ ý y có lẽ không biết.
Triệu Hoàng Mỵ và Khước Giao Linh nhìn nhau, ngầm hiểu ý, quyết định khai sáng cho em gái này.
Nữ Trầm bị kéo sang một bên và dẫn ngồi xuống trong khi hai người phụ nữ giả làm bạn thân của cô đang sửa tóc cho cô.
Cứ như vậy, họ đã thao túng cô tiểu thư không nhìn thấy gì khác trên thế giới này ngoài Phượng Tử để lấy lại những gì thuộc về cô.
***
"Ra rồi nè... lại đây xem, haha... Em có số của Phượng Vũ rồi," Ôn Tần Khê vui mừng gọi cho người yêu đang thu dọn hộp đồ ăn mang về.
Khước Nhiên Triết ném hộp vào thùng rác rồi bò lên giường ngủ cạnh Phượng Tử.
Ôn Tần Khê nhiệt tình khoe ra con số mà y cho là của Phượng Vũ, nhưng thấy Khước Nhiên Triết không trả lời, y giải thích. "Con số này tương ứng với khoảng thời gian Phượng Vũ giải cứu Nữ Trầm khỏi tên mập gì đó và thời điểm chúng ta đến đây. Hơn nữa, có vẻ như không có số nào khác có thể đi qua trừ khi đó là số của Nữ Trầm."
Khước Nhiên Triết hiểu y đang nói gì nhưng không khỏi đồng cảm với Phượng Tử.
Có điều gì đó không ổn xảy ra với cả hai người cha của họ.
Khước Tổng thống dường như không quan tâm đến hắn ngoại trừ khi nói đến danh tiếng của ông.
Phượng Vũ có quan tâm nhưng không đủ quan tâm để gọi cho con trai mình.
Hắn đã quen với nỗi đau bị bỏ rơi và không muốn Phượng Tử phải trải qua nỗi đau xé lòng như vậy.
Hắn muốn ôm lấy Phượng Tử theo bản năng nhưng có vẻ như Phượng Tử không bận tâm như hắn nghĩ.
Người đàn ông trong tay hắn thản nhiên bấm số như thể đang gọi pizza.
Ôn Tần Khê bật loa phóng thanh điện thoại ra, kiên nhẫn chờ cuộc gọi kết nối khen ngợi người đàn ông hoang tưởng này.
Y vuốt ve bàn tay đang đặt trên bụng của Khước Nhiên Triết, trong khi Khước Nhiên Triết nghịch ngợm ngửi mùi hương của y.
Ba hồi chuông vang lên, cuộc gọi được kết nối và một giọng nói khàn khàn vang lên.
"Trầm Trầm, con dâu của ta, cuộc gặp gỡ thế nào? Hai đứa rất hợp nhau phải không?"
Ôn Tần Khê, “…”
Khước Nhiên Triết, “…”
Chẳng lẽ Phượng Vũ còn có một đứa con trai khác, gả cho Nữ Trầm?
Ôn Tần Khê đặt ngón trỏ lên môi Khước Nhiên Triết, ra hiệu cho hắn im lặng.
Ngón tay Phượng Tử chạm nhẹ vào môi hắn khiến Khước Nhiên Triết phát điên nhưng hắn chỉ có thể đợi cho đến khi cuộc gọi kết thúc để lợi dụng Phượng Tử.
"Đây là điều đầu tiên cha nói với con sau ngần ấy năm?... Nữ Trầm đối với cha quan trọng hơn à?" Ôn Tần Khê nói, giọng điệu ôn hòa, lộ ra vẻ khó chịu.
Tất cả chỉ là một hành động.
Vì hành vi hoang tưởng của Phượng Vũ, y đã phải dùng đến những thủ đoạn quỷ quyệt như vậy để đuổi ong chúa ra khỏi tổ.
Đúng như dự đoán, Phượng Vũ đau lòng khi nghe con trai mình nói những lời như vậy.
Nếu không phải vì hoàn cảnh đó, gã đã mang con trai đi cùng nhưng mỗi lần nhìn con gã lại cảm thấy tội lỗi vô cùng.
“A Tử, đừng, đừng nói thế… cha yêu con và con là người quan trọng nhất đối với mẹ con. Thậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống của ta…. đừng giận ta, được không " Phượng Vũ nuốt nước bọt nói.
Gã đã làm tổn thương nghiêm trọng Phượng Tử và mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy muốn khóc.
Gã có rất nhiều điều phải cảm thấy tội lỗi khi liên quan đến con trai mình.
Gã không thể bảo vệ mẹ của Phượng Tử, người phụ nữ duy nhất dám yêu gã, gã cũng không thể bảo vệ con trai mình khỏi thảm kịch vào đêm gã đánh cắp viên pha lê.
Vì điều này, gã đã chọn cách chạy trốn ủng hộ tổ chức của con trai mình trong bóng tối nhưng vẫn chưa đủ.
Không có gì đủ tốt để bù đắp tất cả những nỗi đau gã gây ra.
Tuy nhiên, làm thế nào gã có thể nhìn lại con trai mình?
“Nếu đối với con quan trọng như vậy, sao cha không xuất hiện trong cuộc đời con?” Ôn Tần Khê hỏi.
Câu hỏi này được hỏi sâu sắc đến mức Ôn Tần Khê cũng phải ngạc nhiên.
Người cha ruột của y qua đời khi y còn nhỏ và câu hỏi đó đã chôn sâu trong lòng.
Cha y có phải làm việc ở đó không, nếu không làm việc ở đó thì ông có chết không?
Tình huống này đột nhiên trở nên cá nhân và Ôn Tần Khê phải cắn lưỡi để hành động.
***
Mặc dù Phượng Tử là hình ảnh giống Phượng Vũ nhưng nhiều năm xa cách đã hủy hoại mọi mối quan hệ mà họ có trước đây.
Phượng Vũ không chỉ lợi dụng con trai mình mà còn bỏ rơi y trong quá trình khiến Phượng Tử trở thành trẻ mồ côi.
Ôn Tần Khê có chút không vui, cảm thấy có lỗi với nhân vật này.
Nếu y cảm thấy như vậy thì làm sao y có thể để người đàn ông này đi được?
Y tiếp tục, dùng cách tống tiền tình cảm để hút con thỏ ra khỏi hang của nó.
Trái tim y cứng lại, y nói, "Cha bỏ rơi con mà không có lời giải thích nào mà vẫn khẳng định rằng con quan trọng với cha? Con trông giống một kẻ ngốc à?" Quả nhiên, Phượng Vũ hoảng sợ và lắp bắp trả lời không mạch lạc khi cố giải thích với y.
Nhắc tới con trai mình, thái độ ngạo mạn điên cuồng thường ngày của gã dường như sụp đổ.
Gã yêu con bằng cả trái tim nhưng lại không đủ dũng khí để đối mặt với con sau tất cả những gì đã xảy ra.
"Con chưa bao giờ yêu cầu cha cái gì, lần này con muốn xin cha một điều." Ôn Tần Khê nghịch nghịch ngón tay của Khước Nhiên Triết nói, "Chúng ta gặp mặt đi." Phượng Vũ hồi lâu không trả lời, tựa hồ đã suy nghĩ thấu đáo.
Bản năng đầu tiên của gã là từ chối nhưng sau bao nhiêu năm trì hoãn, đã đến lúc phải đối mặt và bước tiếp.
Chỉ là gã phải thu hết can đảm thôi, đó không phải là vấn đề nhỏ.
"Ta... Ta sẽ đồng ý nhưng con phải đến một mình," Phượng Vũ trả lời với giọng run run.