Chương 19: Game 1 - Kế hoạch tẩy trắng
____________
Khước Nhiên Triết đã vô tình tìm thấy chỗ nhột của mình ở hai bên bụng của Ôn Tần Khê và cù y đến khi y cười ra nước mắt.
Khước Nhiên Triết thậm chí không thể hiểu hắn đang làm gì khi chơi với Lâm Tĩnh Tạ khi họ rõ ràng có một lịch sử đen tối nhưng tại thời điểm này, điều đó thật tuyệt và vì vậy hắn tiếp tục.
Hài lòng, hắn đè Lâm Tĩnh Tạ xuống một cách chắc chắn bằng cả hai cổ tay của mình.
Tiếng cười của Ôn Tần Khê dần tắt đi khi ngước nhìn Khước Nhiên Triết nghiêm nghị.
"Cút ra!" y nói cố gắng giải phóng cổ tay của mình.
"Tại sao cậu lại ngừng mang thức ăn cho tôi?" hắn đã hỏi một câu hỏi mà rõ ràng y cũng biết câu trả lời.
"Đó có phải là lý do tại sao anh đột nhập vào phòng của tôi không? Khước Nhiên Triết anh muốn gì hơn nữa? Tôi đã làm rất nhiều rồi mà?" Ôn Tần Khê nói liên tục đặt ra một loạt câu hỏi.
“Tôi muốn cậu mang đồ ăn đến cho tôi mỗi ngày,” Khước Nhiên Triết mặt dày nói, vẫn đè y xuống.
Bây giờ nhìn xuống Lâm Tĩnh Tạ, hắn có thể thấy rõ những nét đẹp trai mà hắn chưa từng nhận thấy trước đây.
Hắn càng nhìn càng mê mẩn bởi vẻ ngoài của y chỉ thoát ra khi Lâm Tĩnh Tạ cố gắng thêm một chút.
"Tôi sẽ không buông tay cho đến khi cậu nói đồng ý," hắn nói với nụ cười lo lắng, hy vọng Lâm Tĩnh Tạ sẽ rơi vào trò lừa bịp của mình.
"Mẹ kiếp không!" Ôn Tần Khê trả lời khi y ngừng đấu tranh và thề sẽ đến phòng tập thể dục ngay khi y làm xong việc vô nghĩa này.
"Được rồi, vậy thì chúng ta có thể như thế này cả đêm. Tôi cá là em trai của cậu sẽ ngất xỉu khi bước vào một cảnh như vậy," Khước Nhiên Triết nói với một nụ cười đáng ngại.
'Anh đang đệch tôi à, Khước Nhiên Triết điên rồi! Không có gì ngạc nhiên khi anh ta bị bỏ rơi, 'y nghĩ trừng mắt nhìn hắn.
Khước Nhiên Triết vui mừng để y nằm xuống ngay bên cạnh hắn với cái đầu của họ gần nhau trong khi cười khúc khích vì lý do nào đó.
'Nếu anh không phải là ông chủ của tôi, tôi sẽ đưa anh vào trại tâm thần', Ôn Tần Khê ngồi thẳng dậy nghĩ.
"Anh có thể thể hiện bản thân mình giống như cách anh bước vào," Ôn Tần Khê nói với giọng điệu độc đoán, đáng tiếc là không có tác dụng với Khước Nhiên Triết.
Khước Nhiên Triết nhìn u chằm chằm nói, "Giường của cậu thật thoải mái," trước khi thậm chí còn ấm áp hơn trong việc đắp chăn cho mình.
" Khước Nhiên Triết, tôi không có quậy phá. Đi ra ngoài," y nói khi xuống giường và cố gắng kéo chân hắn ra nhưng hắn không nhúc nhích.
Thật vô nghĩa khi cố gắng như nâng trọng lượng chết.
"Mẹ kiếp!" Ôn Tần Khê mệt mỏi nói với những giọt mồ hôi trên trán.
"Cho tôi ở lại một đêm, tôi chưa bao giờ ngủ trên một chiếc giường thoải mái trước đây," Khước Nhiên Triết nhắm mắt cầu xin như mọi khi vẫn đáng thương.
Đối mặt với những lời đó, Ôn Tần Khê không đủ nhẫn tâm để đuổi hắn ra ngoài.
Ngẫm nghĩ một hồi, y cởi bỏ đôi giày gấm của hắn trước khi ngủ bên kia.
Vì vậy, hai cậu bé ngủ chung giường suốt đêm, lần đầu tiên trong nhiều lần ngủ lại.
***
Khi mặt trời mọc trên đường chân trời, Ôn Tần Khê vẫn ngủ như một người chuyên nghiệp, đặc biệt là sau những sự kiện ngày hôm qua khiến y mệt mỏi.
Ai biết được việc đánh nhau giữa đám con trai sau những ván mạt chược thực sự sẽ làm y mệt mỏi.
Nếu là y, y đã ngủ đến tận trưa nhưng đáng tiếc là chiếc chuông báo động lớn nhất thế giới sẽ không để điều đó xảy ra.
"Ca!" Lâm Minh Húc kinh hoàng hét lên trong khi nhìn trộm qua cửa sổ.
Lúc đầu, cậu gõ cửa nhưng anh trai cậu không trả lời nên cậu phải nhìn trộm qua cửa sổ chỉ để nhận cú sốc của cuộc đời mình.
Lâm Tĩnh Tạ đang ngủ say với một chân móc quanh eo của Khước Nhiên Triết.
Anh trai của cậu về cơ bản đang ôm lấy tên lưu manh như thể đang ôm một con gấu bông.
Ôn Tần Khê giật mình tỉnh dậy với mái tóc rối bời trông như một mớ hỗn độn nóng bỏng.
"Minh Húc tại sao em lại la hét thế hả? Ah chết tiệt! Anh không thể ngủ thêm được nữa, nè" y rên rỉ với đôi mắt khép hờ khi nằm xuống.
Minh Húc không có nó bằng cách sử dụng cùng một phương pháp mà Khước Nhiên Triết đã sử dụng để vào.
Cậu túm lấy Lâm Tĩnh Tạ kéo y ra khỏi giường như thể che chắn y khỏi con thú hèn hạ đang nằm trên giường.
Tất cả sự phấn khích này đã đánh thức Khước Nhiên Triết.
Hắn ngồi thẳng dậy với đôi mắt uể oải và nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.
"Hắn ta làm gì ở đây?" cậu nói nhìn cả hai qua lại chờ câu trả lời nhưng không ai trong số họ có năng lượng để trả lời.
"Hắn có làm anh bị thương không?" Lâm Minh Húc hốt hoảng hỏi anh trai mình.
"Minh Húc, anh ổn. Đừng làm lớn chuyện này nữa," Ôn Tần Khê trả lời, ước gì có thể tát cậu cho đến khi cậu bình tĩnh lại.
"Tại sao thằng bé lại hành động như thể tôi là một cô gái bị bắt gặp trên giường với bạn trai của mình vậy," Ôn Tần Khê nghĩ thầm khi xỏ dép vào trong.
"Đúng vậy, trẻ con không nên can thiệp vào việc của người lớn. Tối qua chúng tôi làm hay không làm gì không phải việc của nhóc con," Khước Nhiên Triết vừa đi đôi ủng thổ cẩm vừa nói với Lâm Minh Húc, điều mà hắn thấy hài lòng một cách đáng ngạc nhiên.
"Anh!" Lâm Minh Húc tức giận nói với vẻ mặt u ám.
Nếu không có Lâm Tĩnh Tạ, cậu đã tung ra một cú đấm bây giờ.
"Đừng quên thỏa thuận của chúng ta," Khước Nhiên Triết nói, vỗ vai Ôn Tần Khê hai lần trước khi rời đi.
Vấn đề không dừng lại ở đó khi Lâm Minh Húc trẻ con cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Tần Khê cho đến hết buổi sáng.
Ôn Tần Khê có những rắc rối của riêng mình, tức giận vì Khước Nhiên Triết về cơ bản đã lấy thức ăn ra khỏi y.
Y không có thời gian để đối phó với Lâm Minh Húc, người thỉnh thoảng đi ngang qua cửa bếp trừng mắt nhìn y.
Thấy Lâm Tĩnh Tạ không để tâm đến mình, cuối cùng cậu đã nhượng bộ và quyết định phá vỡ lớp băng.
"Tạ ca tại sao anh phải làm điều này? Bố đã sắp xếp rồi, anh không cần phải đối phó với đống khói này mỗi ngày," Lâm Minh Húc nói thông cảm với anh trai mình.
'Đúng vậy Minh Húc, anh không cần phải làm tất cả những thứ vớ vẩn này nhưng anh thích tiền hơn nên nếu nấu ăn hàng ngày mà loại được tên khốn đó ra khỏi trò chơi này, thì thôi đi,' y nghĩ trong khi ném vài củ hành tây thái hạt lựu vào chảo.
" Nhớ khi anh nói với em để tin tưởng anh? Vậy hãy tin tưởng anh trai của em bởi vì tôi biết những gì mình đang làm."
"Được thôi nhưng hắn ta có nhất thiết phải ngủ trên giường của anh không, hơi quá đấy!"
Lâm Minh Húc nói với tất cả cảm xúc không thể kiểm soát âm lượng của mình.
Ôn Tần Khê nhanh chóng bịt miệng Lâm Minh Húc trong khi nhìn xung quanh để xem có ai nghe thấy không.
"Suỵt, nhóc con. Tại sao lại cư xử như thể anh là một cô gái vừa mới trưởng thành vậy. Cái quái gì vậy?" Ôn Tần Khê thì thầm nói trong khi tay vẫn chặn miệng Lâm Minh Húc.
"Bây giờ em sẽ là một cậu bé ngoan và im lặng nếu không tất cả sẽ bị đánh?"
Lâm Minh Húc gật đầu nhưng hầu như không giữ lời hứa khi hỏi câu hỏi nực cười nhất.