Chương 212: Game 2 - Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh
____________
Ôn Tần Khê tức giận đến mức trên đường ra ngoài thô lỗ đụng phải Khước Nhiên Triết, vừa giận dữ bỏ đi vừa lẩm bẩm câu gì đó không nghe rõ.
Y thực sự rất ghét thế giới này.
Ở thế giới trước y hầu như không tiếp xúc với Triệu Hoàng Mỵ nhưng bây giờ ả lại dính chặt vào hông y như một vật ký sinh, một vật ký sinh mà y không thể giết được.
Ngay khi y quyết định thoát khỏi hai người này và tự mình hoàn thành nhiệm vụ, Khước Nhiên Triết cuối cùng cũng đuổi kịp y, nắm lấy khuỷu tay y, xoay Phượng Tử lại đối mặt với hắn.
Hai người ánh mắt nhìn nhau, Khước Nhiên Triết nói: "Trông cậu không giống vịt con xấu xí... cậu trông rất đẹp trai," giọng điệu chân thành đến mức khiến nội tâm Ôn Tần Khê tan thành vũng.
Khước Nhiên Triết không chỉ nói vậy để tâng bốc Phượng Tử, hắn thực sự có ý đó.
Ngay từ ngày đầu tiên, Phượng Tử đã rất dễ nhìn và cuốn hút, đó là một trong những lý do khiến hắn không chống lại sự tiến bộ của mình nhiều như hắn đã làm với những người khác.
Chắc chắn, y không phải là người đẹp trai nhất trường nhưng vẻ ngoài của y khiến Khước Nhiên Triết tò mò và không cảm thấy kinh khủng khi làm bạn với y.
"Đừng để ý đến cô ấy, cô ấy chỉ là ác ý thôi, sau này tôi sẽ khiển trách cô ấy, nếu cô ấy không thay đổi, tôi sẽ trực tiếp đưa cô ấy về trụ sở."
Hắn tiếp tục, nhưng Ôn Tần Khê không nghe thấy gì sau khi được khen đẹp trai.
Cảm giác như mình có cơ hội lấy lại những gì thuộc về mình, y hỏi hệ thống, 'Jolie, làm thế nào để bạn trở thành một người phá hoại nhà được chứng nhận?'
Hệ thống, '....'
'Lão đại không có đạo đức', hệ thống nói, Ôn Tần Khê không có phản ứng, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười rạng rỡ, khiến cho Khước Nhiên Triết toàn thân nổi da gà.
Nụ cười đó đủ nguy hiểm để lật đổ các quốc gia, vậy làm sao một vị tướng thiếu kinh nghiệm có thể miễn nhiễm được?
"Hẹn gặp lại ở hộp đêm." Ôn Tần Khê nói, gỡ tay Thượng tướng ra khỏi khuỷu tay mình rồi lại bước đi.
Khước Nhiên Triết cảm thấy da mình nổi da gà khi được Phượng Tử ôm, cảm giác dễ chịu đến lạ thường.
Bằng cách nào đó, hắn thấy mình đang mỉm cười một cách ngốc nghếch khi gãi đầu trên con phố tối tăm.
Hắn đâu biết rằng trái tim y không còn thuộc về hắn nữa.
***
Giống như một chú chó con đang cố nhai xương khủng long, đó chính xác là cảm giác của Ôn Tần Khê.
Không có câu nói nào khác ngoài 'cắn nhiều hơn những gì bạn có thể nhai' có thể mô tả đúng nhất tình hình hiện tại của y.
Y đã bị buộc phải ăn mặc nhưng y có chút hiểu biết về cách tán tỉnh một người đàn ông.
Với Khước Nhiên Triết, điều đó đến một cách tự nhiên nhưng giờ hắn buộc phải tìm đường qua hàng rào an ninh bọc sắt của Phúc Y Căn.
Thất vọng, y ngồi bên quầy bar đối diện khu VIP, nơi Phúc Y Căn được vây quanh bởi những quý cô xinh đẹp với bàn đầy những chai lọ đắt tiền và những chiếc ly đựng đầy sâm panh lấp lánh.
Làm sao y có thể tỏa sáng hơn tất cả những người phụ nữ này?
Ôn Tần Khê lo lắng gọi một ly vodka rồi uống cạn một hơi.
Vị đắng chát chảy xuống cổ họng khiến y nhăn nhó nhưng nó thực sự giúp y giảm bớt cảm giác khó chịu.
'Mình đang rất lo lắng. Làm sao tôi có thể tán tỉnh qua đàn gà mái được?” Ôn Tần Khê nói với hệ thống.
Hệ thống biết nhiệm vụ này sẽ kết thúc trong thảm họa nếu Ôn Tần Khê thực sự sử dụng năng lực của mình để tán tỉnh.
Sẽ cực kỳ lúng túng và robot vì gã mọt sách này chỉ giỏi lập trình.
Điều đáng mừng là nhân vật Phượng Tử đủ điên cuồng để xử lý tình huống như vậy nên đã khuyên: 'Sếp, ngài đang suy nghĩ quá nhiều về điều này. Tất cả những gì ngài cần làm là sử dụng thiết lập tâm lý của mình, vấn đề sẽ được giải quyết.'
Ôn Tần Khê nghe vậy tự nhiên vui mừng, nhưng lại không bỏ qua giọng điệu 'khen tôi' mà hệ thống sử dụng, liền vặn lại: 'Chắc cô đang đùa tôi đấy. Cô muốn tôi khen ngợi cô vì đã làm tốt công việc của mình à?'
'Ngài biết đấy, tôi có thể đã lừa tiền từ những kẻ mọt sách trong phòng trò chơi hoặc tốt hơn là bác sĩ, anh chàng đó có túi tiền sâu và vận may khủng khiếp trong cờ bạc. Tôi đã buông bỏ con ngỗng vàng đó để có thể ở đây với ngài. Lão đại ngài thật vô tâm...... ô ô ô', hệ thống nói ra một câu đáng tiếc, quên mất mình đang nói chuyện với ai.
Ôn Tần Khê tự mình che mặt, vạch trần hệ thống: “Cô tới đây chỉ là để xem kịch hay mà thôi. Cô nghĩ tôi không biết rằng cô đã chia sẻ đoạn phim tôi trốn thoát khỏi căn cứ đó và bắt những kẻ mọt sách đó phải trả tiền để xem clip. Đúng là một kẻ lừa đảo.”
Y đã đúng, toàn bộ thử thách trong tủ cung cấp đã được ghi lại và chia sẻ cho những người mọt sách trong phòng thí nghiệm, những người đã tức giận trước chi phí của y.
Nhận thấy một nguồn doanh thu mới, hệ thống đã trơ tráo tìm kiếm những khoảnh khắc đáng xấu hổ khác để chia sẻ, đó là lý do tại sao nó thường xuyên xuất hiện.
Bị mất cảnh giác, hệ thống cảm thấy rất dễ bị tổn thương khi tất cả hoạt động kinh doanh mờ ám của nó được phơi bày.
'Cô có muốn hệ thống đồng hành đó tệ đến vậy không? Đừng bận tâm, đi làm việc khác có ích đi.” Ôn Tần Khê trả lời ngay khi ánh mắt y nhìn thấy Khước Nhiên Triết.
Người đàn ông đã chọn một góc tối tốt lành theo dõi từng cử động của y bằng đôi mắt chim ưng.
Ôn Tần Khê cảm thấy choáng váng khi biết người đàn ông này đang nhìn mình, liền nhếch mép cười lười biếng với Khước Nhiên Triết rồi đi về phía khu vực VIP.
Khước Nhiên Triết, người nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm, đột nhiên bị bắt gặp, khiến hắn quay đi như một đứa trẻ vừa bị bắt gặp đang trố mắt nhìn kẹo.
Ngay cả hắn cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy tội lỗi khi nhìn chằm chằm.
Chẳng phải hắn chỉ đơn giản là lo lắng cho sự an toàn của Phượng Tử nên mới theo dõi chặt chẽ như vậy sao?
Vậy tại sao hắn lại ngoảnh mặt đi như thể vừa bị bắt quả tang.
Trong khi vị tướng đang cân nhắc về hành vi kỳ quặc của chính mình, Phúc Y Căn nhướng mày nhìn chằm chằm vào một nữ thần mê hoặc không biết từ đâu xuất hiện.
Với ánh mắt đen tối đầy dục vọng, gã nhìn cô gái váy đỏ bước qua đám đông như một cánh hoa hồng nhẹ nhàng đung đưa theo dòng sông, duyên dáng và rực rỡ.
Cô ấy không thể được coi là người đẹp nhất câu lạc bộ nhưng cô ấy là một nữ phù thủy theo cách độc đáo của riêng mình.
Vẻ đẹp khó tả, không thể đạt tới này chính là thứ mà gã thích mê hoặc nên gã đưa tay ra hiệu cho cô lại gần.
Gã nhếch mép cười ranh mãnh nhìn người đẹp phóng đãng này ngoan ngoãn bước tới, đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực kỳ quái khiến tóc gã dựng lên nhưng khi gã nhìn quanh tìm kiếm người có cả gan trừng mắt nhìn mình thì lại không thấy bất cứ ai.
Gã nhanh chóng gạt nó đi khi nỗi ám ảnh mới xuất hiện ngay trước mặt gã.
"Tôi không thích chia sẻ," Ôn Tần Khê nói với giọng điệu được điều chế khiến máu của Phúc Y Căn chảy dồn dập như đang dùng steroid.
Gã ngay lập tức cho đàn gà mái biến mất nhưng rõ ràng là chúng không hài lòng về việc nó liếc nhìn con cáo cái một cách khinh thường khi chúng bước đi.