Sắc mặt của Đại Bưu và Báo Tử lập tức thay đổi, tại sao xung quanh lại xuất hiện nhiều cảnh sát như thế?
“Lẽ nào hai người các anh cũng là cảnh sát sao?” Đại Bưu tức giận nói.
“Thế nào, rất bất ngờ có phải không?” Giang Thành mỉm cười, sau đó trả lời: “Báo Tử cậu nói đúng rồi đấy, Hồng Môn Yến hôm nay là tôi đặc biệt chuẩn bị cho các cậu.”
“Đáng chết, rốt cuộc là tại sao bọn mày, tại sao lại nhìn chằm chằm vào ba anh em bọn tao hả? Mày đã làm gì Lão Hổ rồi?” Báo Tử hung hăng giơ súng lên, nhắm thẳng vào đỉnh đầu của Giang Thành.
“Các anh nên lo lắng cho bản thân mình trước đi, còn tại sao chúng tôi luôn chăm chăm vào các anh, chẳng lẽ các anh không biết đáp án sao?” Giang Thành cười cười.
Lúc này Phạm Minh đi ra: “Tôi khuyên các cậu tốt nhất hãy bỏ súng xuống, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi về đồn cảnh sát, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng, còn chưa biết ai thắng ai đâu.”
“Tên khốn khiếp, tao phải giết chết mày.” Báo Tử tức giận, hét vào mặt Giang Thành.
“Báo Tử, đừng kích động, bỏ súng xuống, hai người chúng ta không thể chống lại nhiều cảnh sát như vậy, hai bảo vệ và Lão Hổ ở trong xe chắc chắn đã bị bọn họ bắt đi rồi.”
Giang Thần nghe Đại Bưu nói vậy, liền mỉm cười: “Không hổ là ông chủ lớn, biết tiến biết lùi mới là người thông minh.”
Báo Tử nghe Đại Bưu nói vậy, cả người đều thấy áp lực, bọn họ chỉ có thể từ từ đặt súng xuống, hai tay từ từ giơ lên đỉnh đầu.
Phạm Minh lập tức tiến hành bắt giữ hai người bọn họ, sau đó áp giải hai người bọn họ và Lão Hổ về phòng điều tra của đội cảnh sát hình sự.
Để đề phòng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, Giang Thành đã tách ba người bọn họ ra để thẩm vấn và giam giữ, Giang Thành mang theo một túi tài liệu đi vào phòng thẩm vấn của Đại Bưu.
Giang Thành chưa kịp mở miệng thì Đại Bưu đã bắt đầu cười điên dại: “Bọn mày tưởng thu thập được chứng cứ thì hay ho lắm à? Nếu như sau lưng bọn tao không có chỗ dựa thì bọn tao dám cho vay nặng lãi ở sòng bạc lớn như vậy sao?”
“Đến bây giờ anh vẫn nghĩ rằng chúng tôi nhìn chằm chằm vào ba người các anh là vì sòng bạc và việc cho vay nặng lãi sao?” Giang Thành cười nói với Đại Bưu.
Đại Bưu nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Những lời này của mày khiến tao cảm thấy khá thú vị, bây giờ trong lòng có chút hoảng sợ rồi.”
“Đến bây giờ anh vẫn nghĩ rằng chúng tôi nhìn chằm chằm vào ba người các anh là vì sòng bạc và việc cho vay nặng lãi sao?” Giang Thành cười nói với Đại Bưu.
Đại Bưu nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Những lời này của mày khiến tao cảm thấy khá thú vị, bây giờ trong lòng có chút hoảng sợ rồi.”
Giang Thần cầm túi tài liệu, lấy ra một tấm ảnh, đặt xuống trước mặt Đại Bưu: “Người này có lẽ anh sẽ quen đấy.”
Đại Bưu nhìn thoáng qua tấm ảnh trên bàn, con người lập tức dãn ra, dù sao đây cũng là bí mật thầm kín của Đại Bưu.
“Tao không quen.” Vẻ mặt của Đại Bưu không tỏ ra sợ hãi.
“Được rồi, dẫn người vào đây cho tôi.” Giang Thành nói với cảnh sát đang đứng ngoài cửa, một lát sau nhân viên cảnh sát dẫn Vương Tứ Hải vào phòng thẩm vấn.
“Nếu như anh không quen Lan Lan - người phụ nữ ở trong tấm hình, vậy thì Vương Tứ Hải chắc anh sẽ quen, đúng chứ.” Giang Thần mỉm cười nói.
“Chuyện đến nước này, nếu như chúng tôi không có bằng chứng và nhân chứng thì làm sao có thể mang anh đến đây được chứ?”
Nhìn Vương Tứ Hải bị còng tay đứng trước mặt, Đại Bưu bỗng chốc sợ hãi.
Mặc dù Đại Bưu, Lão Hổ và Báo Tử hoành hành ngang ngược nhiều năm về phương diện kinh doanh sòng bạc và cho vay nặng lãi, nhưng chuyện liên quan đến Lan Lan dù sao cũng là tội ớn.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vương Tứ Hải mày không muốn sống nữa hả?” Đại Bưu tức giận, hét vào mặt Vương Tứ Hải.
“Chuyện đến nước này, mày nghĩ mình còn có thể ngang ngược được bao lâu, toàn bộ chuyện mọi tao đều nói hết với cảnh sát rồi, mày đừng đe dọa tao, tự lo cho bản thân mình đi.” Vương Tứ Hải không hề sợ hãi nói.
“Đội trưởng Giang Thành, chính là người này đã đưa cho tôi cánh tay cụt đó và bắt tôi xử lý, tất cả chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi không biết gì hết.” Vương Tứ Hải vội vàng nói với Giang Thành.
“Được, tôi biết rồi, dẫn ông ta xuống đi.” Giang Thành vừa dứt lời, Vương Tứ Hải đã rời khỏi phòng thẩm vấn.
“Bây giờ anh còn có gì muốn nói nữa không, tôi đã phái người đến trước chỗ ở của các anh, thi thể của Lan Lan có phải vẫn còn đang ở trong nhà của các anh đúng không?”
Nghe Giang Thành nói xong, khuôn mặt của Đại Bưu lập tức tái mét, không ngờ lại dễ dàng bị vạch trần như vậy.
“Chuyện này không liên quan đến hai người kia, mày đừng làm khó bọn họ, có chuyện gì cứ nhắm vào tao là được.”
Nghe thấy Đại Bưu nói như vậy, Giang Thành nghĩ thầm ‘xem ra anh ta đã muốn nhận tội rồi’: “Có liên quan hay không thì phải đợi sau khi điều tra xong rồi mới kết luận được. Chỉ dựa vào cái miệng của anh thì không được, bây giờ anh hãy kể lại toàn bộ quá trình gây án đi.”
Đai Bưu nghe vậy, bất lực cúi đầu xuống: “Năng lực điều tra của tụi mày không phải rất tuyệt sao? Không tự điều tra đi, còn cần tôi nói ra làm gì.”
“Đừng cố gắng giãy dụa trước khi chết, anh đang làm chuyện vô ích đấy, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, anh còn muốn đấu tranh vì cái gì hả?” Giang Thành có chút tức giận, Đại Bưu đang muốn chơi “trò chơi ghép chữ” với anh sao?
Nhưng Giang Thành đã nghĩ tới tình huống xấu nhất, Giang Thành chưa bao giờ nghĩ rằng bọn người Đại Bưu sẽ lập tức thú nhận tội ác mà bọn họ đã làm ở nhà của mình.
Nếu bọn người Đại Bưu không tự thừa nhận thì đám người Giang Thành sẽ đem hòn đá (hung khí) nộp thẳng lên toàn án.
Giang Thành rời khỏi phòng thẩm vấn, sau đó hỏi thăm một chút về tình hình của Báo Tử và Lão Hổ, hai người bọn họ giống như đã thương lượng trước với Đại Bưu, từ đầu đến cuối đều không mở miệng.
“Nếu đã như vậy, chúng ta phải tự mình đi đến nơi ở của bọn họ để tìm câu trả lời, tôi cũng không muốn chơi “trò chơi ghép chữ” với bọn họ nữa.”
Vừa dứt lời, Giang Thành, Phạm Minh và Dương Lạc lên xe. Điểm đến đầu tiên của bọn họ là căn phòng nhỏ của sòng bạc dưới lòng đất.
Khi bước vào căn phòng nhỏ của sòng bạc, bọn họ mới nhìn thấy được diện mạo chân chính của căn phòng này, bên trong căn phòng này có rất nhiều két sắt, đoán chừng bên trong đều là tiền.
Nhưng ngoài điều đó ra thì không có gì bất thường cả, ngay cả một thứ giống như hung khí để giết người cũng không có.
“Xem ra nơi này không phải là chỗ gây án, tiếp theo chúng ta đi tới nhà bọn họ xem xem có phát hiện thêm được manh mối gì không.” Giang Thành thở dài nói.
Theo điều tra và tìm hiểu, ba người này vẫn luôn như hình với bóng cho nên chắc chắn bọn họ sẽ ở chung một chỗ.
Sau khi xác nhận nơi ở chính xác, cả ba người đến nhà Đại Bưu, mạnh mẽ phá cửa đi vào, nhìn thoáng qua bên trong căn nhà, nơi này cũng không có gì khác thường.
Sau khi tiến hành điều tra, Giang Thành nhìn thấy một cuốn sách ở trong phòng khách của Đại Bưu, Giang Thành tùy ý lật xem vài trang.
Đột nhiên có một thứ gì đó rơi ra khỏi cuốn sách.
Giang Thành tò mò nhặt lên xem, mở ra thì phát hiện đó là một tờ giấy nợ, mà nội dung của tờ giấy nợ này chính là giấy nợ của Đại Bưu cho Lan Lan vay nặng lãi.
Theo phân tích của Giang Thành, có lẽ là do Lan Lan không trả nổi tiền vay nặng lãi cho Đại Bưu, nên đã bị ba người Đại Bưu tra tấn, sau đó giết chết rồi phanh thây thành từng mảnh nhỏ.
Nếu đúng như suy đoán của Giang Thành, hiện tại chỉ tìm thấy một cái tay bị cắt lìa, vậy những phần khác của cơ thể đang ở đâu?”
Đúng lúc này, Giang Thành nghe thấy Phạm Minh hét lớn: “Giang Thành, cậu đến đây mau lên.”
Giang Thành vội vàng chạy đến, hỏi: “Sao thế, các cậu phát hiện được gì hả?” Giang Thành nhanh chóng mở cửa tủ lạnh, cảnh tượng trước mắt quả thật sự làm Giang Thành hoảng sợ.
Chỉ thấy trong ngăn đá của tủ lạnh toàn là máu, sau đó Giang Thành nhanh chóng mở tung cửa tủ lạnh ra.
Bên trong rõ ràng là cánh tay, bắp đùi và các bộ phận khác của cơ thể đã bị chặt ra, Giang Thành lập tức ngẩn người.
Dương Lạc đeo găng tay vào, lấy hết các thứ trong tủ lạnh ra, xếp ngăn ngắn trên mặt đất.
“Nếu như tôi đoán không lầm, đây có lẽ là thi thể của nạn nhân – Lan Lan, bởi vì ghép các mảnh thi thể lại với nhau, thật sự thiếu mất một cánh tay.”
Nghe Dương Lạc phân tích, cả người Giang Thành cảm thấy không ổn.
Nhưng theo như lời của Dương Lạc, ngoài việc thiếu một cánh tay thì bọn họ cũng không tìm thấy cái đầu.
“Bọn họ chặt thi thể thành nhiều khúc, dự định sẽ xử lý dần dần, cánh tay bị cắt lìa kia được giao Vương Tứ Hải xử lý.” Dương Lạc căng thẳng nói.
“Vậy thì còn cái đầu đâu, mau lục tung toàn bộ tủ lạnh, biết đâu có thể tìm thấy”
Nhưng các nhân viên của đội cảnh sát hình sự đã lục hết toàn bộ tủ lạnh và lục tung khắp căn phòng cũng không tìm thấy đầu của Lan Lan.
Một câu hỏi được đặt ra: Vậy đầu của Lan Lan rốt cuộc đang ở đâu?
“Trước tiên hãy mang những mảnh vụn của thi thể này về đội cảnh sát hình sự và đặt chung với cánh tay bị cắt lìa kia, sau đó thông báo với người nhà của Lan Lan đến xác nhận.” Giang Thành suy nghĩ một chút rồi nói.
Có vẻ như cái đầu đã được xử lý theo một phương pháp khác, vị trí cụ thể của cái đầu chắc chỉ có ba người Đại Bưu mới biết được.
Sau khi vội vàng quay về đội cảnh sát hình sự, Giang Thành giống như phát điên xông vào phòng thẩm vấn Đại Bưu.
“Đã tìm thấy hết rồi à?” Giang Thành chưa kịp mở miệng thì Đại Bưu đã giành nói trước.
“Anh cố ý đúng không, muốn để chúng tôi phát hiện các đoạn thi thể bị chặt thành từng khúc trong tủ lạnh của anh đúng không?” Giang Thành tức giận, hét lên với Đại Bưu.
“Mày cũng khá thông minh đấy, nhưng có một thứ mày vẫn chưa tìm được, ha ha ha ha.” Đại Bưu cười điên dại.
“Rốt cuộc các anh muốn làm cái gì? Đầu của nạn nhân – Lan Lan đang ở đâu? Rốt cuộc ai là người đã sai khiến mày làm như vậy?” Giang Thành vừa nhớ đến phía sau sòng bài pu-khơ kia có một bức tranh thằng hề, liền cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản.
“Tôi chỉ làm những chuyện tôi muốn làm thôi. Nếu như vi phạm pháp luật, thì mau kết án tôi đi, tôi cũng không hy vọng mình sẽ sống sót mà rời khỏi đây.” Đại Bưu không sợ chết nói.
“Nói đi, tại sao anh muốn giết Lan Lan, động cơ của anh là gì? Chẳng lẽ chỉ vì cô ta nợ tiền vay nặng lãi nên các anh mới làm ra chuyện như thế này sao?” Giang Thành không hiểu nên hỏi.
“Nợ vay nặng lãi không trả nổi, thì dùng mạng để trả thôi. Thiếu nợ thì trả tiền, đây là một đạo lý rất bình thường không phải sao? Đội trưởng Giang Thành.” Trong ánh mắt của Đại Bưu tràn đầy vẻ khiêu khích.
“Không thể nào, theo như tôi được biết, các anh kinh doanh sòng bạc dưới lòng đất và cho vay nặng lãi đã được một thời gian rất dài rồi, làm sao có thể chỉ vì người ta không trả tiền mà làm ra chuyện giết người chứ.”
Hiện tại, tâm trạng của Giang Thành rất không ổn, lồng ngực nhấp nhô, hơi thở gấp rút, nhưng Giang Thành càng như thế thì nụ cười của Đại Bưu lại càng suồng sã.
“Đương nhiên, mày nói không sai, người giống như mày có thể chịu được đả kích gì chứ, chỉ cần mày không tìm được chân tướng, mới có thể nhận hết sự tra tấn như vậy.”
Nghe Đại Bưu nói như vậy, Giang Thành sửng sốt “Anh có ý gì, còn nữa, anh có quan hệ gì với thằng hề kia?”