Giang Thành cười khẽ nói: “Chủ nhiệm Dương, tôi không biết tại sao ông lại kích động như vậy, nhưng chúng tôi phát hiện trên người thi thể xuất hiện vết thương có hình dạng khớp với chiếc nhẫn này, cho nên rất cần thiết.” Dương Minh Vũ vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn đã cười khẩy với Giang Thành nói: “Cảnh sát phá án, chúng ta cần phải phối hợp, hơn nữa thứ này cũng không phải của ông, ông gấp cái gì?”
Nói xong xoay sang cười với Giang Thành và nói: “Nếu đội trưởng Giang muốn so sánh thì không có vấn đề gì, chỉ cần đừng làm hư là được, dù sao đây là vật duy nhất mà mẹ để lại cho tôi, tuy rằng giá trị không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ý nghĩa thì lại khác.”
Giang Thành khẽ gật đầu, giao chiếc nhẫn cho Lục Hạo, để anh ta đưa cho Dương Lạc xem có thể phát hiện được gì hay không, sau đó nhìn gương mặt đang căng thẳng của Dương Minh Hạo, nói: “Chủ nhiệm Dương, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi không tiễn, dù sao vụ án này tương đối khẩn cấp.”
Dương Minh Hạo nhìn qua con trai mình một lát, thấy anh ta không có bất kỳ phản ứng nào, lại nhìn Giang Thành, hừ một tiếng, không hề nói bất cứ điều gì, lập tức quay người bước đi.
Đợi đến sau khi đám người rời đi, Giang Thành cười bất đắc dĩ, nhìn cửa một lát, trong lòng lại có một loại cảm giác kỳ lạ không nói được.
Quan hệ của hai bố con này đúng như Dương Minh Vũ vừa mới nói, nhưng từ đầu đến cuối anh lại cảm thấy ý nghĩa trong lời nói không giống như bình thường, rốt cuộc có vấn đề ở đâu thì anh cũng không phát hiện được.
Anh lắc đầu, sau khi sắp xếp công việc xong, xem đồng hồ thì đã ba giờ chiều, từ buổi sáng đến bây giờ vẫn chưa ăn gì cả, bây giờ vừa được rảnh rỗi thì mới cảm thấy bụng có hơi trống rỗng.
Đi đến trước cửa phòng làm việc của Dương Lạc, bắt gặp Dương Lạc đang cầm chiếc nhẫn có trái tim hồng kia và nhìn chằm chằm, trong ánh mắt giống như gặp được gái xinh bị lột sạch quần áo.
Nhẹ nhàng đi ra phía trước vỗ vai Dương Lạc nói: “Tôi nói cái này nhé chủ nhiệm Dương, biểu cảm của cậu có thể thô tục hơn được nữa không?
Dương Lạc xoay người nhìn Giang Thành, lại nhìn thoáng qua sau lưng Giang Thành, cười nói: “Hết cách rồi, lớn thế này rồi mà vẫn không có ai thương.”
Nói tới đây, Diệp Hồng bưng một ly cà phê xuất hiện ở sau lưng Giang Thành, đưa cà phê cho anh nói: “Uống chút đi, đã bận bịu từ buổi sáng đến bây giờ rồi.”
Sau đó lập tức quay đầu nhìn Dương Lạc nói: “Chủ nhiệm Dương giỏi ghen tỵ ghê, vừa nãy anh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia làm gì đấy? Có phải là có phát hiện gì hay không?”
Dương Lạc khẽ cười một tiếng, chỉ Diệp Hồng nói: “Biết ngay là không thể gạt được cô, tôi phát hiện trái tim hồng trong tay Dương Minh Vũ này thật sự rất giống đồ thật.”
Tin tức này vừa xuất hiện, ba người đều vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể chứ? Lúc trước có tin đồn nói là đã được một đại gia thần bí mua mất rồi, làm sao lại xuất hiện trong tay Dương Minh Vũ?
Chẳng lẽ Dương Minh Vũ chính là người giàu có bí ẩn kia? Thế nhưng tính theo thời gian thì lúc đó anh ta có lớn mấy đâu.
“Không thể nào, lúc đó anh ta vẫn còn con nít, làm sao lại có nhiều tiền như vậy?” Giang Thành liền loại bỏ khả năng Dương Minh Vũ là người giàu có bí ẩn đó ngay.
Dương Lạc từ chối cho ý kiến cũng lên tiếng: “Anh ta không có thì bố của anh ta không có sao?”
“Cái này càng không có khả năng, Dương Minh Hạo cũng xem như là phó chủ nhiệm, nhưng cũng không thể có nhiều tiền như vậy.”
“Vậy anh giải thích thế nào về trái tim hồng đang trong tay Dương Minh Vũ?”
Giang Thành trong nháy mắt bị câu hỏi của Dương Lạc làm cho đứng hình. Đúng vậy, vậy phải giải thích thế nào, vì sao mà Dương Minh Vũ lại có một đồ vật giá trị cao như thế?
Mà Dương Minh Hạo cũng mua không nổi, bây giờ có hai khả năng, ban đầu Dương Minh Hạo đưa cho vợ mình trái tim hồng giả còn trái tim hồng của Dương Minh Hạo là đồ thật. Nhưng cái này không có liên quan đến vụ án.
Không sao! Vẫn có chút liên quan, Giang Thành vỗ trán, nói với Dương Lạc: “Cậu Dương, cậu tranh thủ thời gian xem xét vết tích của vết thương còn lại đi. Xem có phải vết thương trong tay bây giờ khớp với vết thương kia không.”
Anh có một dự cảm không tốt rằng anh có thể đang điều tra sai phương hướng. Dường như là đang dựa theo con đường mà người khác đặt ra, từ phát hiện người chết đến việc kiểm nghiệm tử thi, đến phát hiện vết thương đặc thù.
Việc điều tra ra được hai bố con Dương Minh Vũ là hợp lý, nhưng hai người này thật sự là hung thủ sao?
Tất cả chứng cứ và nhắc nhở đều chỉ về phía hai người này, dường như ở nơi sâu xa có một con bàn tay vô hình đang hãm hại hai bố con Dương Minh Hạo.
Là người có thù hận với bọn họ sao? Nhưng thông qua việc vừa mới hỏi Dương Minh Vũ, bọn họ có thể xác định địa điểm cuối cùng mà người chết xuất hiện là tại nhà của Dương Minh Hạo.
Cô ấy đi đến nhà Dương Minh Hạo làm gì chứ? Ngày đó đúng lúc là thứ bảy, vì sao không trở về nhà, mà muốn đi đến nơi đó?
Chẳng lẽ người nhà của cô ấy cũng không biết chuyện này sao?
Giang Thành ngồi tại chỗ ngồi của mình, không ngừng gõ vào mặt bàn, trước mắt thì những tin tức này đều đặt hai bố con nhà họ Dương vào bên trong, nếu việc này có người có ý đồ thiết kế thì anh chắc chắn đã điều tra nhầm phương hướng.
Nhưng nếu dựa vào bản chất của vụ án, thì anh có nên hoài nghi như vậy không? Mười năm trước, từ khi vợ và con gái của anh gặp tai nạn ngoài ý muốn, mười năm này chỉ cần gặp được vụ án có liên quan đến trẻ nhỏ thì anh tựa như phát điên lên.
Nhưng nếu đây là sự thật của vụ án thì anh có nên nghi ngờ không.
Trên mặt bàn, ly cà phê mà Diệp Hồng tự rót cho mình giờ đã nguội hẳn.
Anh nhẹ nhàng bưng nó lên, nhưng vừa mới đưa tới miệng lại bị một bàn tay to lớn ngăn lại.
Giang Thành ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là cục trưởng Trương Minh Sơn.
Anh cười bất đắc dĩ nói: “Cục trưởng, sao ông lại ở đây?”
Trương Minh Sơn nhẹ nhàng đặt ly cà phê trong tay Giang Thành để lên bàn, nhìn anh rồi nói: “Vụ án tiến triển thế nào rồi?”
Giang Thành cười chế giễu, mặt lộ vẻ xấu hổ nói: “Không có gì xem là tiến triển đáng kể cả, đến bây giờ tôi vẫn không biết rõ động cơ hung thủ giết người là gì, lý do gì mà tấn công một cô gái mười mấy tuổi, chẳng lẽ cô gái này biết được chuyện gì sao?”
Nghe đến đó, Trương Minh Sơn cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, chỉ là đột nhiên hỏi Giang Thành một vấn đề.
“Cậu nói xem, trên đời này đâu là người tốt, đâu là người xấu?”
Giang Thành sửng sốt bởi câu hỏi đột ngột của ông, tại sao tự nhiên lại hỏi câu này, nhưng sau khi bình tĩnh lại suy nghĩ một lúc, anh lại lắc đầu bất đắc dĩ.
“Tôi không biết, người tốt và người xấu được phân chia trên phương diện đạo đức, nhưng lại không có ranh giới rõ ràng.”
Trương Minh Sơn khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: “ Vậy cậu nói xem, chúng ta làm cảnh sát, là công chức thực thi pháp luật. Nên bắt người tốt hay người xấu đây?”
“Tôi không phân biệt người tốt và người xấu, tôi chỉ là người bảo vệ luật pháp của đất nước. Mặc bộ cảnh phục này vào, tôi muốn được bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mỗi người công dân, tôi không quan tâm đến người tốt hay người xấu gì cả.”
Nghe được câu này, Trương Minh Sơn cười, ông cảm giác rất vui mừng vì người cảnh sát nhỏ bé lúc trước đến văn phòng thành phố này đã trưởng thành rất nhiều.
Nhẹ nhàng đập vào bả vai của Giang Thành nói: “Đừng bị tình cảm của chính mình điều khiển, tôi biết mười năm này là thời gian khó khăn cho cậu, nhưng phá án không cần dùng đến tình cảm, quan trọng nhất chính là chứng cứ và còn có lòng kiên định.”
Sau khi Trương Minh Sơn nói xong thì rời đi, để lại một mình Giang Thành ở tại chỗ làm việc của mình, mọi người xung quanh cùng nhìn quanh rồi ai nấy cũng rụt đầu lại không nói gì.
Diệp Hồng nhẹ nhàng đi tới, đổi cho Giang Thành một ly cà phê mới, nói: “Phương hướng điều tra tiếp theo là gì vậy?”
Một câu nói đã kéo toàn bộ suy nghĩ của Giang Thành lại, thở một hơi thật dài, nói với Diệp Hồng: “Đi thăm dò một chút về tài khoản vốn và tài sản cá nhân của Dương Minh Vũ, đồng thời cũng điều tra Dương Minh Hạo, tìm xem giữa hai người có trao đổi vốn gì không?”
Sau khi nói xong, Giang Thành lại một lần nữa đi tới văn phòng của Dương Lạc, nhìn Dương Lạc đang cầm một chén mì tôm chậm rãi nhai ở ngay chỗ đó.
Anh đi lên, nói với vẻ mặt lúng túng: “Thật xin lỗi, tối tôi mời cậu đi ăn cơm.”
“Thôi đi, qua nhiều năm như vậy anh đã thiếu tôi biết bao nhiêu tấn lương thực rồi?”
“Được rồi, tôi cũng không muốn nói nhảm với cậu nữa, tôi muốn nhờ cậu kiểm tra lại thi thể, đồng thời kiểm tra kỹ lưỡng một chút. Từ đầu tới giờ tôi cứ cảm thấy hình như chúng ta đang thiếu cái gì đó.”
Bỗng nhiên Dương Lạc nuốt mì tôm trong miệng mình xuống, gương mặt ngạc nhiên nhìn Giang Thành nói: “Đại ca, tôi có thể làm gì được? Anh không tin vào kỹ thuật của tôi sao?”
“Tôi không có ý này, cậu nghĩ xem bây giờ đã xác định được nguyên nhân của người chết, nhưng động cơ sát hại người chết là đâu?”
Dương Lạc nghe thấy thế cũng ngây ra một lúc. Đúng vậy, động cơ hung thủ là gì? Điều gì có thể khiến một cô gái trẻ bị giết?
Giang Thành nhìn sang với vẻ có lỗi, nói: “Cậu cũng biết chuyện của mười năm trước, lần này lại xuất hiện vụ án của trẻ nhỏ khiến tôi hơi bị mất lý trí, cho nên tôi đã quên mất điểm này. Ngoài ra chiếc nhẫn của Dương Minh Vũ có cách nào làm ra vết thương như thế không.”
Sau khi nói xong, Dương Lạc đưa một bảng báo cáo cho Giang Thành, đây là kết quả so sánh giữa hai cái, cho thấy hai cái cực kì ăn khớp.
“Anh cũng đừng hi vọng quá nhiều từ bản báo cáo này. Dù sao thứ đồ giả này cũng có một mức độ tương đương nhất định với hàng thật, nhưng tôi lại phát hiện ra một cái chuyện kỳ lạ.”
Nói tới đây, Giang Thành bỗng nhiên ngẩng đầu khiến Dương Lạc giật nảy mình.
“Có chuyện gì vậy.”
Dương Lạc cười bất đắc dĩ, nói: “ Cái đồ của Dương Minh Vũ là đồ giả.”
“Cậu nói đùa gì vậy, vừa rồi cậu nói đó là thật mà.”
“Tôi chỉ nói là hình như, cũng không chắc chắn lắm.”
“Vậy cậu hãy nói cho tôi biết cậu còn phát hiện ra cái gì nữa không?”
Dương Lạc kéo Giang Thành sang một bên, mang chiếc nhẫn lên, đặt nó ở dưới một ống kính quan sát có công suất lớn.
“Vậy anh nhìn xem thử có phát hiện cái gì không?”
Dựa theo chỉ dẫn của Dương Lạc, sau một hồi lâu Giang Thành quan sát thấy có điều gì đó bất thường.
“Đây là cái gì?” Giang Thành chỉ vào vật mình vừa mới phát hiện, hỏi.
“Máu, đây là máu đã thẩm thấu vào bên trong.”
“Thẩm thấu sao? Nói đùa cái gì vậy, đây là kim cương mà.” Giang Thành kinh ngạc nói.
“Não anh bị chập mạch rồi à? Đã nói chỉ có một trái tim hồng thật, anh còn thấy viên kim cương màu hồng nào khác à?”
“Tìm cách lấy vết máu bên trong này ra đi.”
“Tôi không có cách nào cả!” Dương Lạc nói với vẻ mặt bất lực.