Mục lục
VAI HỀ CẤM KỴ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy mũi của Diệp Tiểu Đàn hơi đỏ, nước mắt rơi xuống.



“Đúng vậy, ông nội chưa bao giờ để cháu chịu oan ức, ngược lại ông còn chăm sóc và bảo vệ cháu rất nhiều năm, nhưng có người gây khó dễ cho cháu, thật khiến người ta buồn nôn.”



Nghe lời Diệp Tiểu Đàn nói, Giang Thành cau mày lại: “Lời này của cô là có ý gì, người nào gây khó dễ cho cô? Còn nói có người đang uy hiếp cô?”



Chỉ thấy Diệp Tiểu Đàn hướng ánh nhìn về phía Diệp Tiểu Hải: “Xem ra những lời chú nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất nặng nề. Lời nên nói thì nói, lời không nên nói thì một chữ cũng không nói với đội trưởng Giang Thành.”



Nghe xong, Giang Thành hiếu kỳ nhìn về phía Diệp Tiểu Hải, chẳng lẽ trong lời nói của Diệp Tiểu Đàn còn có ý khác? Rốt cuộc Diệp Tiểu Hải biết gì?



Chỉ thấy lúc đó, Diệp Tiểu Đàn đột nhiên hỏi: “Nghe nói Diệp Chính và vợ ông ta bị các anh bắt tới đây, đúng không?”



Giang Thành gật đầu: “Đúng, vì chuyện bảo hiểm bồi thường, bây giờ chúng tôi đang nghi ngờ bố mẹ cô là người tình nghi nhất.”



“Hừ! Buồn nôn.” Vẻ mặt của Diệp Tiểu Đàn đột nhiên trở nên dữ dằn: “Bố mẹ tôi? Bọn họ không xứng.”



Đối mặt với phản ứng gay gắt của Diệp Tiểu Đàn, Giang Thành sững sờ. Rốt cuộc là tại sao Diệp Tiểu Đàn lại căm ghét vợ chồng Diệp Chính như vậy?”



Lúc Giang Thành đang tò mò, Diệp Tiểu Hải đứng đằng sau thở dài một tiếng rồi nói: “Tiểu Đàn cũng là một đứa trẻ đáng thương.”



Nói xong, Diệp Tiểu Hải quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn, còn ánh mắt khinh thường của Diệp Tiểu Đàn cũng theo Diệp Tiểu Hải mà biến mất, cô ta nhìn Giang Thành cười.



“Diệp Tiểu Hải, ông chờ chút. Tại sao ông lại nói Diệp Tiểu Đàn rất đáng thương?” Giang Thành đuổi kịp bước đi của Diệp Tiểu hải, vội vàng hỏi.



Đúng lúc này Lục Hạo tìm Giang Thành gấp: “Đội trưởng Giang Thành, tôi phát hiện được một điều rất quan trọng.”



Nhìn Diệp Tiểu Hải hình như không có ý muốn nói, Giang Thành chỉ đành nghe chứng cứ mà Lục Hạo phát hiện được.



Sau khi Lục Hạo biết Diệp Tiểu Đàn không phải là con gái ruột của vợ chồng Diệp Chính, Lục Hạo luôn đi điều tra về thân thế của Diệp Tiểu Đàn.



“Trước tiên tôi điều tra nơi ở ban đầu của họ, cũng chính là quê hương mà vợ chồng Diệp Chính và Diệp Quốc Hồng từng ở, lúc đó vợ chồng Diệp Chính mới kết hôn, sau đó điều tra được, Diệp Chính không thể có con.”



Giang Thành nghe lời Lục Hạo nói, anh cảm thấy không có gì lạ, bây giờ nhiều người đàn ông cũng không thể có con được mà, đây cũng là chuyện rất phổ biến.



Thế là vợ chồng Diệp Chính chọn sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, mà đứa trẻ được mang về đó chính là Diệp Tiểu Đàn.



“Tôi đã điều tra ghi chép năm đó, nhưng lại không có tin tức gì về bố mẹ ruột của Diệp Tiểu Đàn, Diệp Tiểu Đàn giống như một đứa trẻ không có xuất thân vậy.” Lục Hạo bất lực nói.



“Chắc chắn có thể nói, cô ta là không có xuất thân.” Vào lúc đó, Diệp Tiểu Hải đột nhiên lên tiếng.



“Sao lại là không có xuất thân?” Giang Thành cảm thấy điểm đó có chút không đúng, trong lòng có một dự cảm không tốt liên quan đến thân phận thật của Diệp Tiểu Đàn, rốt cuộc sự thật là gì?



Chỉ thấy Diệp Tiểu Hải thở dài, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, nói: “Diệp Tiểu Đàn là mua về, tình hình cụ thể tôi cũng không thể nói rõ, chỉ biết hình như là mua về từ tay bọn buôn người.”



“Hả? Người buôn?” Lục Hạo tròn mắt, rõ ràng có nhiều thủ đoạn hợp lý hợp pháp, có thể tới cô nhi viện nhận nuôi mà, tại sao lại tìm bọn buôn người?



Chuyện này khiến Giang Thành đột nhiên nhớ tới vụ án buôn người mười năm trước, nghĩ như vậy, những đứa trẻ trong góc tối đó đợi người khác mua về đều hi vọng có một tương lai tươi sáng.



Thực ra Diệp Tiểu Đàn cũng rất đáng thương, không biết bố mẹ ruột của Diệp Tiểu Đàn sẽ đau đớn cỡ nào sau khi biết mình mất đi con ruột.



“Dù là thân thế có đáng thương, nhưng rất nhiều đứa trẻ, thoát được khỏi tay những bọn buôn người cũng là chuyện tốt.” Giang Thành lắc đầu nói.



“Tôi nói Diệp Tiểu Đàn đáng thương, là có nguyên nhân khác,” Diệp Tiểu Hải cau mày nói: “Vợ chồng Diệp Chính đối xử không tốt với Diệp Tiểu Đàn.”



“Đúng, đúng, đúng, tôi có hỏi thăm những hàng xóm xung quanh ở quê nhà của họ, nghe nói lúc Diệp Tiểu Đàn còn nhỏ, thường bị vợ chồng Diệp Chính đánh đập, khắp người toàn thương tích.” Lục Hạo vội vàng nói.



Nghe xong, Giang Thành sững sờ, đây có phải là lý do thực sự khiến Diệp Tiểu Đàn hận vợ chồng Diệp Chính đến vậy?



“Về sau, sau khi tới thành phố Trung Châu, có bố tôi che chở, sau đó tình hình của Diệp Tiểu Đàn mới thuyên giảm, nhưng vẫn bị đánh đập như thường.”



Nghe lời Diệp Tiểu Hải tường thuật, Giang Thành lại càng khó lý giải, nếu đã như vậy, tại sao Diệp Tiểu Đàn còn che chở cho người đã giết ông nội mình?



Vào lúc đó, Dương Lạc xuất hiện từ phía sau mọi người: “Những điều mọi người nói, tôi đều nghe thấy cả rồi, nhưng hiện giờ có đủ chứng cứ để chứng minh Diệp Tiểu Đàn đã giết Diệp Quốc Hồng.”



Lời Dương Lạc nói, Giang Thành đều hiểu, trước lúc chết, Diệp Quốc Hồng có giằng co qua lại với ai đó, mà ở trong móng tay lại có DNA của Diệp Tiểu Đàn, đủ chứng minh Diệp Tiểu Đàn đã làm gì với Diệp Quốc Hồng.



Vả lại, giống như những gì mà cục trưởng Trương Minh Sơn đã nói, tại sao Diệp Tiểu Đàn lại chọn việc tự đầu thú? Rõ ràng là cô ta có thể giả vờ là bản thân không biết gì cả.



Vậy chất daturaline trong cơ thể bọn họ từ đâu mà có, huống hồ mọi chứng cứ đều hướng về phía Diệp Tiểu Đàn, nhưng cô ta không thừa nhận bản thân đã cố ý sát hại Quốc Hồng.



“Vậy giờ, anh nghĩ thế nào?”Giang Thành nói với Dương Lạc.



“Hoặc tôi có thể đi thăm dò, rốt cuộc lý do tại sao cô ta lại làm vậy là gì, trong nội tâm của Diệp Tiểu Đàn, rốt cuộc che giấu những bí mật gì.”



Dương Lạc nói xong thì quay người rời đi, tiến vào phòng thẩm vấn Diệp Tiểu Đàn.



“Người đội cảnh sát hình sự các anh cũng không tệ nhỉ, một người mới rời đi, giờ lại có một người khác đến, nói đi, muốn hỏi tôi gì nào.” Thái độ của Diệp Tiểu Đàn không tốt lắm.



Vừa mới là cô gái ngoan ngoãn,bây giờ Diệp Tiểu Đàn lại giống như chị đại của xã hội đen vậy.



“Anh cứ hỏi thoải mái đi.”Diệp Tiểu Đàn lười, chẳng muốn nói nhiều.



“Vừa nãy, tôi có nghe cô và chú cô Diệp Tiểu Hải, nói về thân thế của cô, tôi cảm thông với điều đó và thấy cô rất đáng thương.”



“Cảm thông, đáng thương, haha, đừng lấy lòng lương thiện ra khuyên ngăn người khác, tôi không cần sự cảm thông và thương hại của anh.” Diệp Tiểu Đàn nói với vẻ mặt không quan tâm.



“Trước kia, tôi rất tò mò, thật sự có phải cô sau khi uống say thì mất đi ý thức không, rồi cho rằng bản thân đã giết chết Diệp Quốc Hồng, cho nên mới tới đầu thú, nhưng giờ, xem ra không phải như vậy.”. Đọc truyện hay tại # T R Ц м t r ц у e n . ог G #



Nghe lời Dương Lạc nói, đột nhiên Diệp Tiểu Đàn cười lớn: “Xem dáng vẻ anh nói câu đó kìa, tôi thấy có hơi buồn cười, lải nhải một đống như vậy, anh muốn nói gì.”



“Ừm, vậy tôi hỏi thẳng nhé Diệp Tiểu Đàn, mục đích của cô không phải là tự đầu thú đúng không, hình như, giống như là muốn kéo ai đó cùng xuống nước, suy cho cùng người đó có thể chính là người cô hận nhất?” Dương Lạc nghiêng đầu, nhìn về phía Diệp Tiểu Đàn.



Nghe xong câu nói đó, Diệp Tiểu Đàn đột nhiên im lặng, không trả lời.



“Nhưng điều khiến tôi hiếu kỳ là, làm thế nào mà cô nghĩ được ra tất cả những điều này, và lên ý tưởng cho cả kế hoạch này, đây thực sự là chủ ý của cô, hay là có ai đó giúp đỡ cô.”



“Anh cảnh sát này, lời anh nói, tôi không hiểu.” Diệp Tiểu Đàn giả ngốc nói.



“Nếu cô đã nghe không hiểu, vậy thì tôi sẽ nói thẳng, trong cơ thể của cô và ông nội cô đều có chất Daturaline, còn ly rượu mà hai người uống chắc chắn có vấn đề, nếu như đoán không nhầm, trong bình rượu đó đã được mấy người xử lý gọn gàng rồi đúng không.”



Đột nhiên Diệp Tiểu Đàn thẫn thờ một lúc, nhìn Dương Lạc đầy thú vị: “Đúng vậy, anh thông minh hơn những cảnh sát ngoài kia, nhưng anh có chứng cứ chứng minh không?”



Nhìn cách nói chuyện của Dương Lạc thì quả thực cũng đã đoán được những việc mà Diệp Tiểu Đàn làm vào lúc ấy, nhưng đây chỉ là suy đoán của Dương Lạc, không có chứng cứ.



Hoặc Diệp Tiểu Đàn chính là vì điều này, cho nên mới trở nên ngạo mạn như vậy.



“Diệp Tiểu Đàn, tôi cảm thấy, bây giờ cô như vậy là đang lãng phí thời gian, tôi biết, cô làm như vậy là muốn chết chung với người mà cô muốn, vậy tại sao cô lại không nói ra người đó rốt cuộc là ai?”



Nghe xong những lời Dương Lạc nói, bên ngoài phòng thẩm vấn, Giang Thành chỉ biết chau mày, Dương Lạc có ý gì, gì mà Diệp Tiểu Lạc muốn kéo chết chung, chẳng lẽ nói, trước khi sát hại ông nội mình, Diệp Tiểu Đàn còn có mục đích khác sao.



Chỉ thấy Diệp Tiểu Đàn tự vỗ vào tay mình cười lớn: “Woa, anh cũng nhìn thấu được lòng người à, giỏi thật đấy, tôi cũng hiếu kỳ giống anh, nếu người như anh mà phạm tội, không biết sẽ thế nào nhỉ? Có phải sẽ thấy rất vui.”



“Lời vô nghĩa thì đừng nói nhiều, nói thẳng ra mục đích của cô đi, chẳng lẽ không tốt sao?” Dương Lạc chau mày, có chút sốt ruột.



Nếu Diệp Tiểu Đàn làm ra chuyện lớn như vậy, chỉ vì muốn kéo người khác xuống nước với mình, vậy tại sao cô ta không trực tiếp đổ tội danh này lên người khác, ngược lại còn đi đầu thú?



“Những lời tôi nói không có ý nghĩa rồi, nhưng manh mối, tôi đã sắp xếp cho các anh rồi, tôi tin rằng cảnh sát các anh sẽ rất nhanh tìm được, có khi người tôi hận các anh đã tìm thấy rồi.”



Lời của Diệp Tiểu Đàn nói chắc chắn có vấn đề, chẳng lẽ cô ta muốn lợi dụng cảnh sát như một quân bài của bản thân, nhưng Giang Thành có chút nghi ngờ, rốt cuộc Diệp Tiểu Đàn hận có thù hận với người nào.



Giang Thành nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn thấy Lục Hạo bên cạnh, nhớ tới tin tức Lục Hạo mang về, những tin tức liên quan đến tuổi thơ đau lòng của Diệp Tiểu Đàn.



Thẫn thờ một lúc, Giang Thành nghĩ tới điều gì đó, chẳng lẽ, tất cả những việc Diệp Tiểu Đàn làm đều là muốn vợ chồng Diệp Chính nhận sự trừng phạt sao?



Còn trong một loạt các điều tra, vợ chồng Diệp Chính chắc chắn sẽ không thoát khỏi sự truy xét của đội cảnh sát hình sự, kể cả việc bồi thường bảo hiểm tai nạn, vợ chồng Diệp Chính cũng không thoát khỏi liên quan.



Lời khai của Diệp Tiểu Đàn đã trở thành manh mối và chứng cứ cho phía cảnh sát, vậy cũng chính là nói, Diệp Tiểu Đàn đã tính toàn chuyện này rất lâu.



Đối với một cô gái xinh đẹp, yêu kiều mà nói, sao có thể nghĩ ra được cách ác độc như thế này chứ?



Giang Thành thấy không ổn, liền đi vào phòng thẩm vấn lấy một bức ảnh, đặt trước mặt của Diệp Tiểu Đàn: “Diệp Tiểu Đàn, cô tưởng mình là vua sao, nhưng trên thực tế, cô chỉ là con rối và quân cờ mà thôi.”



Diệp Tiểu Đàn coi thường, nhướn nhẹ mày. Rồi cầm bức ảnh lên xem, đây là bức ảnh mà Giang Thành nhận được ở trong bưu kiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK