Mục lục
VAI HỀ CẤM KỴ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Thành, Dương Lạc bất đắc dĩ lắc đầu: “Máu của Phỉ Nhiễm là RH âm tính, mà quyền hạn lớn nhất của viện trưởng chỉ có thể sắp xếp chuyển máu trong kho của toàn bộ bệnh viện ở Thành phố Trung Châu đến mà thôi.”



Giang Thành không quan tâm lắc đầu: “Tôi không quan tâm phải dùng biện pháp gì, thành phố Trung Châu cũng được mà thành phố khác cũng được. Tôi cũng sẽ thay máu cho Phỉ Nhiễm.”



Dương Lạc nghe xong những lời này cũng không nói nữa. Không ai biết chuyện này khó như thế nào nhưng trong lòng Dương Lạc lại biết. Tuy nhiên bây giờ Giang Thành hoàn toàn không nghe lời anh ta.



Vậy cứ để cho Giang Thành thử đi. Nếu như thành công, Phỉ Nhiễm cũng có cơ hội được sống.



Dương Lạc đi theo Giang Thành đến phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện để nói ra suy nghĩ và đề nghị thay máu.



Viện trưởng bệnh viện nghe thấy vậy thì mở to mắt: “Cậu nói gì, cậu có biết việc này khó như thế nào không? Không phải là cậu đang ép tôi sao?”



“Tôi không có ý muốn ép buộc ông, tôi chỉ là muốn cầu xin ông nghĩ cách. Tôi muốn con gái của tôi tiếp tục sống.” Trong lời nói của Giang Thành lộ rõ sự mệt mỏi.



Lúc viện trưởng bệnh viện đang định từ chối Giang Thành thì chuông điện thoại vang lên.



Giang Thành liếc nhìn điện thoại của viện trưởng, không ngờ lại là điện thoại của đội trưởng cục cảnh sát hình sự Trương Minh Sơn.



Giang Thành nhíu mày nghi hoặc, tại sao Trương Minh Sơn lại chọn gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện vào lúc này? Lẽ nào ông đã biết việc anh muốn thay máu cho Phỉ Nhiễm?



Nhưng từ lúc Giang Thành quay về chưa từng gặp Trương Minh Sơn, vậy từ đâu mà ông biết được anh có suy nghĩ mạo hiểm như vậy?



Nghĩ đến đây, Giang Thành đột nhiên quay đầu nhìn Dương Lạc. Chỉ thấy ánh mắt Dương Lạc có chút né tránh.



“Cậu là tên chuyên theo đuôi Trương Minh Sơn sao? Việc gì cũng mách lẻo, tôi nói cho cậu biết, lần này ai cũng không thể ngăn cản tôi.” Giang Thành có chút không vui nói.



Dương Lạc không lên tiếng, anh ta biết bây giờ tâm trạng của Giang Thành không tốt nên có một số chuyện không thể tính toán với Giang Thành.



Chỉ thấy sau khi nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt viện trưởng bệnh viện nặng nề đi đến trước mặt Giang Thành chậm rãi nói: “Cậu có biết tình trạng sức khoẻ hiện tại của Phỉ Nhiễm không?”



“Viện trưởng, có gì ông cứ nói thẳng đi, tôi không muốn ở đây lãng phí thời gian với ông.” Giọng điệu của Giang Thành có chút không kiên nhẫn.



Giang Thành nghĩ nếu như viện trưởng của bệnh viện này từ chối anh vậy thì Giang Thành sẽ chuyển Phỉ Nhiễm đến bệnh viện khác.



Thành phố Trung Châu lớn như vậy, chẳng lẽ không có bệnh viện nào đồng ý cứu chữa cho Phỉ Nhiễm sao?



Bởi vì Giang Thành đoán có lẽ viện trưởng bệnh viện sẽ từ chối mình. Rất có thể là do sau khi Trương Minh Sơn nhận được tin nên đã vội vàng gọi điện thoại để sắp xếp.



Dù cho tất cả các bệnh viện ở đây nhận được chỉ thị của Trương Minh Sơn, không cho phép huy động máu trong kho thì Giang Thành cũng sẽ đi thành phố S tìm Phạm Minh.



Cho dù thành phố S cũng không nhận cứu chữa cho Phỉ Nhiễm thì anh sẽ đi tỉnh khác hoặc là ra nước ngoài. Dù thế nào đi chăng nữa Giang Thành nhất định sẽ tìm mọi cách để cứu lấy tính mạng của Phỉ Nhiễm.



Ngờ đâu viện trưởng nặng nề thở dài một hơi: “Lúc nãy cục trưởng Trương Minh Sơn gọi điện thoại cho tôi nói chỉ cần có một phần một nghìn khả năng có thể cứu con gái cậu thì chúng tôi cũng nhất định phải toàn lực phối hợp.”



Nghe thấy lời viện trưởng nói khiến Giang Thành sững người. Hoá ra Trương Minh Sơn gọi điện thoại đến không phải để ngăn cản mà giúp đỡ anh.



“Cục trưởng nói như vậy thật sao?” Giang Thành cô cùng kinh ngạc hỏi.



“Nhưng Giang Thành, tôi muốn cảnh cáo cậu. Bây giờ đối với Phỉ Nhiễm mà nói thì thay máu là một cuộc phẫu thuật quan trọng, hơn nữa chỉ số độ khó vô cùng cao.”



Nghe được lời chân thành khuyên bảo của viện trưởng, Giang Thành gật đầu. Giang Thành biết việc thay máu là do tình huống bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.



Ví dụ như có người gặp tai nạn xe cơ thể rơi vào tình trạng thiếu máu nghiêm trọng phải lấy hết lượng máu trong cơ thể ra để thay máu mới, hoặc là những bệnh nhân ung thư mắc các bệnh lý về huyết học mới chọn cách thay máu cho toàn bộ cơ thể.



Nhưng tình trạng hiện tại của Phỉ Nhiễm không phải là quá nguy hiểm, hiện tại hầu như máu trong cơ thể của Phỉ Nhiễm đều bị virus xâm nhập. Bây giờ ngoài cách thay máu cho Phỉ Nhiễm, Giang Thành không nghĩ ra được cách nào khác có thể cứu con gái của anh.



“Cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa, bây giờ tôi vẫn bắt buộc phải thử. Là một người bố đây là lựa chọn kiên định của tôi, viện trưởng ông đừng khuyên tôi nữa.”



Viện trưởng thở dài một hơi: “Không phải là tôi không muốn cứu con gái của cậu, nhưng cậu cũng phải biết tố chất cơ thể của Phỉ Nhiễm rất thấp, không ai dám đảm bảo rằng trong quá trình phẫu thuật sẽ không phát sinh vấn đề.”



Giang Thành bây giờ hình như đã hiểu ra vấn đề, ý muốn nói rằng cuộc phẫu thuật này là một lựa chọn cực đoan. Nếu như thành công Phỉ Nhiễm tạm thời có thể sống tiếp, còn nếu như thất bại Phỉ Nhiễm có thể sẽ lập tức qua đời.



Chính vào lúc này, Dương Lạc không chịu nổi nữa, mặt đầy ghét bỏ nhìn về phía Giang Thành nói: “Anh cho rằng con gái của anh hoàn toàn bị anh định đoạt sao?”



Giang Thành nghi hoặc hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì, tôi nghe không hiểu.”



“Ý của tôi là anh cứ quyết định mọi việc của Phỉ Nhiễm như vậy? Những việc này anh đã từng hỏi Phỉ Nhiễm chưa?”



“Tôi là bố con bé, tôi đang cứu con bé, lẽ nào tôi phải đi hỏi con bé có đồng ý để cho tôi cứu không sao?”



Giang Thành nhìn Dương Lạc đầy ghét bỏ, không biết bây giờ rốt cuộc trong lòng Dương Lạc đang nghĩ gì.



“Tôi biết là anh nóng lòng muốn cứu con gái nhưng anh nhất định phải nghĩ đến cảm xúc hiện tại của Phỉ Nhiễm. Cô bé đang bị đau đớn dày vò, ngay cả sau khi thay máu anh cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì đối với virus CVH2-6.



Nghe thấy câu này, Giang Thành không chịu được nữa. Giang Thành tuyệt vọng, mong Phỉ Nhiễm có thể chiến thắng bệnh tật để tiếp tục sống nhưng mỗi câu nói của Dương Lạc đều đang nói với anh rằng Phỉ Nhiễm không thể tiếp tục sống được nữa.



“Cậu là anh em của tôi nhiều năm như vậy, không ngờ từng lời cậu nói lại đâm vào tim tôi.”Giang Thành không thể tưởng tượng nổi, chất vấn anh ta.



Thật ra Giang Thành hiểu ý của Dương Lạc, bây giờ Phỉ Nhiễm vì trận ốm đau này mà bị dày vò đau đớn đến mức không chịu nổi.



Mà cuộc phẫu thuật thay máu Giang Thành quyết định lần này, đối với Phỉ Nhiễm mà nói giống như phải đối mặt với một thử thách vô cùng to lớn vậy.



Thật lòng mà nói, trong lòng Giang Thành cũng đang lo lắng. Rốt cuộc Phỉ Nhiễm có thể vượt qua được lần phẫu thuật thay máu này không, sau khi phẫu thuật xong sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa?



“Chính miệng anh nói là muốn Phỉ Nhiễm trải qua khoảng thời gian này một cách vui vẻ. Anh cũng hiểu rằng mọi chuyện đã không thể trở lại được nữa. Bây giờ anh chỉ khiến cô bé càng ngày càng đau khổ, anh có còn là một người bố đúng nghĩa nữa không?”



Lời nói của Dương Lạc rõ ràng từng câu một, tất cả đều cứa thẳng vào tim Giang Thành.



Chính vào lúc hai người đang tranh cãi kịch liệt thì cửa phòng làm việc của viện trưởng bị đẩy ra, người đó là Diệp Hồng đã lâu không gặp.



Nhìn thấy người đến là Diệp Hồng, vẻ mặt Dương Lạc đầy vẻ khác thường. Rõ ràng Diệp Hồng biết là bây giờ Giang Thành hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô, vậy tại sao cô vẫn chọn đến đây?



Hơn nữa đúng như những gì Dương Lạc nghĩ, Giang Thành thậm chí còn không nhìn Diệp Hồng một cái.



Nhưng Diệp Hồng không hề để bụng những việc này mà đi vào phòng làm việc của viện trưởng, trực tiếp mở miệng: “Tôi đồng ý việc Phỉ Nhiễm làm phẫu thuật thay máu.”



Dương Lạc nghe vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vội hỏi Diệp Hồng: “Diệp Hồng, cô có biết mình đang nói gì không? Cô biết cuộc phẫu thuật thay máu này tổn hại rất lớn đến Phỉ Nhiễm không? Cô không thể vì muốn nhận được sự tha thứ của Giang Thành mà theo anh ấy được.”



Chỉ thấy Diệp Hồng lắc đầu: “Không phải tôi muốn lấy lòng Giang Thành nên mới ủng hộ anh ấy. Chỉ là tôi không muốn sau này Giang Thành phải hối hận với tư cách là một người bố.”



Nghe những lời này, Dương Lạc cảm thấy không hiểu lắm. Lẽ nào nhất định phải làm cho Phỉ Nhiễm bị dày đến mức người không ra người mới được gọi là không hối hận sao?



“Bây giờ chúng ta đều bất lực đối với Virus CVH2-6 trong cơ thể của Phỉ Nhiễm, nhưng nếu như có một chút cơ hội cứu sống Phỉ Nhiễm mà chúng ta lại không cứu, sau này Giang Thành nhất định sẽ hối hận.”



Nghe thấy câu này của Diệp Hồng, Giang Thành mới chuyển sự chú ý lên người Diệp Hồng: “Cô ấy nói không sai, nếu như sau cuộc phẫu thuật này Phỉ Nhiễm có thể tiếp tục sống thì sao?”



“Dương Lạc, lẽ nào cậu muốn nhìn thấy Phỉ Nhiễm cứ thế mà rời xa tôi? Tôi cứ đứng yên nhìn con bé bỏ tôi mà đi ư?”



Khi nghe thấy những lời này của Giang Thành, Dương Lạc cúi đầu im lặng: “Anh là bố của cô bé, quyết định như nào tùy thuộc vào anh. Tôi chỉ bày tỏ ý kiến cá nhân của tôi mà thôi.”



Giang Thành nghe vậy lập tức gật đầu. Giang Thành biết Dương Lạc chỉ là đang lo lắng liệu Phỉ Nhiễm có thể chịu được đau đớn như vậy không thôi, trong lòng của anh ta cũng có Phỉ Nhiễm.



“Vậy nhờ viện trưởng, ông nhất định phải huy động đủ máu RH âm tính để làm phẫu thuật thay máu cho Phỉ Nhiễm.”



Nghe thấy lời của Giang Thành, viện trưởng gật đầu rồi nhanh chóng lấy sổ ra ghi thông tin. Phía trên là số điện thoại của các viện trưởng bệnh viện lớn.



Nhưng gọi điện cả buổi sáng cũng chỉ tập hợp được một phần ba lượng máu RH âm tính.



“Có thể tập hợp được nhiều như vậy đã coi như hiếm lắm rồi. Bởi vì loại máu đặc biệt như vậy rất ít khi gặp.”



“Nếu như lượng máu RH âm tính ở thành phố Trung Châu không đủ vậy thì huy động toàn tỉnh, tôi không tin là không tập hợp đủ.”



Giang Thành nghiến răng nói sau đó đi về phía nhà của Trương Minh Sơn.



Mà lúc này Trương Minh Sơn giống như biết được gì đó, yên lặng ngồi ở nhà chờ Giang Thành đến.



Thấy Giang Thành mang theo bánh và trà đến, Trương Minh Sơn mỉa mai nói: “Đến nhà tôi mà cũng phải mang theo những thứ này sao, mau ngồi xuống đi.”



Giang Thành vừa ngồi xuống, lòng như lửa đốt hỏi: “Lượng máu RH âm tính của toàn thành phố Trung Châu thật sự rất ít, chỉ có thể tập hợp được một phần ba lượng máu.”



Nghe Giang Thành nói vậy, Trương Minh Sơn cau mày: “Tôi sớm đã đoán được là sẽ như vậy, dù sao thì máu RH âm tính thật sự rất hiếm gặp.”



“Tôi đã viết báo cáo gửi cho cấp tỉnh, nếu được lãnh đạo cấp trên phê duyệt thì sẽ huy động máu trong kho máu của tất cả các bệnh viện trong tỉnh.”



Giang Thành vô cùng ngạc nhiên khi nghe rằng Trương Minh Sơn đã chuẩn bị trước tất cả những việc này và sớm đã gửi lên trên rồi.



Nhìn Trương Minh Sơn trước mặt tóc đã bạc nhưng không hề mất đi khí chất anh dũng hiên ngang, trong lòng Giang Thành vô cùng biết ơn.



Mà Trương Minh Sơn làm như vậy thật ra cũng chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân. Năm đó không thể bảo vệ vợ của Giang Thành được thì bây giờ cố gắng hết sức cũng phải cứu Phỉ Nhiễm.



Sau khi ăn bữa trưa đơn giản ở nhà Trương Minh Sơn, điện thoại trong nhà Trương Minh Sơn vang lên.



Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Giang Thành, Trương Minh Sơn bật loa ngoài, là điện thoại của cấp trên gọi đến.



Trong cuộc gọi, lãnh đạo cấp trên thể hiện rõ ràng rằng việc này chỉ vì là mong muốn của cá nhân, gây lãng phí máu trong kho và tài nguyên của toàn tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK