Sau khi Giang Thành đi rồi, Trương Minh Sơn lắc đầu bất lực, ông cầm điện thoại lên: “Alô, thủ trưởng già sao? Là tôi đây, lần này cảm ơn ông đã giúp đỡ tôi rất nhiều việc.”
“Thủ trưởng già cái gì, là thủ trưởng không già. Nếu đã nói chính sự thì dùng xưng hô đàng hoàng cho tôi, đừng cố tình kéo gần quan hệ với tôi.”
“Hầy, được rồi, được rồi, đồng chí sở trưởng, ông đại nhân, là người bao dung. Cậu Giang Thành dưới tay tôi là một lính tốt, tôi vừa phê bình, dạy dỗ cho cậu ta một bài học rồi. Ông xem chuyện điều tra cậu ta có thể lùi lại một thời gian nữa được không, trong tay cậu ta vẫn còn một vụ án rất gấp.”
Trương Minh Sơn nói chuyện điện thoại vô cùng khách sáo với người ở đầu dây bên kia.
Người bên kia lập tức từ chối: “Ông nghĩ tôi không biết chút âm mưu đó của ông sao? Ông đang định chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng ông thử nói xem cái tổ chức tên gã hề kia thật sự tồn tại sao? Có chứng cứ rõ ràng không?”
“Có, tôi có chứng cứ. Hơn nữa cậu Giang Thành kia cũng đã bị uy hiếp đến tính mạng. Bọn chúng thậm chí còn dùng vũ khí hóa học để đẩy cậu ta vào chỗ chết. Cũng có rất nhiều người đã bị lôi vào chuyện này vậy nên tôi có thể dùng danh nghĩa của mình để đảm bảo chuyện này chắc chắn là tồn tại.”
“Đúng là người thế nào có lính thế đấy. Hơi một tí là đảm bảo, đảm bảo. Bây giờ ông là cục trưởng cục công an, không phải là thổ phỉ.” Người ở đầu bên kia điện thoại lại giáo huấn ông một trận.
“Đúng vậy, đúng vậy, thủ trưởng dạy rất phải. Tôi nhất định, nhất định sẽ thay đổi.”
“Được rồi, đừng giả vờ với tôi nữa. Tôi tin tưởng học trò mà cậu dạy dỗ ra nhưng tôi phải nhấn mạnh lại một lần nữa, cho dù là điều tra án cũng cần phải chú ý phương pháp, phải đảm bảo sự an toàn của bản thân.”
“So với chuyện kiểm tra đột xuất văn phòng luật sư kia thì tôi càng lo lắng cho sự an toàn của cậu ta hơn. Chúng tôi cũng nghe nói về hoàn cảnh gia đình cậu ta rồi, nếu như cậu ta không phù hợp với vụ án này thì tôi hy vọng ông tách cậu ta ra. Nhất định phải trân trọng một nhân tài như vậy.” Ông sở trưởng ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng là hiểu rất rõ hoàn cảnh của Giang Thành, hơn nữa còn rất yêu mến quan tâm, thậm chí còn vì sự an toàn của anh mà chủ động muốn rút anh ra khỏi vụ án này.
“Không sao, tôi tin tưởng cậu ấy và cũng mong đơn vị tin tưởng chúng tôi có thể phá được vụ án này, chúng tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của nhân dân.”
Trương Minh Thành nói lời thề, giây phút anh ông vô cùng tín nhiệm Giang Thành.
Ông sở trưởng ở đầu bên kia điện thoại cũng có vẻ rất tin tưởng những lời Trương Minh Sơn nói, hai người còn trò chuyện một lát trước khi cúp điện thoại.
Bên ngoài phòng làm việc, Dương Lạc và Diệp Hồng nhìn Giang Thành đầy lo lắng và hỏi: “Sao rồi? Lão đại phê bình cậu thế nào, lão đại định xử lý cậu thế nào?”
Giang Thành liếc mắt nhìn rồi bĩu môi nói: “Xem hai người kia, phê bình thì đương nhiên phải phê bình rồi nhưng đi một ngày đàng học một sàng khôn. Nhưng e rằng về sau không thể làm những chuyện không phù hợp với quy tắc này nữa, nhưng lão đại cũng khá quan tâm đến tôi.”
Giang Thành nói với Dương Lạc và Diệp Hồng. Anh hiểu rõ và hai người này cũng hiểu rõ sự yêu quý của Trương Minh Sơn dành cho Giang Thành, chuyện này phải nói là rõ như ban ngày. Ba người nhìn nhau rồi cùng cười ha ha.
“So với chuyện này thì chúng tôi muốn biết chuyện khác hơn. Chúng ta có cần thay đổi ba phương hướng hành động về sau mà chúng ta đã bàn không? Hay là vẫn tập trung vào đầu mối là văn phòng luật sư?” Diệp Hồng hỏi Giang Thành.
Giang Thành lắc đầu phản đối rồi nói: “Không, cứ làm theo như kế hoạch của chúng ta. Kế hoạch của tôi là một kế hoạch dài hạn, phải bắt được gã hề. Chúng ta nhất định phải ép hắn vào đường cùng, lúc trước chúng ta còn đánh giá thấp hắn. Vậy nên bây giờ chúng ta phải đối phó với hắn như đang đối phó với một tổ chức lớn.”
“Với chút manh mối mà hắn để lại, chúng ta không thể lật đổ được hắn. Chúng ta phải kiên trì tìm kiếm, tôi tin tưởng rằng chúng ta nhất định có thể tìm ra được sơ hở của hắn.”
Giang Thành suy nghĩ một lát rồi nói với Diệp Hồng, Diệp Hồng gật đầu và hiểu ngay được ý của Giang Thành. Theo những gì Giang Thành nói, công việc của bọn họ sẽ không có bất cứ thay đổi nào vì vụ việc này.
Còn việc Giang Thành phải đối mặt là anh sẽ phải tiếp tục một mình xử lý vụ án bên phía văn phòng luật sư. Diệp Hồng hơi lo lắng sức khỏe của anh không được đảm bảo nên hỏi: “Một mình anh có làm được không, có đủ người không? Có cần điều hai người tới đó giúp anh không?”
Giang Thành lắc đầu nói: “Không cần, nếu chút chuyện này mà tôi còn làm không xong thì đúng là quá mất mặt. Hơn nữa tôi nghĩ những chuyện phía sau đó cũng không nguy hiểm như vậy. Có bài học lần này rồi, tôi nghĩ hắn ta sẽ phải thu mình hơn.”
“Hắn ta là con chuột ẩn mình trong bóng tối, còn chúng ta mới là những người thợ săn quang minh chính đại.”
Giang Thành nói rất tự tin, Diệp Hồng và Dương Lạc lại có vẻ trầm tư suy nghĩ hơn rồi mới gật đầu.
“Hầy, dù sao cậu cũng phải cẩn thận. Nếu như bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể dùng Daturaline tinh khiết đó thì đó hẳn là một sự uy hiếp không nhỏ đối với cậu. Loại thuốc đó không có cách giải quyết đặc hiệu, chỉ có thể đưa vào bệnh viện lọc máu. Nếu lần sau cậu vẫn còn gặp tình huống như vậy thì e rằng vẫn sẽ nguy hiểm như lần này.
Giang Thành gật đầu: “Vậy anh nói xem, để tạo ra thứ đồ đó thì có phải cần chuẩn bị một số loại thuốc không? Nói như vậy thì nhà máy đó có đặc trưng gì không?”
Giang Thành cảm thấy Daturaline chính là một điểm đột phá.
Dương Lạc gật đầu nói: “Nếu là những nơi chế tạo nhỏ thì e rằng không thể tạo ra được Daturaline hơn nữa với độ tinh khiết cao như vậy, chỉ có những nhà máy công nghiệp hóa quy mô lớn mới có thể làm được. Vậy nên bọn chúng nhất định có một nhà máy của riêng mình, một nhà máy của riêng mình.”
“Rốt cuộc là nơi như thế nào nhỉ? Trước đây tôi chưa từng nghĩ rằng gã hề này lại có thực lực mạnh đến như vậy.”
“Nhưng điều tôi càng tò mò hơn là vì sao hắn ta lại dùng phương pháp này để gây án?” Dương Lạc suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Trên thế giới này có rất nhiều loại thuốc độc dễ dùng, dễ chế tạo. Trong khi cậu cũng biết đấy, Daturaline là một loại thuốc độc mãn tính, nếu cậu không hít phải một lượng lớn chất độc trong thời gian ngắn thì căn bản sẽ không có hậu quả gì nghiêm trọng.”
“Vậy nên tôi rất tò mò muốn biết rốt cuộc bọn chúng điều chế ra loại thuốc này là để làm gì?”
“Những gì anh nói cũng là một con đường tư duy. Chúng ta có thể căn cứ vào phương hướng gây án của bọn chúng để đoán ra động cơ của bọn chúng là gì. Nhưng tôi cảm thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Có khả năng chúng ta không thể suy nghĩ theo lối thông thường để đoán được tên hề đó thật sự muốn làm gì.”
Đây đối với bọn họ là một ẩn số không thể kiểm soát được.
Giang Thành vừa nói vừa suy nghĩ, hình như nghĩ tới chuyện gì đó rất quan trọng nên Giang Thành bắt đầu rơi vào trầm tư, thấy vậy những người khác cũng không cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
Bọn họ cũng biết lúc này Giang Thành nhất định có không ít những phát hiện mới. Trước khi anh tìm ra được những phát hiện này, bọn họ không làm phiền thì hơn.
Nhưng ngay sau đó Giang Thành đã hoàn hồn lại: “Bỏ đi, cứ suy đoán như vậy thì dù sớm hay muộn cũng không đoán được đáp án chính xác. Chúng ta vẫn nên suy nghĩ đến những việc đáng tin hơn đi. Thực ra tôi nghĩ những chuyện kỳ lạ nhất bên trong chuyện này không phải là những gì tôi nói.”
“Tôi cảm thấy chuyện kỳ lạ nhất trong toàn bộ vụ việc này chính là chuyện của nhà họ Dương. Vậy nên Diệp Hồng, tiếp tới đây cô nhất định phải điều tra rất cẩn thận chuyện này.”
Diệp Hồng gật đầu, trông Giang Thành có vẻ đang nói chuyện cùng với bọn họ nhưng thực tế anh đang phân tích từng điểm một của vụ án. Giang Thành lại nói tiếp: “Dương Minh Vũ dùng Daturaline để giết người. Đây là lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc với một vụ việc như vậy. Tôi e rằng đây chính là nơi có liên quan tới gã hề.”
Diệp Hồng cũng gật đầu nói: “Đúng, không sai, tôi cũng có cảm giác này. Chúng ta từ trước tới giờ chỉ để ý tới Dương Minh Hạo. Rất có thể đây là một sai lầm. Tôi cảm giác rất có khả năng Dương Minh Vũ là người va chạm với gã hề trước rồi mới gây ra những hậu quả này.”
“Mặc dù chúng ta không biết những hậu quả này còn đồng nghĩa với những thứ gì thâm sâu hơn nhưng tôi nghĩ đây nhất định không phải là một chuyện tốt.”
“Được rồi, mấy người chúng ta cũng đừng ở đây đoán linh tinh nữa. Tiếp tục triển khai theo kế hoạch của tôi. Tôi đoán không bao lâu nữa chúng ta lại có được một cơ hội như vậy.”
Đúng vào lúc đó, người luật sư bị Giang Thành khống chế vì vụ việc kia đã được thả ra. Điện thoại trong tay anh ta tự nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
“Tôi chính là người đã lắp thiết bị giám sát trong phòng làm việc của anh, anh không cần thử gọi lại cho tôi, giữa chúng ta chỉ có một cuộc điện thoại này thôi. Anh cũng đừng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát nếu không anh sẽ biết thủ đoạn của tôi là như thế nào.”
Người luật sư kia nhận được cuộc điện thoại này trong nhà, chuyện xảy ra hai ngày nay đã khiến anh ta kinh hồn bạt vía. Thậm chí anh ta còn có suy nghĩ sẽ rời khỏi thành phố này: “Anh, anh không cần phải gọi điện thoại cho tôi. Chuyện của anh tôi không biết gì hết. Tôi cũng không biết gì về bí mật của cha con nhà họ Dương hết. Tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố này, anh cũng không cần đến tìm tôi nữa. Tôi xin thề, tôi có thể thề với trời.”
“Tôi không cần anh phải thề, tôi cũng không quan tâm anh đi đâu nhưng anh nhớ cho kỹ, nếu anh dám nói ra chuyện doanh nghiệp của Dương Minh Vũ tìm anh tư vấn thì anh cũng biết hậu quả là gì rồi đấy.”
Nói xong câu này, đầu bên kia điện thoại không còn âm thanh của ai nữa, vị luật sư đột nhiên hiểu ra. Hình như anh ta đã biết được chuyện gì đó. Anh ta lập tức lấy ra một bản hợp đồng đã đóng bụi bên trong két bảo hiểm của nhà mình.
Là 9 năm trước, khi anh ta mới quen biết với cha con nhà họ Dương. Bản hợp đồng này chỉ là một bản hợp đồng làm ăn đơn giản, nội dung bên trong chỉ liên quan tới việc sử dụng một công trường bỏ hoang sau khi được thu mua lại.
Sự tò mò đã dẫn dắt người luật sư, hơn nữa anh ta cũng biết nếu như anh ta châm một mồi lửa đốt cháy bản hợp đồng này thì anh ta đúng là một tên ngốc nhất trên đời.
Chuyện anh ta cần làm là phải lưu lại bản hợp đồng này.
Sau khi dùng điện thoại ghi lại chứng cứ, anh ta mới đốt bỏ nó đi.
Nhưng điều anh ta không thể ngờ tới là trên đường đi tới sân bay, một tai nạn giao thông đã vĩnh viễn cướp đi sinh mạng của anh ta.
Sau đó, một người mặc áo gió đến nhà của anh ta. Người này gỡ bỏ mấy đầu camera màu đỏ ở những góc kín trong phòng anh ta và thậm chí cả ở những nơi mà anh ta không ta.