Mục lục
VAI HỀ CẤM KỴ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh nói gì?’ Giang Thành kinh ngạc hỏi lại.



“Tình hình của Phỉ Nhiễm hôm nay là tốt nhất so với những ngày vừa qua, bình thường Phỉ Nhiễm hôn mê rất sâu, thậm chí ban đêm ngủ còn cần đến máy thở oxi.”



Bác sĩ nói cho Giang Thành về tình trạng gần đây của Phỉ Nhiễm.



Bác sĩ nói vậy khiến cho Giang Thành nghe xong thì tự trách chính bản thân mình, Giang Thành gần như không biết gì về Phỉ Nhiễm cả, vốn không có tư cách làm bố.



Chẳng trách hôm nay Dương Lạc lại thúc giục anh đến bệnh viện thăm Phỉ Nhiễm một chút, phải chăng anh ta cũng đã biết được tình trạng gần đây của Phỉ Nhiễm cho nên mới âm thầm nhắc nhở anh.



Giang Thành không nói nhiều nữa, chậm rãi trở lại phòng bệnh, chỉ thấy cái khóa Khổng Minh anh mang tới đã được Phỉ Nhiễm giải ra một cách tỉ mẩn, vậy mà lúc này đang ngủ vẫn ôm trong lòng như một thứ bảo bối.



“Phỉ Nhiễm! Phỉ Nhiễm!” Giang Thành khẽ gọi hai tiếng, Phỉ Nhiễm vẫn không chút động đậy.



Giang Thành ngập ngừng đưa tay đặt lên chóp mũi của Phỉ Nhiễm, hơi thở yếu ớt giống như tơ nhện vậy.



Lúc này đây Giang Thành mới thấy được con gái mình mỏng manh yếu đuối là vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh.



“Phỉ Nhiễm, có phải con thường xuyên cảm thấy cơ thể không được thoải mái, nhưng vì không muốn làm bố lo lắng nên mới luôn vui vẻ khi ở cùng bố đúng không?” Giang Thành nói trong nước mắt nhìn Phỉ Nhiễm đang say ngủ.



Giờ phút này trái tim anh đau đớn vô cùng, Giang Thành cố gắng để không bật khóc, nhưng nước mắt thì cứ không ngừng rơi xuống.



“Thằng Hề chết tiệt!” Giang Thành thầm chửi trong lòng, cảm thấy vô cùng tức giận khi nghĩ đến những chuyện Thằng Hề đã làm với Phỉ Nhiễm.



“Cuối cùng thì mình phải làm như thế nào mới cứu được Phỉ Nhiễm đây?”



Giang Thành quỳ rạp xuống đất, nhìn Phỉ Nhiễm đang ngủ say, nỗi bất lực của người làm bố khi đối mặt với con mình khiến nước mắt anh lại trào ra.



Một lúc lâu sau cảm xúc của Giang Thành mới nguôi ngoai được đôi chút.



Bây giờ Giang Thành một mực nghi ngờ Vương Bân chắc chắn có liên quan rất lớn tới Thằng Hề, chỉ cần tìm được Vương Bân thì nhất định có thể tìm được cách cứu Phỉ Nhiễm.



Nghĩ đến đây thì Giang Thành vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lục Hạo hỏi: “Vương Bân đã về chưa? Cả ngày rồi sao hắn vẫn không có tin tức gì?”



“Chúng tôi đã liên lạc với người chủ nhà nơi mà Vương Bân đang ở, họ nói rằng hai ngày nay cũng đã đến ngày đóng tiền nhà, nhưng lâu rồi chẳng thấy Vương Bân đâu cả.” Lục Hạo vội vàng nói.



“Dù thế nào thì cũng phải tiếp tục tìm cho bằng được Vương Bân, tôi có cảm giác là gã liên quan rất lớn.” Giọng Giang Thành lạnh như băng.



Mặc dù bây giờ Giang Thành không muốn rời đi bỏ lại Phỉ Nhiễm một mình, nhưng nếu một ngày còn chưa tìm được Vương Bân thì trong lòng Giang Thành không thể bình tĩnh được.



Bởi vì chỉ có tìm được Vương Bân thì Giang Thành mới có thể hiểu rõ ngọn ngành của câu chuyện.



Nhìn Phỉ Nhiễm đang ngủ say, Giang Thành có chút không nỡ, đặc biệt dặn dò một chút rồi rời khỏi bệnh viện, vội vã đi thẳng đến nhà Vương Bân.



Nhìn thấy Giang Thành đến thì Lục Hạo ngây cả người ra: “Không phải anh ở bệnh viện sao? Sao lại quay lại đây?”



Giang Thành không nói tiếng nào, nhìn thấy Lục Hạo đã bố trí cảnh sát mặc thường phục chặn ở các cửa ra vào ở trong thôn thì mới hài lòng gật đầu.



Lúc này tự nhiên Giang Thành lại nhìn thấy Diệp Hồng, cô ấy cũng đang chăm chú nhìn xung quanh.



Những chuyện trước đây Diệp Hồng làm với Phỉ Nhiễm khiến trong lòng Giang Thành luôn canh cánh nỗi nghi ngờ.



“Giang Thành! Tình hình của Phỉ Nhiễm thế nào rồi?” Diệp Hồng thấy Giang Thành thì quan tâm hỏi han.



Vẻ mặt của Giang Thành không hề tốt, dường như trong vô thức thì việc Phỉ Nhiễm xảy ra chuyện, tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu Diệp Hồng.



Diệp Hồng thấy vậy thì lúng túng nói: “Trong tay tôi đang có một chút manh mối mới…”



“Đủ rồi, lúc này tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ cô.” Giang Thành không nhịn được cắt lời Diệp Hồng.



Lục Hạo ở bên cạnh lập tức cảm thấy sững sờ, không biết giữa hai người đang có chuyện gì xảy ra.



“Lục Hạo, cậu tiếp tục ở lại đây theo dõi cho kỹ, nhớ rằng nếu như thấy Vương Bân thì bắt lại ngay lập tức!” Dứt lời Giang Thành quay người lái xa rời đi.



“Chị Diệp, chị không sao chứ?” Lục Hạo thấy Giang Thành đi rồi thì quay sang nhỏ giọng hỏi Diệp Hồng.



Diệp Hồng chỉ lắc đầu một cái: “Từ trước tới giờ tôi không hề thấy anh ấy phản ứng mạnh như vậy, bây giờ đã được nhìn thấy rồi, xem ra lúc này ở trong lòng anh ấy tôi cũng chẳng khác gì Thằng Hề.”



Lục Hạo nghe vậy gãi đầu một cái rồi nói: “Có gay gắt như với Thằng Hề không?”



Diệp Hồng trừng mắt: “Cũng giống như vậy, tôi đã bị Giang Thành chán ghét, thậm chí là căm ghét.”



Dứt lời, Diệp Hồng thở dài một cái, tự mình hiểu rõ mọi chuyện. Ở trước nhà Vương Bân, đột nhiên có một bóng người vụt qua ở cuối con hẻm.



“Ai đó?”



Diệp Hồng sửng sốt vội chạy lên đó.



Lục Hạo nghe được động tĩnh thì cũng nhanh chóng chạy theo.



Địa hình trong thôn vô cùng phức tạp, có rất nhiều những con hẻm vòng vèo. Ban đầu còn có thể thấy được bóng người kia, nhưng sau khi Diệp Hồng đuổi theo thì lại không biết mình đang đứng ở đâu nữa.



Cũng may Lục Hạo vẫn luôn theo sát bên cạnh Diệp Hồng.



“Người đó khi nhìn thấy chị thì vội vàng chạy đi, chắc chắn có điều gì đó mờ ám! Tôi sẽ gọi ngay cho đội trưởng Giang Thành.”



Lục Hạo vừa nói vừa cảnh giác nhìn xung quanh, lấy ra chiếc điện thoại di động.



“Đừng, bây giờ chắc hẳn anh ấy đang ở trong bệnh viện cùng Phỉ Nhiễm, đừng làm phiền họ!”



Diệp Hồng nói rồi tự mình đi đến phía trước lục soát nhưng đến cuối hẻm thì chỉ thấy ngõ cụt.



Theo hướng người vừa lén lút chạy trốn thì chắc chắn là ở phía bên này.



Đột nhiên Diệp Hồng ngẩng đầu lên như đã nghĩ ra điều gì đó thì từ trên cao có một bóng người nhào tới chỗ Diệp Hồng và Lục Hạo.



Đến giờ phút này hai người họ mới nhìn rõ, thì ra là một đứa trẻ con nghịch ngợm khoảng mười mấy tuổi.



“Tức chết mất, con nhà ai mà không biết trông nom cẩn thận!” Diệp Hồng giận dữ, lúc đó thì bọn họ cũng đều đã trở nên căng thẳng.



Diệp Hồng lau mồ hôi trên trán rồi quay trở về: “Rốt cuộc thì khi nào Vương Bân mới về đây?”



Diệp Hồng vừa dứt lời thì đột nhiên thấy cánh cửa nhà Vương Bân được mở ra!



Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ Vương Bân quay lại rồi sao?



Diệp Hồng khẩn trương giơ súng lên và đưa ánh mắt ra hiệu cho Lục Hạo, sau đó cầm chắc tay súng khẽ khàng bước về phía nhà Vương Bân.



Lục Hạo theo sát phía sau Diệp Hồng, ngộ nhỡ Diệp Hồng gặp chuyện nguy hiểm thì Lục Hạo sẽ hậu thuẫn cho cô ấy.



Diệp Hồng thận trọng đẩy cánh cửa rồi bước vào, phát hiện trong ba căn phòng thì chỉ có duy nhất cánh cửa của phòng ngủ bên cạnh là dường như đã được mở.



Bây giờ trời đã tối mịt, trong sân không có một chút ánh đèn nào, chỉ có ánh trăng chiếu xuống nhàn nhạt.



Nhưng khi Diệp Hồng phát hiện ra trong phòng không bật đèn thì cảm thấy rất khó hiểu. Nếu như Vương Bân lén lút trở lại tại sao không nhanh chóng một chút?



Cả hai cánh cửa đều đang khép hờ, nếu như Vương Bân không biết nơi này có cảnh sát bao vây, tại sao vào phòng lại không bật đèn?



Diệp Hồng không dám do dự thêm, khẽ bước về phía cửa phòng ngủ, cảm giác không khí xung quanh đều rất yên tĩnh, không thể nghe thấy một chút âm thanh nào, dù là hơi thở của Diệp Hồng cũng cực kỳ chậm.



Diệp Hồng ra hiệu cho Lục Hạo ở phía sau, chờ chút nữa Diệp Hồng âm thầm lẻn vào trong, ngay khi bật đèn lên thì Lục Hạo lập tức khống chế Vương Bân, không cho gã có cơ hội phản kháng.



Lục Hạo nhận được lệnh bèn gật đầu một cái, tim đập thình thịch.



Chuyện như thế này Lục Hạo cũng đã từng trải qua rồi, nhưng theo như Giang Thành nói người ở bên trong rất có thể chính là Thằng Hề.



Xuất phát từ nỗi sợ Thằng Hề nên trong lòng Lục Hạo đang vô cùng căng thẳng.



Đang ngẩn người ra thì Diệp Hồng đã ngay lập tức đẩy cửa xông vào bên trong phòng ngủ, bất ngờ bật đèn lên.



Ngay khi đèn được bật thì Lục Hạo nhanh chóng xông lên phía trước, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho hai người họ cảm thấy choáng váng.



Chỉ thấy một người đàn ông mặc mỗi quần lót đang trần truồng nằm chình ình trên giường, dáng vẻ hết sức mệt mỏi.



Bất ngờ bị ánh sáng làm cho bị chói, người đàn ông nên vất vả xoay người lại, thấy Diệp Hồng và Lục Hào ở trước mặt thì hoảng hốt kêu lên: “Ôi! Các ngươi là ai?”



Lục Hạo cũng không thể nhìn nổi, người này chính xác là Vương Bân mà bọn họ đang tìm kiếm mấy ngày nay, nhưng sao bộ dạng của gã ta lại như này chứ?



Chỉ thấy Vương Bân cuống quýt cầm quần áo trên giường vội vàng che kín cơ thể mình, thẹn thùng như một người phụ nữ oan ức nói: “Các người là ai? Sao dám xông vào nhà người ta. Đi mau! Tôi sẽ báo cảnh sát!”



Diệp Hồng nghe gã ta nói vậy thì khó hiểu nhíu mày một cái: “Đây chính là Thằng Hề mà các cậu nói sao?”



“Thằng Hề cái gì chứ, các người có đi mau không, tôi sẽ báo cảnh sát!”



Vương Bân vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nhưng đã bị Diệp Hồng gạt ngay sang một bên.



Sau đó cô lấy còng ra nhanh chóng còng vào tay Vương Bân và đưa lệnh bắt ra: “Phí công vô ích, bọn tôi chính là cảnh sát, đặc biệt đến đây tìm anh. Đi theo chúng tôi!”



Mặt Vương Bân vẫn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì, cũng chưa kịp mặc quần áo thì đã bị cưỡng ép đi lên xe cảnh sát về đội cảnh sát hình sự.



Lục Hạo hoài nghi nhìn Vương Bân bị bắt đi, thận trọng bấm điện thoại gọi cho Giang Thành: “Đội trưởng, tìm được Vương Bân rồi, nhưng tôi có giảm giác gã hình như… Không phải là Thằng Hề.”



Nhận được tin, Giang Thành vội vàng rời bệnh viện chạy ngay đến đội cảnh sát hình sự, không dám bỏ lỡ thêm một giây nào cả, lập tức chạy vào bên trong gấp gáp hỏi: “Người đang ở đâu?”



Khi Giang Thành mở cửa phòng thẩm vấn, không chỉ là Vương Bân bị giật mình, ngay cả Giang Thành cũng há mồm trợn mắt.



Bộ dạng của người trước mặt này là sao?



Thân thể trần truồng mặc mỗi quần lót, hơn nữa trên mặt râu ria xồm xoàm.



“Anh là... Vương Bân?”



Giang Thành cũng không hiểu sao mình lại mở miệng hỏi câu này.



“Phải, tôi là... Vương Bân.” Vương Bân đáp lại với vẻ mặt hoang mang.



Giang Thành nghe vậy có chút sửng sốt, lấy ra thông tin của Vương Bân, nhìn tấm hình rồi so sánh với hắn. Đúng là bản thân đã không hề sai, nhưng sao Vương Bân lại có bộ dạng này?



“Chú cảnh sát, hơn nửa đêm các người đưa tôi đến nơi này thì cũng phải cho tôi cái lý do chứ?” Vương Bân oan ức nói.



Lúc này Lục Hạo đến thì thầm vào tai Giang Thành: “Đội trưởng, anh chắc chắn đây là Thằng Hề chứ?”



Giang Thành nghe xong cũng hoang mang: “Bây giờ tôi cũng không dám khẳng định, cho dù thế nào thì cũng cứ tra hỏi trước đi, dù sao gã cũng có liên quan rất lớn đến chuyện này.”



Sau đó Giang Thành lấy ra ảnh của vợ chồng Diệp Chính, còn có cả ảnh của Diệp Tiểu Đàn, đặt ở trước mặt Vương Bân: “Có quen không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK