“Vừa hay tôi cũng ở đây, vậy thì để tôi dẫn mọi người đi xem đi.” A Lãng xung phong nhận việc.
Giang Thành cũng gật đầu. Dù sao thì anh cũng đang muốn nhân cơ hội ngày hỏi A Lãng xem giữa cậu ta và Trương Nhất Hội có quan hệ gì?
A Lãng đi xe quen đường quen lối, chỉ một lát đã đưa Giang Thành và Diệp Hồng đến chỗ kho hàng đứng dưới tên bọn họ.
Nhìn một lượt thì thấy kho hàng này có lẽ đã bị vứt bỏ đã lâu, đồ đạc bên trong đều phủ một tầng bụi. Nhưng mà vẫn có thể nhìn ra bóng dáng của nhà máy đã được sử dụng trước đây.
“Cảnh sát Giang, hai người cứ tuỳ ý xem qua một lượt. Dù sao thì bây giờ trong này chỉ là một đống sắt vụn, tôi thấy chả có gì đẹp cả.” A Lãng nhẹ nhàng nói.
Giang Thành tuỳ tiện bước lên đứng trước một bàn máy, lấy tay lau đi lớp bụi phía trên. Có thể nhìn ra được những loại máy này không phải là loại máy phổ biến mà bọn anh biết, có vẻ như dùng để điều chế thuốc.
“Những chiếc máy này dùng để làm gì vậy?” Giang Thành thuận miệng hỏi một câu.
“Những loại máy móc này đều là của Dương Minh Hạo lúc ông ta còn kinh doanh dược phẩm. Chính ông ta dùng nó để điều chế thuốc, nhưng mà cũng không phải là loại thuốc quý giá gì. Chỉ là điều chế một vài loại thuốc đơn giản thôi.” Có thể nói A Lãng trả lời chuyện này dễ như trở bàn tay.
Lần này Giang Thành càng thêm nghi ngờ. Anh dồn sức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt A Lãng một chút, giống như muốn nhìn ra thứ gì đó từ đây.
“Cảnh sát Giang, anh không cần phải nhìn tôi chằm chằm như vậy. Tôi có thể cam đoan với anh rằng tôi không hề làm bất cứ chuyện xằng bậy nào. Nhưng Trương Nhất Hội và tôi là bạn cũ. Tôi biết được những chuyện này cũng không có gì là lạ.” A Lãng không quan tâm nói.
“Bây giờ tôi càng ngày càng không hiểu cậu.” Giang Thành lắc đầu, giống như đang nói lẩm bẩm.
“Anh không cần phải điều tra tôi. Anh chỉ cần biết tôi là bạn, không phải kẻ thù của anh là được rồi.” A Lang nói.
Giang Thành im lặng lắc đầu. Nói thật lòng thì, bây giờ cho dù anh có hỏi, A Lãng chắc gì đã nói thân phận thật sự của mình ra cho anh biết.
Thay vì khiến cho cục diện trở nên khó khăn hơn, không bằng cứ để tên A Lãng này giúp đỡ một tay. Dù sao thì bây giờ phá được án mới là quan trọng nhất.
Giang Thành tiếp tục đi về phía trước, nhìn hết bàn máy này đến bàn máy khác.
Có lẽ bên trong công xưởng này chỉ có khoảng hai loại máy móc khác nhau, anh và Diệp Hồng đi tra công dụng của những chiếc máy này cũng không liên quan lắm đến chuyện bọn anh tìm được loại thuốc đang cần.
Giang Thành tiếp tục cẩn thận nhìn ngó, sợ mình bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào. Dù sao thì công xưởng này cũng là điểm kết nối tất cả những manh mối của bọn họ.
Nếu như manh mối đến đây lại bị cắt đứt, vậy thì bọn họ thật sự không còn cách nào khác nữa.
Ngay khi Giang Thành tập trung hết tinh thần xem xét máy móc, đột nhiên dưới chân anh truyền đến một loại cảm giác mất đi trọng lượng.
Theo anh thanh tiếng gỗ vỡ vụn truyền đến, đáy lòng Giang Thành thầm kêu không ổn rồi, anh vội vàng dùng tay túm vào tất cả những đồ vật mà anh có thể túm được.
Đúng lúc này, một bàn tay bắt được cổ tay của Giang Thành, kéo Giang Thành từ không trung lên.
Mặc dù A Lãng nhiều nhất cũng chỉ cao tầm mét bảy, hơn nữa cơ thể lại vô cùng mỏng manh, ngay cả một chiếc áo sơ mi trắng cũng có cảm giác không mặc nổi.
Nhưng bây giờ một cánh tay cậu ta đang túm lấy Giang Thành nặng khoảng 150kg, hơn nữa nhìn cậu ta cũng thấy không tốn bao nhiêu sức đã có thể khéo được Giang Thành lên.
Giang Thành lại nghiêm túc nhìn A Lãng một lúc. Bây giờ người đàn ông đứng trước mặt anh dường như càng ngày càng thâm sâu không dò được.
Giang Thành nhìn lại, thì ra bên dưới “một tấm ván gỗ” lúc trước anh dẫm lên chính là một căn hầm ngầm.
Có lẽ là do lâu rồi không có người đến đây nên toàn bộ tấm ván gỗ đề đã bị phong hoá.
Đại khái là thật lâu không có người đến nguyên nhân, toàn bộ tấm ván gỗ đều đã phong hoá.
Ba người bước xuống bậc cầu thang bên dưới tấm gỗ.
Không gian bên dưới vô cùng rộng rãi. Ở một nơi có thể dễ thấy nhất bày ra một thiết bị máy móc vô cùng lớn, bên cạnh còn có một rãnh nước xi măng, không biết dùng vào việc gì.
Giang Thành dùng tay lau đi lớp bụi bên ngoài máy, tìm thấy được nơi sản xuất và nhãn hiệu của chiếc máy này, anh bảo Diệp Hồng tra thử một chút.
Quả nhiên chiếc máy này là máy dùng để chế tạo nước cam lộ nguyên chất đúng như bọn họ đã nghĩ.
Anh đi đến bên cạnh rãnh nước, vén tấm vải che mưa che lại rãnh nước lên, phát hiện bên dưới còn lưu lại không ít dung dịch.
Tù chỗ dung dịch còn lại có thể thấy nơi này nhất định là đã có người dung cách đây không lâu. Hơn nữa loại dung dịch này rất khó để bay hơi, vậy nên mới còn lại không ít.
“Diệp Hồng, cô lấy một mẫu dung dịch trong này đem về đưa cho lão Dương xét nghiệm thử một chút.” Giang Thành nói.
Giang Thành lại đi dọc theo rãnh nước một vòng, cẩn thận nhìn vào bên trong rãnh nước với hi vọng có thể lấy được manh mối nào đó có giá trị.
“Cảnh sát Giang, anh nhìn thử xem đây là cái gì vậy?” A Lãng ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói với Giang Thành.
Giang Thành nhìn theo ánh mắt của cậu ta. Phía trên đỉnh đầu của bọn họ, cũng tức là ngay phía trên rãnh nước có một sợi dây xích sắt rất thô to.
Hơn nữa, ở phía trên cùng chiếc dây xích sát dường như còn đang treo thứ gì đó.
“Lập tức gọi tất cả những người trong đội đến, thông báo cho bộ phận kỹ thuật kiểm tra toàn diện chỗ này một chút.” Giang Thành không chần chừ, nói ngay với Diệp Hồng.
Đội kỹ thuật đến đây rất nhanh.
Bọn họ sắp xếp kiểm tra toàn bộ nơi này, phát hiện ra phía trên móc sắt để lại một bộ quần áo bằng vải dệt, đồng thời cũng phát hiện ra vết máu bên trong rãnh nước.
Sau khi Dương Lạc so sánh quần áo còn trên người nạn nhân và bộ quần áo tìm thấy ở hiện trường, đồng thời cũng đối chiếu với cả vết máu ở hiện trường, thì phát hiện ra tất cả những vật này đề từ cùng một người.
“Xin chúc mừng, cảnh sát Giang, nhanh như vậy đã tìm được hiện trường làm chứng đầu tiên. Thế này thì vụ án này của các anh coi như là đã phá rồi nhỉ?” A Lãng cười nói với Giang Thành.
Giang Thành gật nhẹ đầu một cái, nhưng trong lòng anh vẫn còn cái gì đó không bỏ qua được, giống như là những cố gắng trước đây của bọn anh vẫn không đi theo hướng chính xác.
Mà kết quả này đến vừa đơn giản lại trực tiếp, hơn nữa còn là không thể tưởng tượng được.
Sau khi cảm ơn A Lãng một tiếng, A Lãng trực tiếp rời đi. Đối với người đàn ông này, Giang Thành vẫn luôn có một loại cảm giác không nói nên lời.
Giang Thành dùng sức lắc đầu, giống như thể đang vứt bỏ đi ý nghĩ tạp nham này ra khỏi đầu mình.
Dù sao bây giờ gần như cũng đã tìm được manh mối, sẽ không có khả năng không tìm ra được chứng cứ thể hiện kết quả của vụ án này.
Trong cục, bọn họ lại đang sửa sang lại manh mối tìm được, soát lại vụ án trước sau một lượt.
Tất cả chứng cứ ở hiện trường đều đồng thời hướng về Dương Minh Hạo.
Mà với kết quả này, tất cả mọi người đều không bất ngờ. Giống như ngay từ lúc bắt đầu thành lập hồ sơ vụ án, bọn họ đã biết trước kết cục sẽ giống như thế này.
Cục cảnh sát tiến hành bắt khẩn cấp Dương Minh Hạo, đồng thời cũng đưa cả Dương Minh Vũ từ nhà đến.
Thứ nhất là vì bây giờ có thể xem như Dương Minh Vũ là người thân duy nhất của Dương Minh Hạo. Thứ hai là cục cảnh sát cũng phải đem chuyện trái tim hồng kia nói cho anh ta biết.
Sau khi hai người bước vào cục cảnh sát, cục cảnh sát lại bắt đầu thẩm vấn đơn giản hai người một lượt.
Đợi đến khi cảnh sát nói những việc trong nhà xưởng ra xong, có vẻ như Dương Minh Hạo cũng không muốn giấu giếm nữa. Ông ta nói ra hết sự việc ra và nhận tội.
Lời khai Dương Minh Vũ cung cấp cũng không khác nhiều so với bố anh ta.
Thế là rắc rối này của Giang Thành, một vụ án kéo dài rất lâu của bọn họ chính thức được giải quyết xong.
Có lẽ là vì thời gian tra xét vụ án này quá tốn sức rồi nên cuối cùng là lúc kết án được tiến hành rất nhanh. Nhanh chóng giam Dương Minh Hạo vào ngục, sau đó chờ phán quyết của tòa án.
Trong thời gian đó, Giang Thành có đi tìm Dương Minh Hạo mấy lần. Bởi vì không biết vì sao trong lòng anh vẫn luôn có cảm giác là lạ, giống như thể anh đã bỏ sót một đồ vật nào đó vậy.
Nhưng bất luận là đi tìm ông ta mấy lần, Dương Minh Hạo vẫn quả quyết chắc chắn rằng chính mình là hung thủ của vụ án này.
Giang Thành cũng đành coi như thôi, bởi vì thật sự anh không nghĩ ra lý do để Dương Minh Hạo thay người khác, nói đúng hơn là thay Dương Minh Vũ ngồi tù.
Hơn nữa chính Dương Minh Vũ anh ta cũng phủi tay không còn một hạt bụi. Giang Thành không tìm được một điểm có thể nghi ngờ anh ta.
Cuối cùng cũng phá được vụ án mạng lớn gây rắc rối cho toàn bộ cục cảnh sát trong thời gian dài vừa qua.
Sau khi kết thúc công việc của bản án, trong cục cảnh sát có người đề nghị bọn họ nên ra ngoài chơi bời một chút, coi như là để ăn mừng vụ án này kết thúc một cách mỹ mãn.
Giang Thành cũng không tìm ra được lý do để từ chối, bởi vì đúng là toàn bộ cục cảnh sát đã vì vụ án này mà bận bịu sứt đầu mẻ trán, ra ngoài ăn mừng một chút cũng là điều dễ hiểu.
Lúc này, thời gian Dương Minh Hạo nhận phán quyết chính thức từ toà chỉ còn chưa đến ba ngày nữa, toàn bộ vụ án cũng xem như kết thúc tất cả.
Trong cục cảnh sát, có hơn chục cảnh sát lớn nhỏ phụ trách vụ án lần này, tất cả bọn họ cùng nhau đi đến quán đồ nhậu nướng thường xuyên đi kia. Vào ban đêm, mọi người đều vô cùng cao hứng.
Quán đồ nướng này ngay bên cạnh cục cảnh sát. Bởi vì ngày nào cũng có nhân viên cảnh sát đến đây ăn cơm, hơn nữa, ông chủ ở đây cũng rất nhiệt tình.
Lần một làn hai, quán đồ nướng này đã trở thành nơi tổ chức hoạt động nhiều nhất của bọn họ.
Qua ba lượt rượu, trên mặt mọi người đều có men say. Lúc này đột nhiên có một người dãn đầu nói: “Đội trưởng Giang, anh cũng hát một bài cho mọi người nghe đi!”
“Đúng rồi đúng rồi. Đội trưởng Giang hát một bài đi, tôi nghe nói anh lớn lên bằng ca hát.” Những người khác cũng bắt đầu ồn ào.
Cho đến bây giờ Giang Thành không phải một người đội trưởng nghiêm khắc, đặc biệt là trong những việc như này, Giang Thành vẫn luôn tỏ ra là người mình mình vào với tất cả nhân viên cảnh sát.
Hơn nữa đây đang ở bên ngoài, Giang Thành tình nguyện làm chút chuyện vui vẻ với mọi người. Vậy nên trước kia có lẽ sau mỗi lần bọn họ cơm nước xong xuôi, thì kiểu gì Giang Thành cũng sẽ góp vui bằng mấy bài hát cho mọi người.
Cái tập tục này đã biến mất khoảng mười năm. Khả năng hôm nay tất cả mọi người đề ngà ngà say nên chẳng ai có thể nghĩ đến chuyện khác.
Vì chỉ nghĩ đến chuyện đội trưởng Giang của chúng ta trước đây cũng sẽ hát nên quên cân nhắc những chuyện khác.
Hôm nay Diệp Hồng cũng uống không ít rượu. Nếu như lúc bình thường thì tuyệt đối cô ta ngăn cản những người ồn ào này lại, bởi vì cô không muốn để Giang Thành rơi vào những ký ức không tốt trước đây.
Nhưng hôm nay cô ta lại xấu hổ đỏ mặt, khuôn mặt tươi cười ghé vào mặt bàn nhìn chằm chằm Giang Thành đang ngồi bên cạnh không biết làm thế nào.
Giang Thành nhìn quanh một lượt, phát hiện tất cả mọi người đều dùng khuôn mặt mong chờ nhìn anh.
Anh không từ chối được, cũng không có ý định từ chối, bởi vì lúc này quả thật anh muốn bỏ đi tất cả buồn phiền gần đây.
Hoặc nói là buồn phiền của mấy năm gần đây, anh đều nghĩ sẽ quét sạch sành sanh trong đêm nay.
“Đó là người mà tôi yêu, là người tôi nhớ nhung ngày đêm thật nhiều. Tôi nên bày tỏ thế nào đây? Liệu cô ấy có chấp nhận hay không?”
Giang Thành đột nhiên đứng dậy, cầm chai rượu giả làm micro, bắt đầu nâng giọng hát lên. Anh cũng không biết mình hát có dễ nghe hay không, nhưng tuyệt đối là anh đã đem hết tất cả cảm xúc của lòng mình vào trong lời bài hát.