Lưu Dũng có chút kích động: "Anh đến nhà tôi làm gì? Đừng nói với cô ấy chuyện này. Sức khoẻ của cô ấy rất kém, sẽ không chịu nổi."
“Cho dù anh thật sự chỉ là say rượu lái xe thì anh cũng vẫn phải vào tù vài năm, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết chuyện này."
"Hơn nữa, tôi nghĩ dưới tình huống bây giờ, dù cho anh ta có nhược điểm gì thì anh cũng nên nói cho chúng ta biết."
"Anh đang nói cái gì vậy? Nhược điểm gì chứ? Đừng có mà dụ dỗ tôi. Tôi thực sự chỉ là say rượu gây thương tích cho người khác mà thôi. Tôi đã hối hận rồi."
"Được rồi. Tôi cho anh biết, chiều nay, kết quả kiểm tra của anh sẽ được công bố. Tới lúc đó, cho dù anh có muốn nói dối thì cũng khó mà dối được. Hiện tại, tôi suy đoán rằng có thể có hai tình huống. Một là anh đã thu tiền từ người khác, nếu vậy tôi nói anh biết, tài khoản của anh, bao gồm cả vợ của anh, cho đến nay vẫn chưa nhận được một xu nào. Anh cho rằng cô ấy sẽ nhận được số tiền đó sau khi anh vào tù sao? Thứ hai, nếu như anh thực sự bị anh ta nắm nhược điểm gì trong tay, anh vẫn nghĩ rằng cái đó đáng giá để anh phải trả bằng mấy chục năm tù sao?"
"Anh phải tin tưởng vào cảnh sát nhân dân chúng tôi. Chúng tôi sẽ bảo vệ tốt mọi thứ trong nhà của anh. Cho dù anh ta nói với anh rằng trong đồn cảnh sát hay bệnh viện có gián điệp của anh ta, tôi vẫn có thể cắt được sự điều khiển và giám sát của anh ta. Tôi lấy cái danh Giang Thành của tôi ra đảm bảo, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt."
Giang Thành nói rõ ràng với người đàn ông trước mặt về hai tình huống mà anh ta sẽ phải đối mặt vào buổi chiều, anh hi vọng anh ta có thể hiểu rõ ràng.
Nhưng dường như anh ta không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn bình thản: "Cảnh sát Giang, nếu tôi thật sự làm những chuyện đó thì tôi đã không thể chịu đựng nổi rồi, anh hiểu chứ? Nhưng tôi thực sự không biết gì cả. Anh bảo tôi phải làm sao thừa nhận việc mà mình không làm đây? Cảnh sát các anh phá án thì nên xử lý công việc thực tế một chút đi. Đồng chí cảnh sát à, tôi thực sự không biết gì cả."
Đúng như dự đoán của Giang Thành, Lưu Dũng này khó mở miệng hơn anh tưởng, anh ta vẫn nhất quyết chống cự.
"Được rồi, vậy anh cứ tiếp tục như thế này đi. Dù sao tôi cũng đã nói rõ với anh rồi. Buổi chiều có kết quả xét nghiệm máu, đến thời điểm đó anh vẫn sẽ phải nói ra thôi. Sớm muộn gì mọi việc cũng sáng tỏ, chúng ta cùng chờ xem. Tôi nhắc lại câu nói kia, nếu bây giờ anh nói ra, tôi có thể bảo vệ anh và gia đình của anh, anh nên nghĩ tới vợ và con anh, hiểu chứ?"
"Nếu anh ta thực sự hứa sẽ cho anh tiền, dù anh dùng cả mạng sống của mình thay cho anh ta thì anh vẫn sẽ không lấy được khoản tiền kia đâu. Cho nên, nhân lúc còn chưa phụ sự tín nhiệm của bọn họ đối với anh thì anh vẫn kịp quay đầu lại."
Giang Thành đứng dậy, một lần nữa thuyết phục người trước mặt rồi mới đi ra ngoài.
Không may. Người trước mặt vẫn có vẻ lãnh đạm, không chút thay đổi.
Giang Thành biết mình lại thất bại.
Vốn dĩ tràn đầy nhiệt huyết, anh cũng không thể nào nghĩ tới, người trước mặt lại không tiến hành theo hướng mà anh đã dự đoán.
Có thể thấy, kết quả của cuộc thẩm vấn này là một thất bại, anh không biết mình đã làm sai ở chỗ nào.
Chờ anh ở bên ngoài phòng thẩm vấn là Trương Minh Sơn: "Nhìn dáng vẻ thất thần của cậu, tôi cũng không dám nói cậu là người có thực lực nhất."
Giang Thành bất lực lắc đầu, Trương Minh Sơn vỗ vỗ vai anh, nói: "Cậu đã xử lý các vụ án nhiều năm như vậy rồi. Haiz, cậu nói cho tôi biết có vụ án nào chúng ta xử lý mà dễ dàng sao. Không phải là đều tốn công tốn sức vô cùng ư? Nếu có thể dễ dàng đạt được kết quả thì còn cần chúng ta làm gì nữa?”
Giang Thành gật nhẹ đầu, anh biết Trương Minh Sơn đang cổ Minh Vũ.
“Mặc dù tôi không giúp được gì nhiều cho cậu, về mặt thể chế thì tôi cũng không thể cho cậu đãi ngộ gì, nhưng tôi tin rằng nhất định sẽ có kết quả trong ba ngày này.” Trương Minh Sơn nói tiếp: “Được rồi, nếu không còn việc gì nữa thì đi ăn cơm trước đi. Sức khỏe là thứ quan trọng nhất. Đã qua nhiều năm như vậy, kết quả sớm muộn cũng sẽ có. Tin tôi đi, con gái anh sẽ ổn thôi."
Giang Thành gật đầu, chuẩn bị cùng Minh Sơn đi ăn tối. Đương nhiên, Lưu Dũng ở trong phòng thẩm vấn cũng sẽ có người đưa đồ ăn cho anh ta. Nhưng nếu Giang Thành trông coi Lưu Dũng trong phòng thẩm vấn nhiều hơn một chút thì có lẽ anh sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Bốn phía yên ắng, cảm xúc thực sự của Lưu Dũng mới được bộc lộ ra.
Anh ấy đưa hai tay lên sờ đầu, lời nói của Giang Thành đọng lại trong đầu anh ta rất lâu. Anh ấy vừa lo vừa sợ. Không biết phải đối mặt với gia đình như thế nào.
Vì anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến. Cảnh sát thực sự đã biết về kết quả phân tích thành phần enzym trong cơ thể anh ta.
"Cô cũng không nên băn khoăn quá. Chúng tôi sẽ không xử oan cho anh ấy. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để điều tra kết quả. Đừng lo lắng."
Diệp Hồng thấy đã tới giữa trưa, biết người con sắp tan học, cô ta lập tức đứng dậy để an ủi vợ của Lưu Dũng.
Vợ của Lưu Dũng đành gật đầu, nhân cơ hội, Diệp Hồng an ủi và nói: "Con cô sắp tan học rồi. Tôi lại làm trễ nải thời gian nấu cơm trưa của cô nữa. Hay là chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé?"
Vợ Lưu Dũng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, lúc này cô ấy còn có tâm trạng nào để đi ăn cơm cơ chứ?
Nhắc đến ăn uống như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên Diệp Hồng hỏi vợ Lưu Dũng: "Nhân tiện cho tôi hỏi một chuyện, chồng cô có dễ tỉnh lại khi anh ấy uống rượu không. Anh ấy tỉnh lại rất nhanh chứ?"
Khi Diệp Hồng hỏi câu hỏi này, vợ của Lưu Dũng như gặp sấm sét giữa trời quang, đồng tử lập tức giãn ra, sợ hãi đến ngã ngồi xuống.
Cô ôm lấy chân Diệp Hồng kêu lên: "Anh ấy, anh ấy nhất định không phải cố ý, tôi thề với cô. Thật sự là như vậy, chỉ là tôi, tôi thật sự không nghĩ anh ấy sẽ đụng vào người khác đâu. Anh ấy sẽ không giết người. Anh ấy chắc chắn sẽ không đi giết người, anh ấy làm gì có gan đó!"
Diệp Hồng nhìn vợ của Lưu Dũng đang khóc cạn nước mắt, trong lòng tràn đầy cảm xúc hỗn loạn, nhưng không thể không thở phào nhẹ nhõm, cái thở phào này là thay cho Giang Thành.
Trên thực tế, vợ của Lưu Dũng đã biết manh mối từ sớm. Chồng của cô ấy vốn dĩ không hề say xỉn. Nếu như không say, vậy tại sao phải giả say để đâm chết người?
Nếu như không phải giả say rượu đâm chết người thì câu trả lời về cơ bản đã được viết ra rồi.
"Hãy nghĩ xem anh ấy sẽ vì ai mà làm chuyện như vậy."
"Không có khả năng anh ấy sẽ làm chuyện như vậy. Chắc hẳn phải có chuyện gì đó. Tôi có thể gặp anh ấy được không? Tôi sẽ đích thân nói rõ với anh ấy, tôi cầu xin cô đấy.”
Diệp Hồng lắc đầu bất lực, nói với cô ấy: "Cô vẫn chưa thể nhìn thấy anh ấy. Nhưng cô chắc là chúng ta đang nói về tình huống đó chứ? Tức là chồng cô thực sự là kiểu mà chúng ta nói, rằng anh ấy tỉnh rượu sớm ấy."
Diệp Hồng vừa nói vừa nhìn Lưu Tĩnh bên cạnh, Lưu Tĩnh gật đầu hiểu ý, mở máy ghi âm mang theo bên người.
"Anh ấy thực sự đã uống rất nhiều rượu vào đêm đó. Tôi khuyên anh ấy không nên lái xe. Anh ấy nói rằng nửa đêm mới có xe và tới lúc đó thì anh ấy sẽ tỉnh rượu thôi. Tôi đã không nghĩ đó là việc gì quá quan trọng. Anh ấy vẫn luôn có năng lực này. Trước kia lần nào cũng như vậy. Uống vào buổi chiều và đến tối thì không sao nữa, nhưng tôi thật sự không ngờ lần này lại xảy ra chuyện như vậy. Anh ấy, có lẽ anh ấy không tỉnh táo, đúng rồi, anh ấy, anh ấy không cố ý giết người đâu. Đồng chí cảnh sát à, tôi đã khai rồi nên sẽ không có chuyện gì chứ?"
Vợ của Lưu Dũng không biết mình nói đúng hay sai, bất lực nhìn Diệp Hồng.
Dù thế nào đi nữa, mọi việc hiện đang đi theo chiều hướng thuận lợi cho họ, cuối cùng cái đuôi của Lưu Dũng đã bị họ bắt được.
“Chuyện này tôi không thể đảm bảo với cô, nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ nói với cô ngay khi có kết quả.” Nói xong lời này, cô ta lập tức lệnh cho Lưu Tĩnh thay mình chăm sóc cho vợ của Lưu Dũng cùng những đứa con của anh ấy. Dù sao, rất có thể con cái anh ấy sẽ hình thành một bóng ma tâm lý sau khi anh ấy trở về.
Nhưng Diệp Hồng không còn cách nào khác. Cô ta cần gọi điện thoại cho Giang Thành, đây chắc chắn là bước đột phá rất quan trọng đối với bọn họ.
“Giang Thành?” Diệp Hồng lập tức gọi Giang Thành.
Giang Thành đang đi cùng Trương Minh Sơn tới nhà ăn: “Tôi đây. Thế nào rồi? Vợ anh ấy có chuyện gì sao?"
"Vợ anh ấy đã thừa nhận."
"Đã thừa nhận? Thừa nhận cái gì?"
Diệp Hồng bình tĩnh nói: "Cô ấy thừa nhận Lưu Dũng tỉnh rượu rất nhanh. Tối hôm đó còn nói chuyện với anh ấy, cho nên nghi ngờ ban đầu của anh là chính xác. Lưu Dũng này tuyệt đối có vấn đề, rõ ràng anh ấy biết bản thân sẽ tỉnh rượu khi đêm đến."
Diệp Hồng nói cho Giang Thành biết chính xác tin tức, Giang Thành trầm mặc hồi lâu rốt cục thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn cô nhiều, tin tức của cô đối với tôi quá quan trọng."
"Khách khí cái gì, mọi người đều là đồng nghiệp. Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước. Tôi sẽ trấn an người nhà anh ấy, dù sao thì con anh ấy cũng trở về, phía Lưu Dũng phải nhờ anh với anh Dương rồi."
Giang Thành gật đầu, nói với Diệp Hồng ở đầu dây bên kia: "Thôi, cô yên tâm đi, thông tin mà cô đưa cho tôi không có vấn đề gì."
"Như thế nào? Tôi nói gì nào? Nhắc tào tháo tào tháo đến luôn. Có kết quả rồi sao?"
Trương Minh Sơn cười nhìn Giang Thành bên cạnh, Giang Thành gật đầu nói: "Vợ của Lưu Dũng nói với chúng ta rằng, đêm đó Lưu Dũng thực sự uống rượu, cô ấy cũng đã thuyết phục Lưu Dũng, nhưng mà Lưu Dũng cũng tự mình nói, đến nửa đêm mới có xe, hơn nữa sẽ thức dậy. Vì lý do an toàn, chúng ta hãy kiểm tra lại lịch trình của công ty họ, về cơ bản chúng ta có thể nói rằng chúng ta đã bắt được đuôi cáo của tên này."
"Ừm, tốt, quá tuyệt vời. Được rồi, đừng ăn vội, nhanh đi thẩm vấn, hiện tại có thể chỉ có hai ngày rưỡi, tôi sẽ cho người giao cho cậu càng sớm càng tốt."
Giang Thành gật đầu, vỗ vai Trương Minh Sơn, lập tức chạy về.
Bây giờ anh rất hào hứng. Anh cảm thấy lần này tên hề có thể nói ra trăm sự bí mật, cuối cùng cũng bị anh bắt được, nhất định sẽ tranh thủ cho kịp thời cơ, lập tức phải đưa ra kết luận.
Mở cửa phòng thẩm vấn, Lưu Dũng đang dùng cơm, Giang Thành đi vào khiến anh ta sợ hết hồn.
"Tôi nói cảnh sát như anh, còn không cho tôi ăn sao?"
"Anh ăn của anh, tôi bật cho anh nghe một bản nhạc."