Mộ Lăng Khiêm ngồi trên xe, liền nhìn đến một đám người ở trên xe dọn đồ vật, ánh đèn tắt đi, Ôn Hướng Dương đang đứng ở cửa chỉ huy. Mộ Lăng Khiêm hôm nay trở về sớm, nguyên nhân chủ yếu vẫn là từ Lý Lam Hi nghe được tên của Ôn Hướng Dương. Hai cái vật nhỏ này khi nào lại ở bên nhau, anh cũng không biết. Ôn Hướng Dương thấy được xe của Mộ Lăng Khiêm, chính là, cô thế nhưng không sợ, còn tiếp tục để người của công ty chuyển nhà đem đồ vật của cô dọn lên xe. Mộ Lăng Khiêm cái vương bát đản này, lần trước làm Trương trợ lý đem hành lý của cô đều dọn lại đây, khẳng định là cố ý. Làm hại cô hiện tại muốn chạy, còn phải lãng phí thời gian, trước đem đồ vật đều dọn về. Khuôn mặt nhỏ Ôn Hướng Dương lạnh lẽo, bộ dáng tức giận dừng ở trong mắt Mộ Lăng Khiêm.
Hắn xuống xe, đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, nói với những người chuyển nhà, “Đem đồ vật đều dọn về đi.”
“Không cần dọn về!” Ôn Hướng Dương vừa nghe, hét lớn, “Đều dọn hết lên xe đi!”
Người của công ty chuyển nhà bị một màn này khiến cho bọn hắn cũng không biết rốt cuộc là nên tiếp tục dọn hay là không.
“Hướng Dương, đừng cùng tôi cáu kỉnh!”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, mắt trừng hướng về phía Mộ Lăng Khiêm, “Tôi không có cùng anh cáu kỉnh. Mộ thiếu, chúng ta kết……”
Ôn Hướng Dương “Thúc” còn chưa kịp nói ra, Mộ Lăng Khiêm cũng đã trầm mặt xuống, duỗi tay bế cô lên, liền đem cô ôm vào biệt thự. Ôn Hướng Dương ở trong lòng ngực Mộ Lăng Khiêm giãy giụa, cô kêu gào muốn mắng chửi người, còn không mắng được tiếng nào, đã bị Mộ Lăng Khiêm lấp kín miệng. Cô trừng mắt đôi mắt, há mồm liền cắn xuống. Môi của Mộ Lăng Khiêm bị cô giảo phá, nhưng anh vẫn như cũ không có buông cô ra. Còn ôm cô lên lầu, một chân đá văng cửa phòng, đem cô áp đảo ở trên giường.
“Cô nháo cái gì?”
Ôn Hướng Dương bị đè xuống có chút sợ, rốt cuộc thủ đoạn của Mộ Lăng Khiêm cô cũng đã từng thấy qua, chính là, cô thật sự không nghĩ lại cùng anh tiếp tục nữa.
“Mộ thiếu, tôi không có nháo, anh buông tôi ra đi?” Ôn Hướng Dương thanh âm có chút khó chịu nói.
“Nếu không có nháo, cô hiện tại liền cùng tôi đi xuống, để cho bọn họ đem đồ đạc của cô đều dọn lại như cũ đi.”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, tức giận đến nước mắt đều rớt xuống dưới, “Mộ thiếu, anh đều đã có vị hôn thê, anh vì cái gì còn muốn bao dưỡng tôi? Tiểu tình nhân cũng đã đủ thảm, anh còn muốn cho tôi làm tiểu tam. Tôi rốt cuộc đắc tội anh chỗ nào chứ?”
Nếu là sớm biết rằng anh có vị hôn thê, cô chính là hỏi Nghiêm Khắc vay tiền, dù bị vị hôn thê Nghiêm Khắc mắng chết, cô đều sẽ không cầu Mộ Lăng Khiêm bao dưỡng. Cô hận tiểu tam, cô hận chết tiểu tam, cho nên, cô tuyệt đối sẽ không làm tiểu tam.
Huống chi, Lý Lam Hi vẫn là hảo nữ hài, Lý Lam Hi nếu là biết cô cùng Mộ Lăng Khiêm quan hệ, Lý Lam Hi khẳng định sẽ hận chết cô.
“Ai nói cô là tiểu tam?” Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương lại khóc, anh trầm mắt hôn lên đôi mắt cô, cũng không để bụng đó là nước mắt của cô, một đường hôn khuôn mặt cô, đem nước mắt hôn còn sót lại hôn sạch sẽ, hôn nhẹ lên khóe miệng cô nói, “Đừng khóc, thân thể vốn dĩ nhu nhược như búp bê, còn thích khóc như vậy.”
Ôn Hướng Dương hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Mộ Lăng Khiêm, anh càng là như vậy, cô trong lòng càng là khó chịu, càng là muốn khóc.