Mục lục
Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Rin Na

“Cô câm miệng cho tôi!” Ôn Hướng Dương cầm lấy bên cạnh một hộp thuốc nhỏ, hướng tới Trần Vân Hi ném qua.

Một cú ném, thuận lợi đem miệng Trần Vân Hi ngậm lại.

Trần Vân Hi nổi điên, những người khác đứng ở một bên cũng sợ đến ngây người.

Bảo vệ khách sạn sau khi hoàn hồn, tất cả hành động, bao vây xung quanh Trần Vân Hi, cùng lúc đem mọi người ở đây khống chế.

Nói đùa chứ, BOSS tự nhiên bị người ta đâm bị thương ở đây, nếu như đội trưởng biết được, chết chắc!

“Hướng Dương, có cần hỗ trợ không?” Nghiêm Hân vừa rồi vẫn đang xem diễn, không phải ứng gì, lúc này vội vàng đi đến mặt Ôn Hướng Dương, dò hỏi.

" Giúp mình đỡ lấy cánh tay anh ta, cố định lại, để mình băng bó."

" Được."

Dáng vẻ Ôn Hướng Dương nghiêm túc, làm Mộ Lăng Khiêm có chút ngạc nhiên, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy, thật là một cô gái thú vị, cùng lắm chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, vì làm quá nên thành ra như vậy.

Trần Vân Hi bị Ôn Hướng Dương

làm cho ngậm miệng lại, nhưng mà, lại không thể khiến cho trong lòng cô ngừng mắng chửi Ôn Hướng Dương.

Chờ, phải chờ Thái tử Triệu gia tới!

Trong lòng Trần Vân Hi ngàn vạn mong chờ, cuối cùng Thái Tử Triệu gia cũng từ từ chậm rãi bước tới hiện trường.

" Ai a? Là ai dám ở địa bàng của bổn thiếu gia gây sự? Chán sống rồi sao?" Triệu Bân ở Vương Lị dắt một đám thuộc hạ, ánh mắt cao hơn đầu, cực kì ngạo mạn xuyên qua đám đông, thấy bảo vệ khách sạn ở phía trước xếp hàng, còn tưởng là mở đường cho anh.

Trần Vân Hi nhìn thấy Triệu Bân đến giống như là thấy được chiếc phao cứu mạng, cả đôi mắt đều sáng lên, a, Thái tử Triệu gia tới, cô muốn tận mắt nhìn thấy đám người này sẽ chết thê thảm như thế nào.

" Thái tử Triệu gia, chính là bọn họ. Bọn họ biết rõ hôm nay anh đến tham gia hôn lễ của tôi, còn cố ý đến chỗ tôi gây sự. Tôi nói anh ở đây, thế mà bọn họ cũng không thèm coi anh ra gì!"

" A, không thèm đem bổn thiếu gia bỏ vào mắt, Bổn thiếu gia ta muốn biết, rối cuộc là ai? Thật là cmn chán sống!"

Nhưng mà, Triệu Bân vừa nói xong, bên tai liền vang lên một giọng nói cực kỳ lãnh khốc.

“Là tôi.” Cao quý lạnh lẽo âm thanh cực kỳ tàn khốc vang lên.

Triệu Bân nghe giọng nói tàn khốc lạnh lẽo có chút quen thuộc, cảm thấy có chút kỳ lạ, chờ anh tập trung nhìn kỹ, lúc thấy rõ ràng người cách đó không xa đang được băng bó là Mộ Lăng Khiêm, cả người anh ta liền quỳ xuống.

" Ây nha, má ơi, cậu a, làm sao lại là cậu a?" Anh liền muốn xoay người bỏ chạy, chưa kịp chạy, đã bị Mộ Lăng Khiêm phái người nhanh chóng bắt trở lại.

Lâm Hạo cùng Trần Vân Hi nhìn Triệu Bân như vậy, cả người đều sững sờ ở tại chỗ.

Ai không biết toàn bộ Nam Đức thị, Thái tử Triệu gia chính là luật, anh ta không vừa mắt ai, người đó ngày hôm sau không còn có thể thấy ánh mặt trời được nữa.

" Cậu, hahaha, cậu, tại sao cậu lại ở đây? Trời ơi, cậu, cậu bị thương sao? Ai? Là ai dám làm cậu bị thương? Nói đi, cháu nhất định sẽ cho hắn biết chữ chết được viết như thế nào!"

Những lời này, ngay lập tức khiến cả người Lâm Hạo và Trần Vân Hi đều run lên.

Triệu Bân nói xong, thấy Mộ Lăng Khiêm căn bản không để ý tới anh, trong lòng anh bất an, liền đánh trống lãng nói:" Cậu, cậu xem, hôm nay thời tiết rất đẹp. Khụ, cháu còn có việc, cháu đi trước ha."

Triệu Bân muốn đi, nhưng ánh mắt Mộ Lăng Khiêm khiến cả người hắn mềm nhũn thành một bãi bùn, một bước cũng không dám động đậy.

Triệu Bân chạy không thoát, tức khắc liền đem thù hận đổ hết lên người Trần Vân Hi, nhìn bộ dạng liền biết, nhất định là hai người kia, không có việc gì làm, tự nhiên đi trêu chọc Diêm La Vương này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK