Quán bar Mộ Sắc là quán bar lớn nhất xa hoa nhất của tập đoàn tối cao Nam Đức, nghe đồn boss phía sau bức màn thế lực rất hùng mạnh, không phân biệt trắng đen, có thể tới Mộ Sắc giết người, không sợ trời đất, Ôn Hướng Dương căn bản không tin, ở Mộ Sắc trong mỗi phòng đều trang bị Cameras, cô sẽ đến chụp lén ảnh làm bằng chứng.
“Mật khẩu, tôi sẽ không nói lại lần thứ ba!”
Giọng nói cực kỳ trầm, làm Ôn Hướng Dương sợ đến run lên, cô biết là người đàn ông trước mặt nếu không lấy được tấm ảnh thề sẽ không bỏ qua.
" Tôi mở cho anh, tôi mở cho anh được không?" Tròng mắt Ôn Hướng Dương thay đổi, thoả hiệp nói: " Anh trả lại điện thoại cho tôi, tôi sẽ tự mình mở khoá."
Mộ Lăng Khiêm liếc Ôn Hướng Dương một cái, lấy điện thoại di động ném cho cô. Ôn Hương Dương chụp lấy trong trong tay, nhanh chóng mở khoá, cô muốn gửi ảnh chụp được đến chỗ khác, nhưng vừa mới mở khoá, một lần nữa điện thoại lại bị lấy đi.
Mộ Lăng Khiêm mở album ra,
Anh liếc mắt nhìn thoáng qua liền thấy được mấy tấm ảnh hôm nay Ôn Hướng Dương chụp, nhìn đến tấm ảnh Ôn Hướng Dương cười tươi như hoa lộ ra má lún đồng tiền bộ dạng đắc ý, anh ngẩng đầu nhìn quét qua cô một cái, ngón tay thon dài ở trên màn hình linh hoạt, đánh dấu, xoá bỏ!
Một lần nữa điện thoại bị lấy đi, Ôn Hướng Dương liền biết, kế hoạch của cô đã hoàn toàn thất bại, hai vạn đồng tiền mất trắng, lần đầu tiên trắng tay.
Mộ Lăng Khiêm xóa ảnh chụp, lại không có đem điện thoại trả lại cho Ôn Hướng Dương.
Ôn Hướng Dương đang đắm chìm ở ảnh chụp bị xóa" bị thương", căn bản là không thèm để ý đến Mộ Lăng Khiêm có trả lại điện thoại cho cô hay không, càng không để ý đến Mộ Lăng Khiêm đã đi từ khi nào.
Chờ đến thời điểm mà cô phát hiện, cô liền nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Mộ Lăng Khiêm, nếu không phải cô đuối lý, cô nhất định sẽ đi tố cáo anh ta!
Lúc Ôn Hướng Dương táo bạo muốn đi tố cáo Mộ Sắc, ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông, cô nổi giận đùng đùng đi tới cửa, mở cửa, vừa muốn mắng chửi, liền nhìn thấy người đến là một người đàn ông xa lạ đeo mắt kính.
“Đây là điện thoại của cô.”
Trợ lý Trương đưa điện thoại trả lại cho Ôn Hướng Dương xong liền xoay người rời đi.
Ôn Hướng Dương không thể hiểu được, điện thoại của cô?
Dưới
Tầng dưới của khu nhà nhỏ, một chiếc Lamborghini dừng lại, làm không ít người tò mò đều lén nhìn, trợ lý Trương vòng qua phía bên phải, ngồi vào xe đối diện với ông chủ:" Boss, điện thoại đã trả lại."
Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương trong di động trên tay, đáy mắt đen không rõ, trên màn hình điện thoại kia rõ ràng là ảnh chụp Ôn Hướng Dương vô cùng đắc ý " Đến công ty."
“ Dạ BOSS.”
Ôn Hướng Dương mở gói bọc ra, vừa mở ra liền thấy, là một phần mềm chụp ảnh Thần Khí, cô không thích chụp ảnh, cũng không biết là ai tặng cô một phần mềm điện thoại như vậy.
Ôn Hướng Dương cầm điện thoại di động ném sang một bên, mới bò lên giường chuẩn bị đi ngủ thật ngon, ngủ dậy sẽ tính tiếp mọi chuyện, đột nhiên điện thoại trong nhà vang lên.
Điện thoại này là Nghiêm Hân trang bị cho cô, bởi vì cô mới dọn đến nhà mới, không có điện thoại, Nghiêm Hân liền chuẩn bị cho cô cái điện thoại này.
Ôn Hướng Dương bò đến đầu giường, mới vừa cầm lấy điện thoại, liền nghe được giọng nói tức giận của Nghiêm Hân từ trong điện thoại truyền ra:" “Hướng Dương, thật quá đáng! Thật sự là thật quá đáng! Lâm Hạo muốn cùng Trần Vân Hi kết hôn, Lâm Hạo còn không biết xấu hổ phát thiệp mời cho mình, muốn cậu và mình cùng đi."
" Còn cố ý nói chúng ta mang theo bạn trai. Thật đáng tức giận, anh ta còn có mặt mũi mời chúng ta? Anh ta cho muốn chúng ta đưa tiền mừng, như vậy chẳng khác là đốt tiền vô bổ đâu? Mình thật tức chết."
Lâm Hạo là bạn trai cũ của Ôn Hướng Dương.
Trần Vân Hi là bạn đại học của Ôn Hướng Dương.
Hai người này kết hợp có thể so với một bộ thiên lôi cẩu huyết kịch, Nghiêm Hân vẫn luôn là một cô gái hiền lành, mặc dù tức giận cũng không tùy tiện mắng chửi người, có thể khiến cô tức giận như vậy, ngoài chuyện này không có chuyện khác