Chính là ngày đó không đủ xa.
thời điểm Ôn Hướng Dương miên man suy nghĩ,bên tai truyền đến một đạo âm thanh dễ nghe.
“Ôn tiểu thư.”
Ôn Hướng Dương nghe được thanh âm,ngẩng đầu,lập tức nhận ra nam nhân ăn mặc Âu phục đen trước mắt,là khốc nam nhân đeo kính đen lần trước đã đưa sạc điện thoại cho cô tại hôn lễ
“Xin đi theo tôi.”
Ôn Hướng Dương đi theo Diệp Ảnh bước lên thang máy,trực tiếp lên tầng cao nhất của Mộ Thiên tầng 18,Diệp Ảnh đưa cô đem tới trước cửa văn phòng tổng tài,liền lui xuống.
Ôn Hướng Dương đứng ở cửa,tiến không được mà lùi cũng không xong.
Cô liền hít một hơi thật sâu,nghĩ ra những thuyết từ hay,tính toán gõ cửa đi vào,trước cùng Mộ Lăng Thiên tạo quan hệ tốt,thời điểm lại chậm rãi nói tốt cho những người hợp tác các danh mục làm việc,cửa theo âm thanh mở ra.
Này khai một đao,đem Ôn Hướng Dương tới hoảng sợ.
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương một bộ dáng chấn kinh,lại xem cách ăn mặc của cô hôm nay,tầm mắt hắn rơi xuống,tạo nên một đạo u quang,đáy mắt lại không có một nửa điểm cảm xúc,băng lãnh như một vị đế vương “Cô tìm tôi?”
“Ách…tôi…tôi..” Ôn Hướng Dương bị dọa sợ đem những lời định nói tốt đều đã quên,cô ảo não đôi chút,vừa lúc thấy được cánh tay của Mộ Lăng Khiêm,cô vội vàng nói “A!Đúng rồi thương thế của anh đã khá hơn chút nào không?Tôi xem anh vẫn quên không mang giấy tiền thuốc men gửi qua bưu điện cho tôi,tôi liền tới,tới…”
Ôn Hướng Dương thấy ánh mắt Mộ Lăng Khiêm ngày càng lạnh,câu “đến xem”kia là bị cô nuốt đi xuống.
Mộ Lăng Khiêm duỗi tay phải liền đóng của,Ôn Hướng Dương lập tức lách nửa người vào bên trong.
Mộ Lăng Khiêm nhìn tiểu nữ nhân chen vào tới.
Ôn Hướng Dương cắn cắn môi,lại lần nữa mở miệng nói “Mộ thiếu,ah có rảnh không?Kì thật tôi tôi chính là tới tìm anh ăn một bữa cơm.Anh xem anh giúp tôi như thế,tôi tôi…”
Mộ Lăng Khiêm nhưng tính đem tay đặt trên cửa buông ra,Ôn Hướng Dương cũng thuận thế dễ đi vào.
Thấy bộ dáng Mộ Lăng Khiêm không tức giận,cô cảm thấy hẳn là lời cô nói không có sai,nên cố gắng nói tiếp “lần trước đều là tôi sai,tôi không nên nói cái loại lời nói này.Mộ Thiếu,chúng ta có thể kết làm bằng hữu không?”
“Mộ Lăng Khiêm!”
“A!”Ôn Hướng Dương thất thần,Mộ Lăng Khiêm đã đi ra ngoài,liền nghe thanh âm lạnh lùng của Mộ Lăng Khiêm “Không phải tới mời tôi ăn cơm sao?Còn thất thần đứng ở chỗ đó làm cái j”.
“Ách!Được”.
Sau khi biết thân phận Mộ Lăng Khiêm,Ôn Hướng Dương không dám đưa hắn tới quán ăn ven đường nữa mà vào một nhà hàng,thật ra cô căn bản không đãi nổi hắn,cô cũng nghèo mà.
Ngồi trong xe,Ôn Hướng Dương bắt hết óc,cuối cùng ánh mắt sáng lên.
“Mộ thiếu,không phải chúng ta đều là bằng hữu sao,kia không bằng anh đến nhà tôi ăn cơm đi,tôi đi siêu thị mua đồ ăn,tự mình nấu cho anh,cám ơn anh đại nhân đã không quên tiểu nhân,còn coi tôi như bằng hữu.”
Không còn có so về nhà làm,càng tỉnh táo nghĩ biện pháp.
Mộ Lăng Khiêm thấy Ôn Hướng Dương hai mắt sáng lên,khuôn mặt đều mang theo ý cười,bộ dáng như là cực kì cao hứng,hắn thu hồi tầm mắt,nói với tài xế ngồi phía trước “Trở về biệt thự.”
“Nhưng,Boss.”
“Ách..”
Cô chỉ là nói cô ở nhà làm cho hắn ăn.
Chẳng lẽ hắn ghét bỏ phải về nhà cô ăn cơm sao?
Ôn Hướng Dương buồn bực không thôi,tài nấu ăn của. Cô không rồi,Nghiêm Hân cùng Nghiêm Khắc đều thích ăn cá chưng tương cô làm,vừa ngon lại vừa cay,thịt cá qua bàn tay khéo léo của cô trở nên thấm đẫm gia vị,đậm đà,vào trong miệng là tan.