Tầm mắt của Ôn Hướng Dương nhanh chóng đã bị cánh tay của Mộ Lăng Khiêm hấp dẫn.
Cô muốn chạy đến hỗ trợ, nhưng vừa mới bước một bước, vẫn là dừng bước, có chút chần chờ mở miệng nói, “Mộ thiếu, cánh tay của anh bị thương, tốt hơn hết vẫn là nên tìm một bác sĩ chuyên nghiệp tới xử lý đi?”
Thời điểm Trần Vân Hi đâm tới, Mộ Lăng Khiêm đã trốn thoát được, nhưng vì che chở Ôn Hướng Dương, vẫn là bị đâm tạo thành vết thương trên cánh tay. Mới vừa rồi ở hiện trường hôn lễ đã tiến hành băng bó đơn giản, nhưng rốt cuộc không phải chuyên nghiệp, hiện tại vết thương vẫn tiếp tục chảy máu.
“Cô lại đây.” Mộ Lăng Khiêm ngẩng đầu nhìn lên hướng về phía Ôn Hướng Dương nói.
Tự nhận thấy vết thương của hắn là do mình gây ra, Ôn Hướng Dương cuối cùng vẫn là đi tới trước mặt Mộ Lăng Khiêm, ngồi xổm bên cạnh người hắn, cô lại lần nữa nhìn đến cánh tay bị đâm của Mộ Lăng Khiêm, đáy mắt cô hiện lên kinh ngạc, cô nhìn phía Mộ Lăng Khiêm, khuôn mặt nhăn nhỏ nói, “Không được, nhất thiết phải tìm bác sĩ để kiểm tra cho ngươi.”
“Không cần thiết.” Mộ Lăng Khiêm thu hồi cánh tay, vừa nói Ôn Hướng Dương đi tới ngăn tủ đem thuốc thoa ngoài da mang lại đây.
Ngay lập tức, hắn liền thấy tiểu nữ nhân trước mắt đứng lên, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn hắn nói, “Tôi trả hai mươi vạn mua anh một ngày, nói cách khác hiện tại tôi vẫn còn là cố chủ của anh, nếu tôi là cố chủ cua anh, anh nhất định phải nghe lới tôi!”
Khuôn mặt Mộ Lăng Khiêm không biểu có một chút biểu hiện nào nhìn Ôn Hướng Dương, xem ra trong lòng Ôn Hướng Dương đều có chút luống cuống.
Thời điểm cô đang muốn cấp cho chính mình một cái tát, Mộ Lăng Khiêm cuối cùng là đã mở miệng, “Di động ở túi trái âu phục, ngươi gọi điện thoại kêu Hoa Úc đến đây.”
“Nga, nga. Hảo.” Ôn Hướng Dương lấy lại tinh thần, cầm lấy âu phục, lấy ra di động Mộ Lăng Khiêm, di động lại không có khóa, cô vừa mở ra điện thoại, liền phát hiện, bên trong cư nhiên chỉ có số điện thoại liên hệ của ba người.
Một cái Hoa Úc, một cái tiểu Lam, còn có một cái…… Cắn người tiểu bạch thỏ?
Ôn Hướng Dương nhấn số của Hoa Úc gọi đi, di động đầu kia nhanh chóng liền truyền đến một thanh âm trêu chọc của một người đàn ông, “Nha, Mộ thiếu đại gia, sao ngươi tự nhiên lại nhớ tới gọi điện thoại cho ta?”
“Ách……” Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, có chút xấu hổ nhìn Mộ Lăng Khiêm liếc mắt một cái, “Cái kia, anh hảo. Mộ thiếu bị tiểu thương, xin hỏi anh có thể lại đây một chuyến sao?”
“Bị thương? Nữ nhân?” Bên kia dừng một chút, “Các ngươi ở đâu nhi?”
“Ở Trường Ninh đảo Khải Tân tây khách sạn.”
“Chờ, ta lập tức tới.” Nói xong, bên kia liền treo điện thoại.
Ôn Hướng Dương đem điện thoại bỏ lại vào trong túi tiền bộ âu phục của Mộ Lăng Khiêm, thấy cánh tay Mộ Lăng Khiêm vẫn còn chảy máu, cô nhịn không được đi lên trước nói, “Mộ thiếu, nơi này có thuốc cầm máu sao? Tôi trước giúp anhcầm máu đã.”
Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương liếc mắt một cái, “Ở trong ngăn tủ.”
Ôn Hướng Dương xoay người liền đi đến phía trước ngăn tủ, mở ngăn tủ ra, đập vào mắt chính là từng hàng thuốc, cô tìm được thuốc cầm máu, xoay người trở lại bên cạnh người Mộ Lăng Khiêm.
“Mộ thiếu, tôi trước giúp anh một lần nữa sửu dụng thuốc, khả năng có thể sẽ đau, anh cố gắng chịu đựng nhé.” Ôn Hướng Dương đem thuốc đặt ở trên sô pha, lại lần nữa ngồi xổm xuống dưới, cẩn thận giúp Mộ Lăng Khiêm xử lý miệng vết thương.
Vẫn không có được nửa câu lời nói của Mộ Lăng Khiêm, Ôn Hướng Dương cũng quen.
Trong phòng, dần dần trừ bỏ tiếng hít thở của hai người, không còn có bất kỳ thanh âm nào khác, Ôn Hướng Dương đem miệng vết thương một lần nữa thoa thuốc, băng bó, mới vừa ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, đột nhiên liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Mộ Lăng Khiêm, ánh mắt này sâu thẳm, làm tâm Ôn Hướng Dương bối rối không thể nhận ra.