Mộ Lăng Khiêm chỉ liếc cô một cái hoàn toàn không thèm để ý lời cô vừa nói đã vòng qua người Ôn Hướng Dương đi vào.
Cô đứng sững sờ tại chỗ mãi mới kịp phản ứng theo anh vào trong.
“Trương thư ký, tìm hai người dọn vệ sinh tới đây!”
Ôn Hướng Dương vừa theo vào đã nghe anh gọi điện thoại phân phó.
Thật ra cô vẫn luôn không thích có người lạ thu dọn nhà mình, đồ đạc của bản thân giao cho người khác chạm vào cô không yên tâm, lại càng không vui.
Nhưng mà nơi này hình như cũng không phải nhà cô… chỉ là tới ở tạm mà thôi.
Mộ Lăng Khiêm ngắt máy đi tới chỗ cô:”Đừng thất thần nữa, tới phòng tôi.”
Ôn Hướng Dương lấy lại tinh thần là lúc Mộ Lăng Khiêm đã lên lầu, cô đi lên theo đến cửa phòng đã thấy người kia đưa khăn lông tới: ”Tôi không thích người lạ chạm vào đồ của mình nên em làm đi!”
Nghe thấy lời này không hiểu sao trong lòng cô dâng lên tư vị khó nói.
Nhưng mà anh cứ như vậy tin tưởng cô?
Từ trong ra ngoài từ sàn nhà tới ga trải giường, Ôn Hướng Dương đem phòng anh quét dọn sạch sẽ, nhìn căn phòng như sáng lên cảm thấy vô cùng đắc ý. Dù mất tới hơn một giờ nhưng nhìn chung là xứng đáng cô bỏ công.
Đang lúc cô cao hứng thì hai người được thuê dọn vệ sinh vừa khéo đẩy cửa vào, in lên trên sàn sạch sẽ mới lau hai dấu chân to đùng. Ôn Hướng Dương triệt để buồn bực rồi.
Mộ Lăng Khiêm vẫn chưa phát hiện cô gái nhỏ nào đó đang mất hứng, lại lần nữa bước tới dẫm lên sàn nhà một đám dấu chân. Ôn Hướng Dương đứng tại chỗ oán niệm nội tâm rít gào:”Hôn đản, ngu ngốc, vương bát đản Mộ Lăng Khiêm! Một chút cũng không quý trọng công sức lao động của người khác!”
Bởi vì biệt thự đã lâu không thu dọn, giày đi từ bên ngoài vào bụi bẩn ra sao có thể tưởng tượng được, mấy dấu chân này có bao nhiêu chói mắt a!
Người nào đó lúc này cũng đã nhận ra tầm mắt ai oán của Ôn Hướng Dương, cúi đầu nhìn lại phía sau thấy một loạt vết chân rõ ràng.
Đại boss Mộ bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ u oán liếc liếc, lui chân lại thay một đôi giày khác mới đi tiếp.
Ôn Hướng Dương:”…”
Anh con mẹ nó cho rằng đổi giày là có thể che giấu việc anh vừa giẫm bẩn sàn nhà thật à?
Trong lòng lần nữa rít gào muốn điên rồi, cô thật đáng thương a, ai dám hướng Mộ đại boss phát cáu chứ, chỉ có thể oán niệm đem sàn nhà lau lau đẩy đẩy lại một hồi.
Mộ Lăng Khiêm nhìn phòng ốc sạch sẽ, cất bước đi tới sofa ngồi xuống, nhưng mà tầm mắt vẫn luôn dừng trên thân hình bé nhỏ đang cầm cây lau nhà tới tới lui lui kia.
Anh thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn lành lạnh, mắt to trừng lên, gát gao cắn chặt hàm răng tuyết trắng.
Vật nhỏ cũng biết phát cáu sao?
Bởi vì vừa rồi anh không đổi giày đã dẫm lên sàn?
Ôn Hướng Dương lại lần nữa đem chổi lau đảo qua, có chút mệt mỏi đứng tại chỗ xoa xoa eo, nhìn sàn nhà đã được lau sạch sẽ có chút nhẹ nhõm.
Nhưng mà không tới mấy giây sau mắt cô lại trợn to.
Bởi vì vị Mỗ đại boss nào đó thế mà lại đứng dậy, bình tĩnh đổi lại đôi giày cũ, sau đó, hành vi vô cùng ác liệt, vô cùng đáng xấu hổ, tại nơi cô vừa vất vả chùi sạch ấn lên vài dấu chân.
Mộ Lăng Khiêm!
Anh! Điên! Sao!