Beta: Stuki
Nghiêm Khắc lắc lắc đầu: “Không có việc gì, lúc nãy Tử Nguyệt tới, còn đánh Hướng Dương, em lấy chút thuốc mỡ, đi qua xem Hướng Dương sao rồi.”
“Cái gì?” Nghiêm Hân nghe thấy Ôn Hướng Dương bị đánh, phản ứng đầu tiên chính là tức giận, nhưng mà người đánh Hướng Dương là chị dâu tương lai của cô, cô nhìn thoáng qua Nghiêm Khắc, không biết nên nói cái gì, qua vài giây sau mới hận sắt không thành thép nói: “Để em đi xem.”
Ôn Hướng Dương cùng Lý Lam Hi trở lại phòng bệnh. Lý Lam Hi đỡ Ôn Hướng Dương ngồi trên giường, nhìn Ôn Hướng Dương nhíu mày nói: “Hướng Dương, cậu chờ tớ một lát, tớ đi lấy thuốc mỡ cho cậu. Nghiêm Khắc chắc chắn là loại người não không có nếp nhăn, tự nhiên lại đính hôn với người phụ nữ này.”
Lý Lam Hi nói xong, liền đi ra ngoài.
Ôn Hướng Dương ngồi ở trên giường, khẽ thở dài một cái.
Cô vừa thở dài, liền nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài phòng bệnh, cô vừa nghĩ tại sao Lý Lam Hi lại trở về nhanh như vậy, vừa mới nói một tiếng: “Mời vào.” Hoa Úc liền đẩy cửa đi vào.
“Chị dâu nhỏ, thiếu gia nói tôi qua đây, kêu cô qua đó một chút.”
Ôn Hướng Dương lúc này là thả mái tóc, cúi đầu, Hoa Úc cũng không thèm nhìn sắc mặt của Ôn Hướng Dương, chỉ là nói xong liền lùi ra sau, đảo mắt nhìn, làm bộ như không biết gì.
Nếu là không gặp phải Tiểu Lam, anh ta không cần phải làm theo lẽ phải.
Ôn Hướng Dương nghe xong, trong lòng có chút chột dạ, cô mới vừa ăn một cái tát, trên mặt còn hiện rõ từng ngón, lúc này mà đi gặp Mộ Lăng Khiêm, anh chắc chắn sẽ phát hiện, chắc chắn sẽ hỏi là ai.
Còn phải chờ Tiểu Lam mang thuốc mỡ về, cô càng không thể đi qua đó.
“Chị dâu nhỏ, tốt nhất là cô nên đi nhanh lên. Lão đại nói, cho cô năm phút để đi. Nếu như cô là không đến, không chỉ riêng cô chết, tôi cũng sẽ chết theo.” Hoa Úc thấy Ôn Hướng Dương ngồi bất động ở trên giường, hai tròng mắt rưng rưng như muốn quỳ xuống đất cầu xin Ôn Hướng Dương mau đi qua đó.
“Anh hãy đến đó trước đi, tôi lập tức đến liền.” Ôn Hướng Dương mở miệng, cô không thể không qua đó.
“Được, chị dâu nhỏ, cô nhớ qua nhanh. ” Hoa Úc nói xong, đầu ngó ra ngoài dò xét, xác định Lý Lam Hi không đột nhiên trở về, vội vàng trốn. Anh ta không phải là Ôn Hướng Dương, quang minh chính đại xuất hiện ở đây nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Sau khi Hoa Úc rời đi, Ôn Hướng Dương ở phòng bệnh tìm một vòng, tìm được một hộp phấn không biết ai bỏ lại, cô liền đem phấn đánh lên mặt, soi gương, còn chải tóc để che một bên mặt bị đánh kia, cảm thấy đã không thể nhận ra, cô mới hướng về phía phòng bệnh của Mộ Lăng Khiêm chạy qua.
Chạy đến trước phòng bệnh Mộ Lăng Khiêm, Ôn Hướng Dương hít một hơi sâu, gõ cửa.
Trong phòng nhanh chóng truyền giọng nói trầm thấp của Mộ Lăng Khiêm:” Vào đi.”
Ôn Hướng Dương sửa sang lại quần áo và tóc, liền đẩy cửa đi vào.
Mộ Lăng Khiêm đang nằm ở trên giường xem tạp chí, nhìn thấy kiểu tóc Ôn Hướng Dương thay đổi, lông mày hơi nhăn lại:” Tóc em bị sao vậy?”
“Ách, tối hôm qua lúc tôi đi ngủ không để ý.” Ôn Hướng Dương nói, lộ ra một nụ cười ngây thơ sáng lạn nhìn Mộ Lăng Khiêm.
“Lại đây.” Ánh mắt Mộ Lăng Khiêm nheo lại càng thêm sâu, anh buông cuốn tạp chí trong tay, chỉ vào chỗ mép giường bên cạnh nói:” Đến ngồi ở đây.”
Ôn Hướng Dương không có cách nào khác, chỉ có thể đi qua, chỉ là di chuyển với tốc độ rất chậm, chậm đến mức ánh mắt Mộ Lăng Khiêm trầm lặng liếc cô một cái:” Em muốn tôi xuống đó ôm em mới chịu sao?”
Ôn Hướng Dương nghe nói như vậy, làm sao được đây? Lập tức chạy đến, có chút giận ngồi xuống bên cạnh Mộ Lăng Khiêm.
Mộ Lăng Khiêm nhìn đầu tóc Ôn Hướng Dương rơi xuống che khuất khuôn mặt, nhìn đâu cũng thấy chướng mắt. Anh liền giơ tay muốn vén mái tóc kia ra phía sau tai, nhưng một giây đụng tới gương mặt kia của Ôn Hướng Dương, nhíu mày.