“Ai nha, ngài cứ yên tâm đi! Tôi sẽ không bắt cóc Tôn Tôn đâu!” Cô nói đùa, “Cho dù muốn lừa gạt, tôi cũng không dám lừa gạt bảo bối của Hà đội trưởng ngài, đó không phải đang muốn tìm chết sao?”
Hà Khả Chí cũng cười, “Vậy tôi đi đây, buổi chiều có thể ông bà nội của cháu sẽ trở về, thật là cực khổ cho cô rồi, chờ tôi về nhất định sẽ đền đáp cô thật tốt!”
“Ngài đừng khách sáo! Tôi chỉ cùng Tôn Tôn chơi một chút, lại cũng không tốn nhiều thời gian, mau đi đi, đừng để lỡ chuyện!” Hạ Vãn Lộ thúc giục anh.
“Được, tôi đi đây! Tôn Tôn, ba sẽ về nhanh thôi, con phải nghe lời dì, không được làm phiền dì có biết không?” Anh cũng không quên phòng hờ, dặn dò đứa con trai nghịch ngợm của mình.
Hà Tôn khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm, chẳng lẽ cậu chính là đứa gây phiền toái sao? Nhưng cậu là một tiểu nam tử hán nha!
“Ba nói con, con nghe rõ không? Tiểu tử thúi! Ngoan ngoãn uống thuốc, chích cũng không được khóc!” Hà Khả Chí gõ vào đầu con trai.
Đây là tử huyệt của Hà Tôn có được hay không? Tại sao lão cha cứ luôn nhắc tới? Cậu là Hà Tôn trời không sợ đất không sợ chỉ sợ chích……
Hà Khả Chí ôm lòng cảm kích Hạ Vãn Lộ mà rời đi, Hạ Vãn Lộ mang sủi cảo tôm Hà Tôn ăn còn nhiều gói ghém cho Hà Khả Chí, thứ này so với thức ăn sáng bên ngoài tốt hơn nhiều. Lúc đầu Hà Khả Chí còn từ chối, sau lại ngay cả con trai cũng bảo anh lấy, mới rối rít cảm ơn rời khỏi, Hạ Vãn Lộ nhìn bóng lưng anh lắc đầu cười khẽ, thật không nghĩ tới còn có thể vô tình mà gặp được Hà Khả Chí.
Nói đến từ khi về Bắc Kinh đến giờ tâm tình mới được thư thái.
Bị cấm túc hơn một tháng ở Vân Hồ, không hề bước chân ra khỏi cửa, cô cơ hồ như trải qua một cuộc sống như cái xác không hồn, chết lặng, cứng ngắc, như một thân thể có linh hồn già nua. Chỉ là để cho Tả Thần An sắp đặt mình, nhưng mà, Tả Thần An lại không hề có dấu hiệu sẽ thả cho cô tự do, tựa hồ cho dù là nhốt một cỗ thi thể cũng muốn tính toán cầm tù suốt đời.
Chỉ là, cô, sống một cuộc sống như thế cũng đã hao tổn hết tâm lực, nếu lại tiếp tục, tất nhiên cô sẽ bị hao mòn đến khô kiệt mà chết, như vậy cô, không phải là……
Cho nên, cô nhận thua.
Cuối cùng vẫn là đi khỏi Vân Hồ, quyết định trở về cuộc sống vốn có của chính mình. Bất kể chuyện đời có biến đổi xoay vần như thế nào, cô cũng đều phải sống tiếp, không phải sao?
Vì vậy, lần nữa liên lạc với Kỳ Tử Ngang, trở lại đi làm ở bệnh viện, chỉ là điều chuyển vị trí sang khoa khác, thì ra là đổi đến khoa nhi.
Ngày đầu tiên chính thức đi làm lại lại là ngày phải trực ca đêm, mà cô lại không hề nghĩ đến chiều nay sẽ gặp được người quen, chính xác mà nói, chính là gặp được ân nhân cứu mạng.
Hà Khả Chí lúc mười giờ tối ôm con trai đến bệnh viện, tiểu Hà Tôn bị viêm phổi cấp tính, những đứa trẻ ở độ tuổi này thường gặp loại bệnh này, chính là một người đàn ông ôm một đứa trẻ gần nửa đêm tới bệnh viện thật không thấy qua nhiều, vào lúc này đại đa số thường là mẹ của các bé sẽ đưa đi.
Hạ Vãn Lộ liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông này, chính là nửa đêm ngày hôm đó cô bị bọn lưu manh cướp bóc là viên cảnh sát này đã cứu cô, lúc ấy anh còn lấy chính áo khoác của mình để cho cô mặc, vốn là muốn trả cái áo khoác lại cho anh, kết quả một cuộc hỏa hoạn, tất cả đều bị thiêu rụi.
Cũng không có thời gian tán gẫu, Tôn Tôn sợ chích, bị y tá tiêm vẫn không ngừng kêu khóc, vẫn không thể nào thuận lợi hoàn thành, cuối cũng đương nhiên vẫn là cô ra tay.
Đối phó với trẻ con, cô tự có biện pháp, bởi vì cô rất thích trẻ con, cho nên rất nhanh đã dụ dỗ cho Tôn Tôn nín khóc, hơn nữa một tiêm đâm xuống chỉ thấy máu này, cô có thể tự đắc mà xem đó chỉ là kiến thức cơ bản.
Hà Khả Chí là một người đàn ông chăm sóc một đứa trẻ ngã bệnh, tự nhiên có chút luống cuống tay chân, Hạ Vãn Lộ thấy buổi tối trong văn phòng khoa cũng không bận nhiều việc, liền ở một bên giúp đỡ anh một chút, cũng trong thời gian này, cô tám chuyện cũng nói đến chuyện anh cứu cô đêm hôm đó.
Hà Khả Chí đã quên đi chuyện này, thật lâu mới nhớ ra, Hạ Vãn Lộ tỏ ra áy náy chuyện áo khoác bị thiêu hủy không thể trả lại, hơn nữa sắc mặt cũng thay đổi so với bộ dáng rắn rỏi lạnh băng vào đêm hôm đó, cùng Hạ Vãn Lộ hàn huyên, Hạ Vãn Lộ mới biết tên của anh, hơn nữa cùng với người đang bệnh Tôn Tôn cũng dần dần quen thuộc, tựa hồ, Tôn Tôn vẫn yêu thích với việc chích không đau của dì y tá này.
Chỉ là, Hà Khả Chí tựa hồ hết sức bận rộn, cho dù là đêm hôm khuya khoắt ở bệnh viện chăm sóc bé con này, điện thoại cũng chưa từng bị gián đoạn, thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài một chút để nhận điện thoại.
Cuối cùng, lúc Hạ Vãn Lộ sắp tan làm, anh vẫn còn nhận điện thoại với hai hàng lông mày nhíu chặt, bởi vì không phải nói về chuyện công việc, cho nên không ngại Hạ Vãn Lộ và con trai đang ở đó, điện thoại khả năng là ông bà nội Hà Tôn gọi điện đến, đoán là đang nói không thể mua vé máy bay về sớm hơn, ước chừng phải đến buổi chiều ngày thứ hai mới có thể trở về Bắc Kinh, mà Hà Khả Chí lại đang rất bực bội, bởi vì buổi sáng phải đến vùng khác để công tác rồi.
Tại sao từ đầu đến cuối cũng không nhắc đến mẹ của Tôn Tôn?
Hạ Vãn Lộ cũng có thể mơ hồ mà đoán được một vài chuyện, xã hội hiện nay, gia đình vắng cha thiếu mẹ cũng quá nhiều, chính cô cũng là một……
Không biết có phải hay không là bởi vì nghĩ đến mình và Hạ Hiểu Thần, cô đối với Hà Tôn sinh ra lòng thương tiếc, liền chủ động đề cập, trước khi ông bà nội Hà Tôn đến, cô có thể giúp chăm sóc Hà Tôn.
Lúc đầu Hà Khả Chí ngại ngùng xấu hổ sẽ phiền toái cô, nhưng dù sao công việc quan trọng, hơn nữa Hạ Vãn Lộ lại nói hết sức chân thành, nên liền gật đầu, anh chăm sóc Hà Tôn đến sáng, sau đó Hạ Vãn Lộ đến chăm sóc thay anh, hơn nữa còn hứa với anh sẽ đem bữa ăn sáng cho Hà Tôn.
Dĩ nhiên, Hà Khả Chí cũng nửa tin nửa ngờ, dù sao cùng Hạ Vãn Lộ bèo nước gặp nhau, lời hứa sao có thể tin tưởng? Vì vậy không ôm nhiều hi vọng, vẫn nên chính mình tự đi mua bữa ăn sáng cho con trai, nhưng, Hạ Vãn Lộ lại mang đến đúng lúc, điều này làm cho anh vừa bất ngờ lại vừa cảm động.
Sau khi anh đi, Hạ Vãn Lộ cùng Hà Tôn chơi, kể chuyện cổ tích cho cậu nghe, cho cậu ăn cơm trưa, cùng đùa giỡn hết một ngày, cho đến lúc cô sắp nhận/ vào ca, ông bà nội Hà Tôn mới đến, hai vị lão nhân gia thấy một cô gái ở cùng với Hà Tôn, còn phải kinh ngạc một phen.
Hạ Vãn Lộ cười cười giải thích một chút chuyện sau đó phải đi nhận/ vào ca rồi, y tá trong phòng làm việc cũng đang bàn luận ầm ĩ về hôn sự Tả Thần An và Diệp Như Ý.
Cô vẫn yên lặng lắng nghe, vốn là chuyện ở trong dự liệu, trong lòng vẫn nặng nề khó chịu.
Y tá ở bệnh viện này vốn cùng các nơi khác có chút khác nhau. Tả Thần An tất nhiên là thần tượng của các thiếu nữ, nhưng bởi vì cùng Kỷ Tử Ngang quan hệ không ít, cho nên thỉnh thoảng sẽ tới bệnh viện, huống chi lúc trước vì muốn tiếp cận Hạ Vãn Lộ anh còn cố ý giả bộ bệnh đến bệnh viện ở một khoảng thời gian, cho nên đám y tá ở bệnh viện đối với đại danh nổi tiếng vang dội của anh, đối với hôn sự của anh dĩ nhiên cũng cực kỳ chú ý, nhất thời đề tài nói đến sục sôi, xem chừng có một nhóm mỹ nữ y tá vì cái tin tức này mà tan nát cõi lòng rồi.
Mà căn nguyên tin tức họ nói đến, đều là bởi báo chí hôm nay đưa tin, hiện tại đang được đặt trên bàn làm việc !
Cô làm bộ lơ đãng, kì thực xem rất tỉ mỉ, bài đăng rất dài kèm theo hình ảnh rất lớn chụp Tả Thần An và Diệp Như Ý, có hình sửa sang lại khóa kéo cho cô ấy, có cái cùng cô ấy chụm đầu nói chuyện với nhau, cũng có hình cùng cô ấy thân mật cùng khiêu vũ . . . . . . Mỗi một tờ đều chụp lại hình ảnh rất đẹp, không thể không nói đây là một đôi giai nhân đúng mực, bài báo cũng đánh giá như vậy, hơn nữa càng nổi lên phong ba khi phu nhân Tả gia Tiêu Hàn lại có ý tứ, nói là hôn sự sắp tổ chức. Báo chí càng ra sức đồn thổi, nói là lời đồn Tả gia cùng Diệp gia kết thân đã lâu được truyền ra, nhưng chưa chứng thực, Diệp gia đại tiểu thư càng thêm thâm tàng bất lộ, không hề xuất hiện trong giới truyền thông, lần này xuất đầu lộ diện, lại có chính Tiêu Hàn tự nhắc đến, tựa hồ việc hôn sự này là chuyện chắc chắn. . . . . .
Cô đọc nhanh với tốc độ như gió xem xong, sau đó, mỉm cười, làm việc, giống như cái gì cũng không có nhìn thấy. . . . . .
Ngay tại lúc đó, phần tờ báo này cũng bày ở hai nơi khác trên bàn, một chỗ chính là bàn làm việc Tả Thần An, anh sau khi xem xong cười cười, đem tờ báo để xuống, uống một hớp trà hoa lài, khen, "Lấy được góc độ không tệ!"
Ngồi đối diện với anh Sa Lâm lại không rõ, "Ông chủ, ngài một điểm cũng không gấp gáp sao?" Nếu như đối với tin tức này Lão đại lại có thái độ này, vậy lúc trước anh ta khổ cực trăm bề còn đuổi theo đến Ô Trấn nhận cha mẹ vợ là chuyện gì?
"Tại sao phải gấp gáp?" Anh hỏi ngược lại, mỉm cười tự nhiên tiêu sái.
"Này. . . . . . Rõ ràng thấy là. . . . . ." Sa Lâm không dám nói rồi, phu nhân cũng không thể nói xấu lung tung.
Tả Thần An hiểu anh (Sa Lâm) muốn nói gì, cười, "Đúng! Không sai! Chuyện này rõ ràng là mẹ tôi làm ra, nhưng vậy thì thế nào? Có thể làm khó dễ được tôi sao?" Cửa hàng chụp hình cưới chính là của mẹ, tiết lộ hình đăng báo ra ngoài tất nhiên cũng là mẹ, trò chơi cũ rích này, xì căng đan xì căng đan, không có tình tiết nào mới mẻ hơn sao?
"Ngài không cảm thấy chuyện này. . . . . . Gió thổi báo giông tố sắp đến sao? Mẹ ngài có thể hành động thật rồi !" Sa Lâm ý tốt nhắc nhở hắn.
Thế nhưng anh lại cười ha ha, "Cái gì gọi là thật sự? Sa Lâm, cậu quên, đời này không có ai có khả năng thao túng tôi! Mẹ tôi cũng như thế!"
Sa Lâm cười xem thường, "Không ai khả năng thao túng ngài? Tôi lại xem có đó! Ví dụ như. . . . . . Hạ tiểu thư. . . . . ."
"Ách. . . . . ." Anh bị nghẹn họng, chỉ là, trong mắt lại trương ra tràn ngập hạnh phúc, "Dĩ nhiên, ngoại trừ cô ấy. . . . . ."
"Lão bản, tôi là ngài sẽ lo lắng a! Ngài nói nếu như Hạ tiểu thư nhìn thấy những thứ này thì như thế nào? Những cố gắng trước đó của ngài cũng uổng phí rồi!" Sa Lâm không hiểu, tại sao cho tới bây giờ, lão bản còn có thể có dáng vẻ tự đắc như thế, trừ chuyện Hạ tiểu thư, anh ấy sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà rối loạn tâm trí, chẳng lẽ đã thành công sở hữu được trúc cương thẳng kia rồi sao?
Anh tiếp tục uống trà, con ngươi thoắt sáng thoắt tối, chậm rãi thốt ra một câu, "Tôi thật đúng là sợ cô ấy xem thấy lại không có phản ứng đấy. . . . . ."
Anh thoáng nhíu mày, đối với anh mà nói, yêu chính là chuyện của hai người, là chuyện của anh và Hạ Vãn Lộ, mặc kệ bên ngoài huyên náo phong ba bão táp, so với bất cứ ai cô càng biết rõ, trong lòng của anh trừ cô ra không có người nào khác. . . . . .
Mà anh, cũng không để những thứ người không liên quan này để ở trong mắt, trong thế giới của anh và Hạ Vãn Lộ, bất kể là mẹ, là gia đình, hay là hôn ước một phía từ mẹ đều là người không liên quan, cũng bởi vì, anh chẳng thèm ngó tới, thậm chí lười phản ứng lại, thích giày vò làm sao thì giày vò thế đó, bởi vì bọn họ căn bản không tạo nên uy hiếp với anh! Cái gọi là tâm viễn địa tự thiên (Lòng không thay đổi), tim của anh, chỉ quan tâm một cõi hai người anh và cô.
Đây, chính là anh, Tả Thần An —— chàng trai ly trần thoát tục trong truyền thuyết, vĩnh viễn đứng ở cao tít trên mây, mắt nhìn xuống những thứ người nhàm chán này chơi trò chơi nhàm chán, lại khinh thường phải động chút ngón tay chơi với bọn họ. Có lòng rỗi rãnh, không bằng trở lại chốn đào nguyên anh và cô, dùng tất cả tâm lực để thương cô yêu cô……
Hôm nay các báo vừa ra tin tức này, tất nhiên kích thích ngàn tầng sóng, Diệp gia cũng vì vậy mà gợn sóng không nhỏ.
Sáng sớm, tại Diệp gia đại tiểu thư Diệp Như Ý tay nắm tờ báo này nhìn không dưới 20 lần, chỉ là càng xem trong mắt đau thương càng dày đặc.
Cuối cùng, Diệp Thuần Lập phát hiện con gái có cái gì không đúng, ân cần quan tâm hỏi cô, nói đùa, "Thế nào? Vui vẻ đến không biết làm sao à?"
"Ba. . . . . ." Diệp Như Ý ôn nhu mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên, trong mắt lệ quang nhẹ nhàng, bộ dạng sắp khóc tới nơi.
"Này là thế nào? Bảo bối, chuyện này không phải lập tức đã thỏa mãn tâm nguyện của con rồi, sao còn không vui?" Diệp Thuần đứng ở trước mặt con gái ngồi xuống.
Diệp Như Ý lại lắc đầu một cái, nước mắt dũng mãnh tuôn ra, "Ba, bài báo không nên đăng như vậy, bọn họ nói bậy!"
"Tại sao là nói bậy hả? Dì Tiêu của con, không, qua một thời gian ngắn nữa, con nên gọi là mẹ, bà ấy đều đã buông lời!" Diệp Thuần Lập siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, lau nước mắt cho cô.
Diệp Như Ý cũng không có vì những lời này mà quên được, đôi mắt mông lung đẫm lệ, "Ba, nhưng là. . . . . . Anh Thần An anh ấy không muốn. . . . . . Anh ấy không muốn . . . . . ."
"Làm sao con biết cậu ta không muốn, đừng có đoán mò!" Diệp Thuần Lập không biết làm sao an ủi con gái, sờ sờ tóc của cô, có chút bất lực không nói nên lời.
"Con biết rõ! Chính con biết rõ! Anh ấy đã nói với con . . . . . . Anh sẽ không đính hôn với con. . . . . . Để cho con tìm người chồng khác, không muốn đánh mất thanh xuân của con……" Diệp Như Ý nói xong, đã không thể chịu nổi bi thống, gục xuống bàn khóc lớn, "Ba, con rất kém cõi sao? Có phải con không xinh đẹp nên không thể yêu? Tại sao con đây cố gắng nhiều như vậy anh Thần An vẫn không yêu thích con? Con ở Bắc Kinh, anh đến Hàng Châu, vì anh ấy con cũng theo đến Hàng Châu học hành, anh ấy sao vẫn không cảm động? Ba, anh ấy có phải là ghét bỏ con. . . . . ."
"Nói bậy!" Diệp Thuần Lập nhanh chóng cắt đứt lời nói của con gái, "Ai nói Như Ý không xinh đẹp không đáng yêu? Như Ý của chúng ta là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới, đa tài đa nghệ, hiền thục đoan trang, trong suy nghĩ của mọi người chúng ta con là công chúa Bạch Tuyết. Nghe này, con và Thần An thời gian thân cận quá ít, con lại không đủ dũng cảm, không chân thành biểu đạt tâm ý của mình, không khéo làm đàn ông hứng thú, cho nên cậu ta còn chưa có hiểu rõ, chưa phát hiện ra con tốt thế nào. Bây giờ Thần An tuổi còn trẻ, tất nhiên sẽ cảm thấy bên ngoài các cô gái yêu mị kia hấp dẫn con mắt hơn, nhưng là, cái loại nữ nhân kia chỉ để vui đùa một chút, phàm là đàn ông, cưới vợ cũng sẽ không cưới những người như vậy, sẽ biết chọn cô gái gia đình khuê tú như con vậy, cho nên, không cần khổ sở, bây giờ con đã quay về, phải tranh thủ cùng cậu ta thân cận nhiều chút, để cho cậu ta phát hiện con là một cô vợ hào môn toàn đức toàn năng, mà con lại có dì Tiêu làm chỗ dựa, gả cho Thần An chỉ là chuyện chờ đến ngày mà thôi!"