Điểm này có thể thấy được qua cách đối xử với Y Thần.
Anh sẽ dùng giọng nói rất dịu dàng nói chuyện với Y Thần, giúp cô bé bóc tôm, nhặt xương cá, dùng đủ biện pháp ép Y Thần ăn rau, còn dùng khăn ăn lau miệng khi cô bé ăn cơm bị bẩn, khi nhìn Y Thần, đôi mắt của anh đong đầy sự yêu thương.
Anh rất thích trẻ con, sẽ cưng chiều chúng lên đến tận trời.
Nhìn dáng vẻ ấy của anh, cô bất giác ngây dại. Nếu như con của họ vẫn còn, nhất định cũng nhận được sự chiều chuộng giống Y Thần lúc này, chỉ là…
Cô nhìn anh chằm chằm, bóng dáng của anh dần mơ hồ, trước mắt xuất hiện hình ảnh của bốn năm trước, cô nằm trên giường sinh đau đến mức chết đi sống lại.
Đang thất thần, đột nhiên có một thứ gì đó mềm mại sượt qua môi. Cô giật mình, là anh! Giống như lau miệng cho Y Thần, anh cầm miếng khăn giấy lau xuống khóe miệng của cô, nụ cười hơi chút giễu cợt: “Nhìn đến nỗi nước miếng cũng chảy ra!”
“Ai mà nhìn anh?” Cô bị nói trúng tim đen, nét mặt đỏ ửng.
Nụ cười của anh càng mở rộng hơn: “Giấu đầu lòi đuôi! Anh có nói em đang nhìn anh sao? Anh còn cho là em con quỷ tham ăn này đang nhìn Y Thần ăn đến mức chảy cả nước miếng.”
Cô càng quẫn hơn: “Tôi vốn dĩ đang nhìn Y Thần ăn đấy!”
“Vậy sao?” Anh mỉm cười ra vẻ đã ngộ ra, “Được rồi, em là ghen tỵ anh giúp Y Thần lột vỏ tôm mà không lột giúp em? Này, ăn đi!”
Ngón tay linh hoạt của anh lập tức lột thêm một con, đút tới miệng cô.
Cô giùng giằng không ăn, lại bị ánh mắt tràn đầy mong đợi của Y Thần hạ gục, cúi đầu miễn cưỡng nuốt hết miếng tôm mà anh vừa đút cho.
Mà anh lại thừa dịp này nhéo nhéo mặt của cô, nói: “Ngoan.”
Y Thần thấy thế cũng cười phụ họa: “Dì à, không sao, dì cứ ăn đi, cậu thực tốt với dì, Y Thần không ăn giấm đâu.”
“Nhóc! Cháu biết cái gì gọi là ăn giấm?” Cô liếc mắt giả bộ trách Y Thần một chút. Con nít, không nên trưởng thành quá sớm đâu, một đứa bé trưởng thành quá sớm thật không đáng yêu chút nào.
Y Thần gật đầu: “Dĩ nhiên là biết! Cậu cả cho anh Tiểu Bàn thức ăn ngon, lại không cho mợ Loan Loan, mợ Loan Loan liền tức giận, cậu cả nói đó gọi là ăn giấm với con trai.”
Thần An nghe thấy bất giác bật cười: “Chuyện đó chỉ có mợ Loan Loan của cháu mới làm ra được.”
Hạ Vãn Lộ không khỏi mỉm cười. Đúng vậy, người phụ nữ ấy hạnh phúc đến nỗi khiến người ta hen tỵ, nhưng mà người ta là nhà tư bản hạnh phúc, không phải sao? Không giống với cô…
“Cậu à, mợ nhỏ Như Ý sẽ giành ăn với Y Thần sao?” Y Thần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.
Tả Thần An liếc mắt tà tà nhìn Hạ Vãn Lộ, cô vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chén của mình, trong chén ấy có vàng bạc châu báu gì sao? Anh khẽ nhíu mi, sau đó cười nói: “Lần sau cháu tự mình hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao!”
“Dạ! Vâng ạ!” Cô bé nhướng mày lên ra vẻ suy tư, lại hạ xuống, hỏi: “Cậu à, nếu mợ Như Ý muốn giành với Y Thần, cậu sẽ giúp ai?” Y Thần vẫn rất lo lắng vấn đề này, cô bé không hy vọng bất cứ kẻ nào cướp mất người cậu hiểu rõ cô bé nhất, kể cả mợ cũng không được.
Anh bị cô bé hỏi tới, không thể làm gì khác hơn đành đáp: “Ngốc, ai dám giành ăn với Y Thần chứ? Mua đồ ăn nịnh bợ cháu còn không kịp nữa là!”
Lời này thực sự nói không sai, ai không muốn nịnh bợ mấy đứa trẻ bảo bối của nhà họ Tả?
“Thế còn được!” Y Thần rốt cuộc cũng yên tâm, suy nghĩ một lát, lộ ra nụ cười thần bí đáng yêu, nói với Hạ Vãn Lộ: “Dì à, lần sau nếu mợ Như Ý mua đồ ăn ngon cho cháu, cháu sẽ mang đến cho dì ăn.”
Nụ cười của cô hơi khựng lại: “Được, cám ơn Y Thần.”
Đồ ăn của mợ Như Ý mua…Cô thật sự không biết mình có thể nuốt nổi hay không nữa.
Ăn xong bữa tối, Y Thần liền ầm ĩ đòi đi xem phim. Mà trên thực tế, một đứa trẻ bốn tuổi liệu có được bao nhiêu kiên nhẫn để xem hết một bộ phim mà cô bé không hiểu?
Cũng may, lúc mới vào trong rạp, cô bé thích ăn popcorn nên mới có thể chịu ngồi yên. Sau một lúc, popcorn ăn chán rồi, cô bé bắt đầu không an phận, ngồi trong ngực Thần An cứ ầm ĩ muốn đổi kênh, muốn xem “Sói xám và cừu vui vẻ”.
Thần An phải phí hết lời mới giải thích được cho cô bé hiểu, rạp chiếu phim không phải là TV ở nhà, không thể tùy tiện đổi kênh.
Cô bé càng không nhịn được, ở trong lòng của cậu cọ tới cọ lui, bím tóc cũng lộn xộn. Cuối cùng, dưới ánh mắt vừa cảnh cáo vừa uy hiếp của Tả Thần An mới bĩu môi tỏ vẻ không vui rồi yên tính lại, chấp nhận hy sinh cái tôi, hoàn thành cho lợi ích tập thể của cậu.
“Hay là…Chúng ta về đi?” Hạ Vãn Lộ thấy thế thừa dịp nói ra.
Anh hơi rầu rĩ, anh thế này khiến người ta chán ghét vậy sao? Mỗi lần đều muốn chạy trốn nhanh một chút? “Không cần, xem kỹ đi, khó có được cơ hội! Y Thần sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Không sai, có thể ngồi cùng Tả Tam thiếu trong cái rạp chiếu phim chật chội thế này, cùng xem phim với nhiều bình dân bách tính như vậy quả thật khó mà có được rồi.
Như lời Tả Thần An, Y Thần đang náo loạn cũng lập tức biết nghe lời, nhàm chán nghịch nút cài áo trước ngực anh, chơi chẳng bao lâu lại ngủ thiếp trong ngực anh rồi.
“Để em bế cho.” Cô chủ động vươn tay.
Anh ghé mắt nhìn sang, khẽ mỉm cười: “Muốn thử cảm giác làm mẹ sao? Được, để em!”
Trong nháy mắt nghe được những lời kia, bàn tay của cô đang dừng giữa không trung lập tức khẽ run rẩy, sau đó cực mất tự nhiên cười cười. Không muốn trả lời, nhưng đáy lòng cô lại bởi vì câu nói này của anh mà gợn song. Nếu như, Y Thần thật sự là con gái của anh thì tốt rồi.
Đứa trẻ sau khi ngủ thiếp đi thì toàn thân cũng buông lỏng, nặng hơn thời điểm thức tỉnh, thân thể cũng càng mềm, mềm mại giống không xương. Cô bé mềm mại, ấm áp áp vào ngực cô, đừng nói đáng yêu bao nhiêu mà bên miệng cô bé còn dính vài mảnh vụn Popcorn nhỏ khiến ai cũng không nhịn được muốn hôn một cái, nuốt hết mảnh vụn ấy trên khóe môi.
Chính cô cũng không giải thích được tại sao mình lại thích Y Thần như vậy, không lẽ bởi vì lý do riêng. Đúng là cô rất thích trẻ con nhưng cũng chưa từng thích đứa bé nào như vậy. Có lẽ, đây chính là cái gọi là duyên phận đi.
Toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt lên Y Thần và tâm sự của bản thân đến nỗi không có tâm trạng xem hết bộ phim. Tan cuộc, Thần An cố ý làm chuyện xấu, hỏi cô phim ảnh diễn cái gì, cô ấp úng, không biết trả lời sao.
Anh mỉm cười, nhận lấy Y Thần từ ngực cô: “Đi, anh đưa em về nhà.”
“Em sẽ về nhà mình.” Cô suy nghĩ một lát, cường điệu nói. Cô không muốn trở lại Vân Hồ…Chỗ đó khiến cô có nhiều ảo tưởng về gia đình.
“Biết!” Giọng điệu của anh lại lập tức trở nên nguội lạnh.
Đây là lần đầu tiên anh trở lại cái chuồng chim của cô kể từ lúc bỏ đi lần trước. Cô vốn không có ý định mời anh vào ngồi, nhưng mà, anh lại hoàn toàn không xem mình là khách.
Chỉ thấy anh ôm Y Thần dò xét từ trong ra ngoài một vòng, còn mở luôn cả cửa tủ lạnh, phát hiện đồ ăn mà anh để lại trong tủ lạnh cũng hao gần hết, thái độ mới dễ chịu hơn một chút, lại mở ngăn tủ để kẹo ra kiểm tra, phát hiện còn dư rất nhiều.
“Hai ngày nay cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chút nào không?” Anh hỏi.
“Ừ! Khỏe hơn nhiều rồi! Tôi hoàn toàn không sao!” Cô đáp lại rất khẳng khái, chỉ hy vọng anh kiểm duyệt xong sẽ nhanh chóng rời đi.
Anh gật đầu một cái, sau đó lại nhìn xung quanh: “Mùa hè sắp tới rồi, phải trang bị thêm một bộ điều hòa không khí ở trong nhà, để hôm nào anh bảo người tới lắp đặt.”
…Cô không thể dây dưa không rõ với anh mà! Không thể có hôm nào nữa! “Không cần! Thật đấy! Anh cũng biết…Thân thể của tôi không được tốt lắm, mùa hè không cần phải có điều hòa không khí, quạt máy là đủ rồi, là đủ rồi…” Cô ấp úng cự tuyệt.
Anh ngẩng lên nhìn chiếc quạt trần trên đỉnh đầu, hừ lạnh một tiếng: “Cái này á? Cũng chỉ có trong viện bảo tàng thôi! Xiêu xiêu vẹo vẹo như muốn gãy đến nơi rồi! Quạt máy cũng được, anh đi mua quạt mới, lần tới sẽ giúp em bỏ cái này đi.”
“…Thật sự không cần! Nhà là của chủ cho thuê nhà! Hà tất phải bỏ cái cũ đi để mua cái mới hộ bà ấy chứ.”
Ánh mắt của anh lườm lườm: “Vậy em dọn đến chỗ anh nhé!?”
“…Vậy…hay là mua quạt máy đi…Mua…” Cô nhận thua rồi.
Lúc này anh mới hài long: “Ừ, anh về trước. Ngày mai ghé lại.’
“Ngày mai tôi còn phải đi làm.”
“Không sao! Em cứ đo làm thôi. Anh có chìa khóa.”
“…Anh lấy chìa khóa ở đâu ra?” Đây là nhà cô đấy được không.
“Lần trước cầm theo chìa khóa đi siêu thị, thuận tiện đánh một cái.”
“…Tả Thần An, anh làm vậy thật quá đáng mà.” Đây gọi là cái gì? Anh cũng không tự coi mình là người ngoài ư?
“Có cái gì đáng giá sao? Cái phòng rách nát này của em, còn may là anh nguyện ý tới.” Anh bày ra vẻ mặt khinh bỉ, ôm Y Thần rời đi.
Cô dậm chân một cái, đóng cửa lại, không thích thì anh đừng tới đi! Ai cần anh tới!
Ban đêm, tại nhà họ Tả, phòng khách vẫn như cũ sáng đèn, Tả Thần An ôm Y Thần rón rén bước vào cửa. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Tiêu Hàn vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lon đợi anh.
“Mẹ, sao còn chưa ngủ?” Anh không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình phải đối mặt với tình cảnh thế này rồi.
“Mẹ cũng muốn đi ngủ đấy chứ!” Nét mặt Tiêu Hàn lộ vẻ tức giận.
“Mẹ, lại sao vậy?”
“Mẹ hỏi con, có phải gần đây con lại mập mờ với cô ca sĩ ở quán bar đó không, còn tranh giành tình nhân với Hứa Tiểu Soái nữa?”