Cô nằm trên giường, lườm anh: “Sử dụng sai thuật ngữ rồi, cái đó gọi là bệnh tâm thần, không phải bệnh thần kinh.”
“Phải! Ngài còn muốn tranh luận với tôi. Ngày nào đó chọc gia tức giận, gia cũng không quản ngươi, xem ngươi phải làm thế nào.” Hứa Tiểu Soái oán hận bước qua, thô lỗ sờ vào trán của cô.
Cô dứt khoát gạt ra, tại sao vừa thấy người ta bị bệnh, mặc kệ người ta bệnh gì cũng muốn đi sờ đầu của người ta vậy?
“Sao anh biết tôi bị bệnh? Còn nữa, sao lại có chìa khóa nhà của tôi?” Cô khó hiểu hỏi.
Anh đem cháo đặt lên bàn, “Còn không phải là chủ cho thuê nhà của em gọi điện cho anh à? Gia đây vẫn còn mơ mơ màng màng, sáng tinh mơ, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác! Aizz, đúng là kiếp trước thiếu nợ em.”
Cô khẽ mỉm cười, Hứa Tiểu Soái có đôi khi chỉ là nói miệng. Chuyện khác thì cô không dám khoe khoang, chứ với tình bạn của cô và Hứa Tiểu Soái, chỉ cần một cú điện thoại cũng có thể khiến anh nhảy vào nước sôi lửa bỏng, lời này tuyệt không quá khoa trương, cô có tự tin, Hứa Tiểu Soái nhất định không bỏ mặc mình.
Thật ra thì, uống thuốc rồi ngủ một giấc thật sâu, tinh thần của cô đã tốt lên nhiều. Tối qua cũng chỉ ăn được một bát cháo, bây giờ đã có cảm giác đói bụng rồi. Cô hít mũi một cái, “Tiểu Soái, anh mua món gì vậy? Thơm quá!”
“Ừ! Cái mùi thơm đó là của anh ăn. Mì chua cay đấy, của em thì chỉ có cháo thôi. Chịu khó ăn nhiều một chút!” Hứa Tiểu Soái đem bữa sáng lấy ra, mùi rau thơm, dầu và hạt tiêu từ món mì chua cay thành công khơi dậy tế bào thèm ăn của cô.
Cô không khỏi bực mình: “Lại cháo? Tôi không muốn húp cháo nữa!”
“Ngoan, em chỉ có thể ăn cháo.” Hứa Tiểu Soái đi vào phòng tắm, một lát sau lại bê một chậu nước ấm đi về, kem đánh răng cũng đã nặn xong, ly súc miệng cũng mang vào sẵn, rõ ràng là săn sóc chu đáo, lại than thở: “Tôi đến hầu hạ lão phật gia đây? Lão phật gia, ngài nên thưởng nô tài cái gì đây?”
Cô bật cười, một chiếc gối đầu ném ở trên đầu Hứa Tiểu Soái, “Tiểu Soái Tử! Thưởng ngươi một búa đi.”
Hứa Tiểu Soái trợn mắt: “Con nhỏ không có lương tâm!”
Ở chung với Hứa Tiểu Soái chính là thoải mái và vui vẻ như vậy. Quen biết bốn năm, giữa bọn họ cũng giống như là cô với Hiểu Thần, quan hệ thân mật không hề ngăn cách, nhưng lại không có mập mờ. Đối với cô mà nói, Hứa Tiểu Soái chính là khuê mật, là huynh đệ mà ông trời đã ban cho.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Ở Bắc Kinh, cô không có người bạn đồng giới đặc biệt nào, cũng không có người mà cô có thể tâm sự. Mặc dù quan hệ với các chị em ở văn phòng khoa cũng không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ là đồng nghiệp, cho nên, có một người bạn giống như Hứa Tiểu Soái, bảo cô thế nào lại không biết quý trọng đâu?
Đặc biệt nhất chính là, mặc dù gia thế và bối cảnh của Hứa Tiểu Soái như vậy nhưng trên người anh lại không hề in dấu bất kỳ thói hư tật xấu, hoang dâm sa đọa của đám phú nhị đại nào. Anh có thể áo mũ chỉnh tề xuất hiện ở những hội sở cao cấp, cũng có thể ăn mặc quần cụt đến đầu gối, cùng Hạ Vãn Lộ xuất hiện ở quán ven đường. Lúc ở chung với tầng lớp quý tộc, anh là quý tộc bẩm sinh, mà lúc ở chung với Hạ Vãn Lộ, anh lại chỉ là một anh trai hàng xóm rất đỗi bình thường. Có lẽ, việc này có liên quan đến cuộc sống hỗn độn trong thời kỳ năm năm phản nghịch của anh, nhưng cũng chính là sự ngang ngạnh, tùy hứng này của anh mới khiến cô cảm thấy ở chung với anh thoải mái mà tự tại.
Tựa như hôm nay, hai người chụm đầu trên bàn ăn nhỏ ăn bữa sáng mà Hứa Tiểu Soái mua được từ một quán ăn nào đó ở bên cạnh, đơn giản, tùy ý, lại rất ấm lòng.
Cháo của cô không có mùi vị gì cả, cô không cam lòng, gắp một ít mì sợi và miếng thịt bò lớn từ trong bát của anh, anh sống chết đè lại chiếc đũa của cô không để cô gắp được. Đương nhiên, cuối cùng vẫn là cô thắng, chọc cho anh oán giận mắng cô là đồ trộm cướp.
Ăn xong, Hứa Tiểu Soái lại chủ động dọn dẹp bàn ăn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói với cô: “Hiểu Thần hát cũng không tệ nha!”
Cô rất kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên! Bây giờ anh mới biết? Người ta chính là sinh viên tài năng của học viện âm nhạc đấy!” Nói xong lập tức cảnh giác: “Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn để hai chị em chúng tôi cùng tới quầy rượu làm trâu làm ngựa cho anh?”
“Con nhỏ không có lương tâm!” Anh lấy chiếc đũa gõ gõ đầu của cô. Làm trâu làm ngựa? Cô cũng không hỏi thử, ở Bắc Kinh này có ông chủ của quán bar nào trả lương cho ca sĩ còn nhiều hơn khoản lương mà anh đã trả cho cô? Dĩ nhiên, tiền này anh nguyện ý trả! Anh vẫn muốn vì cô mà làm chút việc gì đó để cải thiện cuộc sống của cô, nhưng mà, quật cường như cô, kiêu ngạo như cô, dù thế nào cũng không chịu tiếp nhận món quà anh tặng mà không có lí do, cho nên, anh không thể làm gì khác hơn là trả tiền lương cho cô cao một chút.
Thế nhưng, đề tài trọng tâm của ngày hôm nay cũng không phải là cái này, anh lại hỏi: “Tối qua em ngã bệnh, chắc là không xem được cuộc thi tuyển tài năng của công ty Tế Hạ nhỉ?”
“Không xem được, thế nào?” Đối với hoạt động công ty của Tả Thần An, cô sẽ chú ý, nhưng mà tuyệt đối sẽ không đi xem, cô mới không ngốc đến nỗi tự mình chui đầu vào rọ.
“Em thật sự nên xem một chút! Hiểu Thần quả thật rất giỏi, lọt được vào top 10 của vòng chung kết rồi, biểu hiện tương đối khá, tỷ lệ người hâm mộ ủng hộ cũng rất cao.”
“Cái gì?” Hiểu Thần tham gia cuộc thi tuyển tài năng của công ty Thần An? Sao cô lại không biết? Khó trách thời gian gần đây Hiểu Thần rất ít về nhà, thì ra là tham gia thi tuyển tài năng.
“Em thật sự không biết à?” Hứa Tiểu Soái có chút kinh ngạc.
“Đi đi đi! Chúng ta đi gặp Hiểu Thần một chút! Hỏi rõ ràng!” Hiểu Thần chưa từng nói với cô chuyện con bé muốn gia nhập vào giới giải trí, mặc dù, chuyên ngành học của con bé là âm nhạc, nhưng giấc mộng của con bé không phải là ở lại trường làm một giảng viên sao?
Cô đẩy Hứa Tiểu Soái ra khỏi phòng, vội vàng thay quần áo.
Lúc thay quần áo, cô lại nghĩ tới chuyện tối qua Tả Thần An giúp cô thay đồ ngủ, tai nóng tim đập mất một trận mới ra ngoài.
Vừa ra cửa liền nhìn thấy Hứa Tiểu Soái hơn nửa người chôn ở cửa tủ lạnh tìm đồ.
“Tìm cái gì vậy? Trong đó cũng không có gì.” Cô nhớ rõ tối qua Thần An còn nói tủ lạnh của cô trống không.
“Sao lại không có? Có nhiều đồ tốt như vậy.” Hứa Tiểu Soái chỉ chỉ, “Nhưng mà…Anh muốn tìm một chai nước uống lại không có thật.”
Cô cực kỳ kinh ngạc, hôm qua tủ lạnh vẫn còn rỗng tuếch, hôm nay đã được nhét đầy.
Không cần suy nghĩ cũng biết là ai mua.
Cô xoay người, mở ngăn tủ phía dưới kệ ti vi, lại là ngăn tủ chứa đầy đồ ăn vặt, nhiều nhất chính là chocolate và kẹo toffe (kẹo có bơ).
Ở gói kẹo trên cùng dán một tờ giấy nhắn, trong đó vẽ một con heo nhỏ bằng bút màu đỏ, bên cạnh viết: Tiểu Heo Nhi, mỗi ngày một viên kẹo, đừng quên. Có người nói kẹo toffe là ngọt nhất.