"Việc gì? Em nói đi! Làm gì nói chữ cầu xin chứ?" Cô vội vã cần thay quần áo y tá, thúc giục.
"Chính là. . . . . . em không muốn ở cùng Thư Khai! Chị cũng biết em với nó là kẻ thù không đội trời chung, ở cùng nó mỗi ngày đều gây gổ! Phiền chết rồi!" Hiểu Thần cau mày kể khổ với chị.
Hạ Vãn Lộ như có điều suy nghĩ nhìn cô, "Hả? Vậy em muốn sống ở đâu?"
"Chị. . . . . ." Hạ Hiểu Thần có chút do dự, mè nheo một lát mới sợ hãi nói, "Chị, em có thể ở cùng chị không? Em biết bây giờ chị kết hôn với anh rể rồi, nhưng em bảo đảm em chỉ trở về ăn cơm và ngủ, hơn nữa sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng mình, nhất định sẽ không làm phiền hai người, chị. . . . . . hay là. . . . . . chị sẽ ghét bỏ em cái bóng đèn lớn này đây?"
Hạ Hiểu Thần vốn là một bộ dáng xinh đẹp động lòng người, làm ra dáng vẻ đáng thương, luôn sẽ làm cho người sinh lòng thương tiếc khó có thể cự tuyệt.
Hạ Vãn Lộ suy nghĩ một chút, trả lời cô, "Hiểu Thần, em cũng nói chị và anh ấy đã kết hôn, cái nhà này không phải là nhà của mình chị, trong nhà thêm một người, đừng nói là em gái, cho dù là mẹ tới, chị cũng cần thương lượng với anh ấy, không thể tự tiện làm chủ, đây là cái thứ nhất, cái thứ hai, em là cô gái độc thân, để cho em ở cùng Thư Khai dĩ nhiên là có lợi đối với em, lại nói, nó là con trai, có thể phối hợp với em, thứ ba, chị cho rằng, em tốt nhất vẫn là ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, mở rộng tầm mắt một chút, cho nên, sống ở đâu cũng đều sẽ không lâu dài, thì đừng dọn đến dọn đi phiền toái. Về phần Thư Khai, chị sẽ nói với nó! Em thấy sao?"
Mặt Hạ Hiểu Thần lặp tức cúi xuống, "Em cho rằng? Em cho rằng chị có anh rể thì không cần em gái! Chị gả vào hào môn liền xem thường thân thích nghèo hèn chúng em! Là sợ chúng em làm dơ bẩn chỗ của chị hay là thế nào? Cũng không mời chúng em đến nhà của chị làm khách, huống chi ở? Em ngay cả nhà chị hình dáng như thế nào ở đâu cũng không biết! Đây là điều chị em ruột nên làm sao?"
Hạ Vãn Lộ nhìn biểu tình của em gái, trong mắt thoáng qua một tia ưu thương, giọng nói khẽ run, "Hiểu Thần, thì ra chị ở trong lòng em là người như vậy sao?"
Hạ Hiểu Thần tự biết im bặt, chu miệng một cái, "Chị. . . . . . thật xin lỗi. . . . . . em. . . . . . nhất thời không lựa lời nói. . . . . . nhưng em thật sự không muốn ở đó nữa rồi, ban nhạc của bọn Thư Khai luyện Rock and roll, mỗi ngày đều luyện đến rất trễ, làm cho em ngủ không yên, ngày thứ hai cũng không còn tinh thần làm việc, mấy ngày nay công việc của em cũng chịu ảnh hưởng!"
"Vậy sao?" Hạ Vãn Lộ tìm tòi nghiên cứu ánh mắt nhìn cô, "Nếu như là vậy, chị sẽ nói chuyện với Thư Khai một chút, ngoài ra, chị và anh rể em thương lượng một chút, xem làm thế nào. Hiểu Thần, mua một ngôi nhà ở Bắc Kinh này không phải là một con số nhỏ, việc anh ấy làm cho nhà chúng ta đã rất nhiều, chúng ta phải biết đủ."
"Chị đương nhiên biết đủ. . . . . . một căn lại một căn nhà cấp cao. . . . . ." Hạ Hiểu Thần nhẹ nhàng nói thầm.
"Hiểu Thần!" Cô thấy trong ánh mắt em gái nhiều nghi ngờ.
Hạ Hiểu Thần bẹt bẹt miệng, "Không có gì, em chỉ là oán mình số mệnh không tốt! Chị đừng nói với anh rể, tránh cho người ta nói chúng ta không hiểu được cảm ơn!" Nói xong, quay đầu bước đi.
Hạ Vãn Lộ nhìn cô bóng lưng cô, nhíu chặt chân mày, lâm vào một mảnh hoang mang. . . . . .
Một hồi lâu, cô mới nhớ tới gọi điện thoại cho Thư Khai, nói đến chuyện này, Thư Khai ở đó bắt đầu oán trách, nói Hiểu Thần như thế nào,như thế nào . . . . . .
Hai người này, thật đúng là kẻ thù trời sinh, đều chán ghét lẫn nhau!
Cô âm thầm lắc đầu, chỉ có thể nói, "Thư Khai, chị biết rõ Hiểu Thần và em không phải anh em ruột, em và nó cũng không ưa thích lẫn nhau, nhưng, nó là em gái ruột của chị, em mặc dù không phải là em trai ruột của chị nhưng lại hơn cả em ruột, đối với chị mà nói, các em đều là người quan trọng nhất của chị, cho nên, cầu xin em, làm nam tử hán, giúp chị chăm sóc Hiểu Thần một chút, coi như là giúp chị, được không?"
"Em biết rồi! Em sẽ! Anh rể cũng nói với em như vậy, hai người yên tâm!" Thư Khai mặc dù không tình nguyện, nhưng là lời của chị và anh rể nói không dám không nghe.
Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, cô vội vã cúp điện thoại đi ra ngoài nhìn, thì ra là người tình nguyện tới bệnh viện tặng quà cho bọn nhỏ.
Cô nhanh chóng thay quần áo y tá, đi theo ra nhìn, chỉ cảm thấy hai cô gái dẫn đầu kia hết sức quen mắt, nhìn kỹ lại, lại là vợ chưa cưới của Hứa Tiểu Soái Ninh Vũ Khiêm và vị hôn thê của ông chồng nhà cô Diệp Như Ý. . . . . .
Vị hôn thê của chồng? Cô nghĩ đến cái xưng hô này, rất là buồn cười. . . . . .
Chỉ là, hai vị tiểu thư yêu kiều nhà giàu này cũng làm người tình nguyện sao? Điều này lại làm cho cô không nghĩ tới.
Đoàn người tình nguyện này đều phát quà cho trẻ con ở mỗi phòng bệnh, hơn nữa còn ở trong phòng bệnh biểu diễn tiết mục, huyên náo xôn xao toàn bộ phòng bệnh khoa nhi, tài nghệ biểu diễn của Trữ Vũ Khiêm và Diệp Như Ý rất đặc sắc, đối đãi với trẻ con cũng là thật lòng, nếu như không phải giữa bọ họ bị kẹp với mâu thuẫn của hai người đàn ông, có lẽ, cô sẽ thích họ. . . . . .
Huyên náo đi qua, người tình nguyện liền muốn rời đi.
Cô mang khẩu trang, cũng không có lộ mặt. Cô cũng không nghĩ cố ý nghe lén họ nói chuyện, nhưng giọng nói của bọn vẫn rõ ràng truyền vào trong tai cô: "Cuối cùng cũng hết bận! Một ngày này mệt quá rồi!" Đây là giọng nói của Ninh Vũ Khiêm.
Sau đó Diệp Như Ý liền cười, "Đúng vậy, anh Hứa Tiểu Suất của cậu sẽ đến đón cậu chứ?"
"Sẽ không!" Ninh Vũ Khiêm trả lời rất dứt khoác, "Anh ta mới không tới! Hừ!"
Nghe ra cô mất hứng, Diệp Như Ý cảm thấy kỳ quái, "Sao vậy? Cãi nhau rồi? Không phải nói các cậu sắp kết hôn sao?"
"Báo chí còn đồn cậu sắp đính hôn với anh Thần An, các cậu thì khi nào?" Ninh Vũ Khiêm thở dài, "Chỉ là, sắp rồi phải không, ngày hôm qua người lớn hai nhà chúng tớ còn ngồi cùng nhau thương lượng chuyện này, tiểu Soái cũng có, hình như nói tùy người lớn sắp xếp như thế nào.”
"Vậy chúc mừng cậu, rốt cuộc đợi đến cái ngày này!" Diệp Như Ý lại nói.
"Nhưng tớ cũng không biết rốt cuộc là phúc hay là họa, thôi, không nói tớ nữa, cậu thì sao? Cùng anh Thần An như thế nào. . . . . ."
Theo bước chân hai người dần dần đi xa, giọng nói cũng không nghe thấy nữa cô trở về, bắt đầu nghiêm túc làm việc. Khoa nhi không thể so với khoa nội lúc trước của cô, thời gian đợi ở khoa nội dài, quan hệ với chị em cũng tốt, còn có một y tá trưởng lãnh đạo tốt, cho nên hết sức sự hòa thuận, giữa y tá khoa nhi đều thích ganh đua so sánh hơn khoa nội, người ngán chân lẫn nhau cũng nhiều, cô là người mới tới, mọi chuyện càng thêm cẩn thận! Nhưng là, nằm cũng trúng thương, ví dụ chuyện hôm nay. . . . . .
Cũng may cô không để ý những thứ này, làm một y tá, làm việc đàng hoàng mới là bổn phận của cô.
Chỉ là, hình như hôm nay quá kích động, đến nỗi quên chút chuyện. . . . . .
Khi cô đi tới phòng bệnh của Tôn Tôn, mới nhớ tới hứa làm món ăn vặt phương Nam Tôn Tôn chưa bao giờ ăn. . . . . .
Cô vừa đi vào, Tôn Tôn liền nhìn chằm chằm trong tay cô, kết quả thất vọng thật lớn.
"Tôn Tôn, thật rất xin lỗi, dì hôm nay quá bận rộn, cho nên không có làm. . . . . . Là lỗi của dì, ngày mai được không? Ngày mai nhất định mang cho con!"
Bà nội Tôn Tôn ở một bên nghe vội vàng nói, "cô Hạ, đừng nói như vậy, cô bận rộn, làm sao có thời giờ quản đứa bé này, đừng để ý đến nó!"
"Vậy làm sao không được! Không thể làm người nói không giữ lời, con đã sai lần một lần rồi, cũng không thể sai lần nữa! Tôn Tôn, con nói đúng không?" Cô cười bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tôn Tôn, toàn thịt, khi sờ rất có cảm giác.
Hà Tôn ngược lại rất là đại nhân, "Dì, không sao! Dì là con gái, con gái có thể tha thứ!"
Lời của cậu chọc cười Hạ Vãn Lộ, "Tôn Tôn là nam tử hán nho nhỏ, cho nên, hôm nay chích kim có khóc không?"
Nhắc tới chích kim chính là tổn thương của người bạn nhỏ Hà Tôn, nhưng, lần này lại tỏ ra rất dũng cảm, "Không có! Con hứa với dì Hạ không khóc!"
Bà nội cũng cười, "Thật sự là kỳ quái, đứa nhỏ này từ nhỏ đã sợ chích kim, ai khuyên nó đều không được, lại nghe lời của cô, điều này cũng gọi duyên phận!"
"Bà nội! Chuyện con trai hứa với con gái nhất định phải làm được!" Hà Tôn rất nghiêm túc nói với bà nội, "Nếu không dì Hạ Hạ sẽ không đồng ý làm bạn gái của con!"
". . . . . ." Bạn gái. . . . . . Hạ Hạ mặt đầy vạch đen. . . . . ."Tôn Tôn, không thể nói bậy!"
"Con không có nói bậy! Bạn gái chính là người con gái mình thích, con thích dì, dì chính là bạn gái của con!"
Bà nội nghe mừng rỡ, "Đứa nhỏ này! Thật trưởng thành sớm! Chỉ là, cô Hạ Hạ, Tôn Tôn chúng tôi vẫn rất thích cô! Hình như cô cũng rất thích trẻ con? Rất nhiều phụ huynh có con nằm viện này đều nói bọn nhỏ thích cô?"
Đúng vậy, bởi vì chính mình không có, cho nên đặc biệt thích. . . . . .
Cô không biến sắc, cười đáp, "Đúng vậy, con thích trẻ con! Đáng yêu lại thuần khiết!"
Bà nội Tôn Tôn như có điều suy nghĩ, "Nha. . . . . . vậy thì tốt. . . . . . vậy thì tốt. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ không hiểu bà nội là có ý gì, nói chuyện với Tôn tôn mấy câu, lại hứa hẹn ngày mai nhất định mang đồ ăn ngon đến, mới đi phòng bệnh khác, bà nội Tôn Tôn thì nhìn theo bóng lưng cô cười trộm.
Buổi tối công việc cũng không bận, lúc không có chuyện gì cô liền đang cầm một quyển sách chuyên ngành xem, một lát liền sắp đến giờ tan tầm.
Lúc này Tả Thần An đang cùng Tiêu Y Đình đợi ba người ở trong phòng bao khách sạn mở một bàn mạt chược.
Bốn người cũng không đánh tốt, nhưng mỗi lần Ninh Chấn Khiêm trở lại, đều muốn tiêu khiển mấy vòng, mà đêm nay, vận may của Tả Thần An đặc biệt tốt, ăn một lần ba, thắng hết lần này đến lần khác.