Trịnh Hữu Đào rất thông minh, trực tiếp tìm cô, mà lại không đi tìm Tống Sở, kỳ thật lấy địa vị của Tống Sở bên công ty nhà họ Tả, nói một câu với ba, để phòng nhỏ tiếp nhận, cũng hoàn toàn có thể được, có điều, Trịnh Hữu Đào rất hiểu, Tống Sở sẽ không làm như thế, chí có cô, tuyệt sẽ không nói tiếng không.
Cô có hai phương án lựa chọn, một là nói cho Trịnh Hữu Đào, đây là tòa nhà bán hoặc cho thuê của công ty nhà họ Tả (mặc dù mẹ chồng đại nhân nhà cô rất có thể đã biết rõ), không cần phải theo ý bà phải đặt tiền đặt cọc vay thế chấp (trong mua bán trả góp), mà có thể tặng cho mẹ chồng. Nhưng mà, hậu quả của quyết định này sẽ như thế nào? Sớm muộn gì Tống Sở cũng sẽ biết, sau khi biết được khó tránh khỏi lại cảm thấy áp lực, còn có thể cãi nhau với cô;
Cách thứ hai, vẫn là cùng thương lượng với Tống Sở, nếu như vậy, chẳng những đắc tội với mẹ chồng, hiển nhiên Tống Sở còn phản đối cô cho căn nhà cho mẹ chồng, sau đó tự mình nghĩ biện pháp mua căn nhà thỏa mãn dục vọng của mẹ mình, thế thì, anh có quá cực khổ hay không?
Cô ở đây đang chơi vơi giữa hai lựa chọn này, mà Trịnh Hữu Đào cũng đã kéo cô vào tòa nhà bán căn hộ, một cô gái tiếp tân bán căn hộ thấy có khách đến, nhanh chóng đi lên tiếp đón, lại phát hiện người đến là con hái của Tổng giám đốc, lập tức cười toe toét ôn tồn hỏi, “Xin chào quản lý Tả.”
Tả Thần Hi cười cười, gật đầu bày tỏ.
Vẻ mặt Trịnh Hữu Đào đầy kinh ngạc, “Đây…… Là khu căn hộ nhà họ Tả sao?”
“Đúng vậy.” Thần Hi cười cừoi gật đầu, trong lòng thầm than, mẹ chồn nhà cô thật biết diễn kịch đi, hoàn toàn có khả năng nhận được ảnh hậu Kim Tượng đi.
“Trời ơi! Vậy thì làm sao giờ? Mẹ còn tưởng rằng…… Vậy…… Vậy bây giờ phải làm sao đây!? Mẹ chính là muốn tránh tai tiếng! Thần Hi, mẹ không muôn làm khó con đâu!” Dáng vẻ Trịnh Hữu Đào rất rối rắm như là đang suy nghĩ cho cô.
Nếu như là lúc trước, nhất định Tả Thần Hi sẽ nói, mẹ, không sao cả, mẹ thích căn phòng nhỏ đó con để người ta giữ lại, đến lúc đó đi làm thủ tục là được.
Đối với mẹ chồng đòi hỏi vật chất dù là công khai hay ám chỉ, cô vẫn luôn phóng khoáng như vậy, có điều, phóng khoáng của cô cũng không có ai cảm kích mà thôi, không những mẹ chồng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, Tống Sở còn sẽ giận dỗi với cô, trách cô tự ý chủ trương, mất nhiều hơn được đi, cô cần phải đi đường vòng thôi.
Truỵện chỉ đăng duy nhất trên diễn:’ đàn “Lê ``Quý```Đôn”
Đương nhiên, căn nhà nhất định sẽ cho Trịnh Hữu Đào, cô không phải là một cô con dâu lòng dạ hẹp hòi, một căn hộ đối với cô mà nói cũng không tính là cái gì, chỉ là, không muốn làm phí sức mà lại chẳng thu được kết quả tốt đẹp gì, cô đối tốt với mẹ chồng, cái chính là để cho mọi người đều biết.
“Vậy mẹ nói giờ phải làm sao đây?” Cô còn hỏi ngược lại.
Trịnh Hữu Đào ngẩn ra, hiển nhiên không được đáp án như mong đợi, đầu óc trong nhất thời không được linh hoạt.
Cô gái bán cao ốc chỉ nhận thức được Tả Thần Hi, cũng không biết đến Trịnh Hữu Đào, cho là quản lý Tả mang bạn bè đến xem căn hộ, liền cười muốn đẩy mạnh tiêu thụ nói, “Dì ơi, khu căn hộ bán hoặc cho thuê này của công ty Tả thị chúng tôi luôn là đứng đầu trong giới buôn bán địa ốc, tòa căn hộ bán hoặc cho thuê này là kết tinh của sự sáng tạo cùng kinh nghiệm xây dựng nhiều năm của công ty Tả thị chúng tôi, có thể nói chính là tập hợp những gì tinh hoa nhất vào tòa nhà này, trước tiên dì có thể ký kết khế ước, quản lý Tả của chúng tôi nhất định sẽ ưu đãi giả cả tốt nhất cho dì.”
Biểu tình Trịnh Hữu Đào thật cứng ngắc.
Suýt chút Tả Thần Hi đã bật cười, vẻ mặt kia của mẹ chồng cô rõ ràng là đang nói…, chẳng lẽ thật muốn để mình (Trịnh Hữu Đào) trả tiền sao?
“Tôi…… Trước xem một chút đã…… Xem một chút……” Trịnh Hữu Đào ngập ngừng nói, vừa nhìn sắc mặt của Thần Hi.
“Được rồi, con đưa mẹ tới nhìn chỗ tốt đi!” Tả Thần Hi tự mình đảm nhiệm thành người cố vấn bán căn hộ.
Thật ra thì căn hộ này, Trịnh Hữu Đào đã xem rất nhiều lần, sớm đã để ý đến căn nhà này, nhưng, Thần Hi lại chậm chạp nói đến chuyện tiền căn hộ, bà ngoại trừ dùng ánh mắt biểu đạt ý nghĩ của bà ra, không biết phải làm sao cho phải.
Cuối cùng, bức ép không còn cách nào, cứ chần chừ thế này cũng không được gì, mới thử thăm dò hỏi, “Thần Hi, nếu không, chúng ta lại đến tòa nhà khác xem sao?”
“Được!” Thần Hi rất sảng khoái đáp ứng.
Trong mắt Trịnh Hữu Đào một mảnh xám xịt, làm gì còn có tâm tình đến chỗ nào khác xem chứ, nhanh chóng trở về nhà, kể từ lúc ấy, suốt cả ngày đều là cúi đầu ủ rũ, ngay cả lúc tối làm cơm tối còn bị rơi chậu vỡ chén.
Tả Thần Hi nhìn thấy, chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Sau khi trời tối về nhà, nằm vào trong chăn cùng Tống Sở, cô dựa lên trên vai anh, nói chuyện ngày hôm nay cho anh nghe, “Tống Sở, hôm nay…… Em và mẹ đến xem căn hộ.”
“Xem căn hộ? Căn hộ gì? Mẹ muốn dời ra ngoài ở?” Tống Sở là một người nhạy cảm, dù sao mình cũng từng nói muốn mua cho ba mẹ một căn hộ khác để dọn đến ở, mà anh, quả thật cũng có ý định này, sẽ mua, hơn nữa cũng không phải là căn hộ bán hoặc cho thuê của nhà họ Tả, có điều, bắt đầu là tiêu một khoản lớn để mua xe cho Tống Ngọc, hơn nữa mình và mấy người bạn cùng thành lập công ty lại rót một khoản nữa, nhất thời trong tay hơi túng quẫn, chuyện mua căn hộ lại một lần tạm gác xuống, nhưng mà, anh vẫn không hề quên những lời mình đã từng nói, anh vốn là người mang nặng tâm tư, chuyện này vẫn đè nặng trong lòng anh, thỉnh thoảng thoát ra ngoài làm cho anh cũng không cảm thấy dễ chịu gì, người đàn ông nói lời giữ lời, nhưng lời anh nói ra lại không cách nào thực hiện, lại lo lắng Thần Hi sẽ nhớ đến, này anh cảm thấy thật mất mặt, đột nhiên Thần Hi chuyển đến chuyện căn hộ thứ hai, sao anh không sợ hãi cho được?
“Không phải! Mẹ nói, muốn mua cho Tống Ngọc một căn nhà…… Em cảm thấy mẹ nói cũng hơi có lý, Tống Ngọc rát nhanh sẽ tốt nghiệp, chuyện yêu đương rồi kết hôn cũng theo nhau mà tới, mặc dù nói Tống Ngọc là con gái, nhưng có một căn nhà, lúc tìm bạn trai cũng sẽ tốt hơn chút, cho nên…….” Cô đúng lúc dừng lại, nhưng, cho nên cái gì, thật không cần nói cũng biết.
“Cho nên em liền tự chủ trương mua cho mẹ một căn nhà?” Quả nhiên anh liền kích động.
“Em vẫn chưa…… Không phải đang bàn bạc vứoi anh đây sao?” Cô bắt đầu nhức đầu, lại tới nữa…… Chẳng lẽ cô đối tốt với người nhà họ Tống, anh nhìn thấy thật khó khăn tiếp nhận như vậy ư?
“Bàn bạc? Em đã quyết định rồi đi?” Anh bỗng nhiên hơi lớn tiếng nói.
“Em……” Nhất thời cô không
Nói được gì, cô quả thật đã quyết định xong rồi……. Nhìn cái vẻ mặt ngày hôm nay của mẹ chồng, không cho căn nhà được sao?
“Thần Hi! Em có thể không cần tự làm chủ được hay không? Chuyện của nhà anh có anh là được! Anh không muốn nợ em quá nhiều!” Dưới sự kích động, toàn bộ suy nghĩ trong lòng Tống Sở đều nói ra hết.
Thần Hi ngẩn người, thật lâu sau mới tiêu hóa được lời này của anh, “Tống Sở, cái gì kêu là chuyện trong nhà của anh, cái gì mà nói là thiếu nợ em quá nhiều? Không phải anh nói chúng ta là người một nhà sao? Người một nhà cần phải chia rõ ràng như vậy à?”
Tống Sở hơi sững sờ, không sai, anh luôn nhấn mạnh Thần Hi, anh cùng với người nhà của anh chính là người một nhà, nhưng mà, lập trường của anh là, Thần Hi có thể không cần lo lắng chi tiêu tiền của anh, anh cũng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho Thần Hi, lúc này bọn họ tuy hai mà một là người một nhà, nhưng là, nếu ngược lại, muốn Thần Hi tốn tiền trên người anh hay là người nhà anh, vậy anh cảm thấy không được thoải mái, mỗi lần Thần Hi chi tiêu nhiều tiền cho anh, anh liền cảm thấy giống như mình đang gánh một tảng núi lớn trên người, làm cho anh cảm thấy giống như đang thiếu nợ cô vậy, hơn nữa món nợ cần phải trả cũng càng ngày càng phình lớn thêm, lớn đến mức làm cho anh nghẹt thở. Ngày lại qua ngày, anh giống như mãi mãi ở vị trí nhận ban ơn, muốn Thần Hi chi tiêu thật nhiều thật nhiều tiền của anh cũng không thực tế đi, Thần Hi còn nhiều tiền hơn anh, đây không cần bàn cãi, lại là áp lực lớn nhất trên người anh……
“Anh không có ý này……” Anh không biết dùng từ thế nào, “Anh là nói…… Em đối tốt với nhà anh lắm rồi, anh……: Anh ý thức được lời nói này nói ra tạo cảm giác xa cách, vì vậy lại nuốt xuống, cuối cùng không tranh cãi thêm gì, không thể làm gì khác hơn là nhấn mạnh, “Thần Hi, dù sao anh hi vọng Tống Ngọc kết hôn cũng được, cha mẹ dưỡng lão cũng tốt, những chuyện này đều có anh rồi, tự mình anh đến phụ trách là được! Em không cần phải quan tâm quá nhiều!”
“Nhưng mà, mẹ anh rất yêu thích cái căn nhà kia, em nhìn thấy được……” Mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu vì Tống Sở phân biệt rõ ràng như thế, cô vẫn đau lòng thay anh, đòi hỏi căn nhà quá mức như vậy, hoàn toàn hợp với sinh hoạt của nhà Hào Môn rồi, anh cần phải khổ cực thế nào mới nuôi nổi?
“Anh sẽ mua!” Anh cố chấp nói.
Cô cảm thấy hơi không thể tưởng tượng nổi, “Tống Sở! Cần gì mua! Căn hộ nhà em, trực tiếp đưa cho mẹ là được! Chẳng lẽ anh muốn tốn tiền đến công ty khác mua sao? Anh hỏng rồi à! Anh rất nhiều tiền sao?”
Một câu nói, làm sắc mặt Tống Sở trở nên xanh mét, “Vâng! Anh không có tiền! Nhưng cũng không cần em phải ban ơn!”
Xong rồi……
Tả Thần Hi nâng trán, cô huyên náo trong ngoài thế nào cũng không được lòng người vậy? Mẹ chồng ở chỗ kia không chiếm được chuyện tốt, ông chồng chỗ này cũng xù lông……
Cô gật đầu một cái, “Được rồi, là em nhiều chuyện rồi…… Chỉ cần anh làm tốt công tác với mẹ anh, đừng có ở trước mặt em bày ra mặt nặng mày nhẹ là được……
“Gì mà mặc nặng mày nhẹ với em? Mẹ anh khi nào cho em sắc mặt hả? Đừng có đoán mò!” Tống Sở không tin mẹ mình sẽ bởi vì Thần Hi không cho bà căn nhà mà bày tỏ sắc mặt, lúc trước, mẹ còn cảm thông anh khó xử, báo cho anh mọi chuyện dựa vào bà xã là không tốt đâu đó……
Thần Hi ngậm miệng. Trong đầu thoáng qua phương pháp hạnh phúc thứ tư: phần lớn hạnh phúc trong gia đình là tập hợp của nam mạnh nữ yếu, đừng tưởng đây là tư tưởng phong kiến nam tôn nữ ti gì cả, nếu như vừa mới bắt đầu ông xã đã cảm thấy không xứng với cô, nhưu vậy cả đời rất có thể cũng cảm thấy không xứng với cô…….
Đề nghị của phương pháp thứ tư là, ông chồng như vậy chẳng thà không cần……
Nhưng mà, việc đã đến nước này……