Cô sợ hãi phát hiện, số điện thoại của anh vẫn là số của năm năm trước.
Một số người, có một loại tín ngưỡng suốt đời được gọi là cố chấp.
Giống như anh có tính thích sạch sẽ, chỉ mặc quần lót màu trắng, ngay cả khi mắt không nhìn thấy cũng nhất định phải như vậy.
Được rồi, cô thừa nhận, cái ví dụ này không được thích hợp cho lắm. Nhưng mà, những đoạn đối thoại kia lại không ngừng xuất hiện bên tai cô.
“Thần An! Đổi lại số điện thoại đi! Đây là một cặp số tình nhân, đuôi là 1399 và 1499…Thôi, đắt quá!”
“Đổi! Lấy thẻ trong ví của anh đi, muốn quẹt bao nhiêu cũng được!”
“Có thật không?”
“Thật! Một đời, một kiếp, chúng ta phải dùng số này cả đời, không ai được đổi.”
Cô nắm chặt điện thoại di động, từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra, rơi xuống màn hình điện thoại.
Cô cũng không phải là người ham thích hư vinh, khi ở chung với anh cũng chưa bao giờ nói ra bất cứ một yêu cầu nào, quần áo, mỹ phẩm, đồ trang sức của các nhãn hiệu nổi tiếng cô lại càng không nghĩ tới. Chỉ duy nhất một lần cô trở nên tùy hứng, thích dãy số này, cũng là lần tiêu phí xa xỉ nhất trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai người yêu nhau. Nói xa xỉ cũng không phải bởi vì giá trị đắt đỏ của nó mà bởi vì đó là tâm nguyện xa xỉ nhất của cô, cô muốn một đời một kiếp, mãi mãi lâu bền.
Nhưng mà, đến cuối cùng, 1399 của anh vẫn còn, 1499 của cô đâu? Sao có thể nói là một đời một kiếp?
Coi như là cô có lỗi với anh, trả lại cho anh một đời một kiếp phồn hoa rực rỡ.
Cô rút ngón tay ra khỏi màn hình điện thoại. Thật ra thì, dãy số này dù xóa hay không cũng không quan trọng, bởi vì nó đã được khắc sâu trong lòng. Cũng giống như hình ảnh của anh, không cần biết cuộc đời này sẽ thay đổi thế nào, hình dáng của anh cũng đã ở trong lòng cô, dù cho dãi nắng dầm mưa cũng không phai nhạt.
Ở một ngăn tủ có khóa đặt trong phòng cô có một chiếc hộp nhỏ, trong đó có một vật quan trọng mà cô quý trọng nhất, không phải chi phiếu, không phải sổ tiết kiệm mà là một chiếc sim điện thoại đã lâu cô không còn sử dụng nữa, số đuôi 1499, năm năm, vẫn đóng phí, nhưng lại chưa sử dụng một lần.
Chẳng qua là không bỏ được, không nỡ để cái số 1499 của cô trở thành một số điện thoại không được sử dụng, sau đó lại rơi vào tay kẻ khác, cảm giác đó, giống như là tác thành ai đó cùng anh đi tiếp một đời.
Thật ra thì, việc cô rời đi cũng có ý nghĩa như vậy. Chẳng qua là, cô muốn để lại cho mình một chút không gian, một hồi ức, để cô nhớ rằng, cô đã từng có được hạnh phúc, có được một đời một kiếp chỉ có anh và cô.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động của cô chợt vang lên, hiển thị gọi tới chính là Hứa Tiểu Soái. Đã nhiều ngày không tới Ám Hương để hát, lẽ nào ông chủ gọi tới để đòi nợ?
“Hạ Hạ…” Giọng nói của Hứa Tiểu Soái lộ ra mấy phần u oán.
Nhớ lấy, quá khứ thuộc về Tả Thần An cùng Hạ Vãn Lộ đã không tồn tại nữa. Cô bây giờ, chính là Hạ Hạ! Lấy lại tinh thần! Đối mặt với cuộc sống thực tại!
Cô cố gắng để cho giọng nói của mình nghe như không có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười, “Sao vậy? Bị mỹ nữ đá hay sao mà lại như oán phụ vậy?”
“Em…Em…” Nói anh là oán phụ, anh lại càng tức giận.
“Sao nào? Ngoan, nói cho chị nghe, chị cho kẹo ăn!” Cô mỉm cười. Hứa Tiểu Soái thỉnh thoảng giống trẻ con, cô đã quen rồi.
“Tối qua em đã đi đâu?” Anh tiếp tục buồn bã.
“Ở nhà thôi! Không đến chỗ nào!”
“Thật?”
“Đứa trẻ ngoan là không thể nói dối! Tự dưng đi lừa cưng làm gì? Không tin chị? Đâu có người lớn nào như cưng vậy, phải làm gương tốt cho trẻ con chứ! Dạy dỗ thế nào, chị cũng không thể dạy cưng bị hư!” Nói chuyện tào lao chọc cười với Hứa Tiểu Soái chính là một trong những phương thức dùng để quên đi phiền não của cô. Hứa Tiếu Soái là người đã xuất hiện tại thời điểm cô gặp khó khăn nhất, là sự ấm áp mà cô nhận được trong cuộc sống hiện thực. Cô thực sự quý trọng vì ông trời đã ban cho cô một người bạn như vậy.
“Thôi thôi thôi! Năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi hả? Có muốn gọi ngài là cô không? Còn nhỏ hơn anh một tuổi đấy!” Đối với cô, Hứa Tiểu Soái luôn làm ra vẻ một ông cụ non, cực kỳ bất mãn.
Cô cười cười, không đáng để cãi cọ.
Một người vốn có xuất thân hiển vinh giống như Hứa Tiểu Soái, từ nhỏ lớn lên đã luôn thuận buồm xuôi gió sao lại không non nớt ngây thơ?
“Hạ Hạ, tối qua em ở nhà một mình sao? Hay là với người khác?” Hứa Tiểu Soái vẫn không từ bỏ nghi vấn ban đầu, lại sợ lời nói của mình mạo phạm đến cô, cho nên thử thăm dò.
Trong lòng cô chấn động, cũng hơi chột dạ. Tối qua dĩ nhiên không chỉ có một mình, nhưng mà Hứa Tiểu Soái đã biết được gì sao? Đây vốn là bí mật của cô, dù Hứa Tiểu Soái có là bạn bè thân thiết cỡ nào đi nữa, cô cũng không muốn để anh biết.
“Dĩ nhiên là một mình, sao vậy?”
“Không phải em…” Giọng nói càng thêm u oán, cách điện thoại vẫn thấy được vị chua.
“Hứa Tiểu Soái, rốt cuộc anh làm sao vậy?”
“Hạ Hạ, em có đàn ông…Cái người này thật không có lương tâm, anh vì em mà thủ tiết nhiều năm như vậy, em lại có đàn ông…Em muốn anh làm sao chịu nổi.”
Hứa Tiểu Soái ở bên kia đã đặc biệt oán hận, khóc lóc kể lể đủ điều, cô dở khóc dở cười, “Hứa Tiểu Soái, anh hiểu lầm rồi.”
“Anh không hiểu lầm! Tối qua anh đã gọi điện cho em, là một người đàn ông nhận.”
“Gọi lúc nào?” Nhất định là Thần An nghe điện thoại, không biết hai người đàn ông đã nói những gì.
“Khoảng 10 giờ tối. Em còn phủ nhận, tên đó đúng là kẻ khác giới không có nhân tính mà.”
Cô không nhịn được bật cười, mới vừa rồi còn tự nhận vì cô mà thủ tiết nhiều năm – Hứa Tiểu Soái, sao lúc này lại trở thành bạn cùng giới của cô rồi hả? 10 giờ, lúc đó Thần An vẫn chưa ở đây.
“10 giờ tối qua, tôi thật sự ở nhà một mình.”
“Anh không tin! Đừng có gạt anh nữa! Nghĩ anh là con nít sao!” Anh hừ giọng, “Tên kia còn nói hắn đang ở cùng một chỗ với em, anh nói để em nghe điện thoại, hắn lại bảo là em đang tắm.”
Cô trợn mắt, Thần An cũng thật là, có phải sau khi khôi phục thị lực, anh lại cảm thấy hứng thú với mấy loại tiểu thuyết ngôn tình? Ngay cả đoạn này cũng học được? Đúng là cẩu huyết!
“Là thế này, điện thoại di động của tôi ấy, ngày hôm qua bị rớt, chính là như vậy…Cho nên, ai đó nghe điện thoại tôi cũng không biết.” Cô cố gắng giải thích lại.
“Hiện tại thì sao?”
“Hiện tại…Hiện tại…Không phải di động đã được trả về sao?” Cô tiếp tục nói dối, nhưng lời nói dối này nghe có vẻ sứt sẹo.
“Ý của em là, tối qua, đêm hôm khuya khoắt còn có một chú cảnh sát nhân dân vĩ đại phá được vụ án mất di động còn tự mình đem đến trả lại cho em? Còn có, người tốt không nhặt của rơi ấy lại là một gã đàn ông, gã đàn ông nói em đang tắm, hơn nửa đêm còn đem điện thoại lại cho em?”
“Việc này…” Dù cô có nhanh mồm nhanh miệng thế nào cũng bị anh vặn lại.
“Nói! Người đàn ông dám động vào phụ nữ của anh, khiến anh bị đội nón xanh là gã nào?”
Hứa Tiểu Soái này, vẫn muốn cùng cô dây dưa không rõ, cô cũng lười giải thích, trực tiếp nổi đóa: “Hứa Tiểu Soái! Mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ của chị đây là ý gì? Đừng nói chị không có đàn ông, coi như chị có đàn ông thì thế nào? Đến phiên cưng ở đây phê phán chị sao? Nhóc, có biết cái gì gọi là nhi đồng không nên biết không? Chính là nói những đứa trẻ con giống như cưng vậy, chuyện của người lớn ít can thiệp vào đi!”
Bị cô rống lại một trận, anh quả nhiên đã an phận, rầm rì một tiếng, “Chưa thấy ai hung dữ với ông chủ của mình như vậy, cẩn thận anh đem em xào thành cá mực!”
“Anh dám!” Cô hung dữ.
Hừ, Mao chủ tịch nói rồi, kẻ địch giống như lò xo, anh yếu thì hắn sẽ mạnh.
Cho nên, đối phó với một Hứa Tiểu Soái như vậy, nhất định không để anh ta mạnh mẽ đứng lên.
“Mới sáng tinh mơ, anh rốt cuộc có chuyện gì?” Hứa Tiểu Soái bên kia ủy khuất không một tiếng động, cô đành chủ động hỏi.
“Khụ khụ…” Hứa Tiểu Soái hắng giọng, lại không dám tiếp tục dùng giọng điệu oán hận, “Dạo gần đây, việc buôn bán của Ám Hương cực tốt, mỗi ngày ngồi đây, trẫm kiếm được không ít. Chẳng qua là, khách mang theo hi vọng mà đến lại đành mất mác trở về. Ám Hương này thiếu đi một cô gái tên là Hạ Hạ, tựa như thiếu một chút linh hồn. Ý của trẫm là, nếu Hạ Hạ cô nương có thể thương cảm cho những hi vọng tha thiết của khách lần này, cũng coi là không phụ ơn của trẫm…”
Cô ở bên này nghe được nghiến răng, anh nha Hứa Tiểu Soái, một người đàn ông còn học được giọng điệu của Chân Huyên*, biến thái! Cô lại rống lên, “Nói tiếng người!”
“Hạ Hạ! Cô mau cút trở lại ca hát cho tôi! Khách hàng muốn tạo phản. Tối nay mà không tới gia sẽ bớt tiền lương.”
Ách, đây mới đúng là câu mà Hứa Tiểu Soái phải nói, còn vòng vo một vòng lớn như vậy.
Cô ‘xì’ một tiếng bật cười, nên trở lại ca hát rồi! Mặc dù ban đầu lúc đến Ám Hương chỉ là vì hứng thú và tưởng niệm, nhưng bây giờ cô thật sự thích cảm giác được hát. Ám Hương, cũng thật sự không thể thiếu cô.
Cô bật dậy từ ghế sô pha.
Quá khứ đã qua, cuộc sống cần phải tiếp tục, cho nên, cứ nhét đầy bụng, mặc quần áo thật xinh đẹp, một ngày mới lại bắt đầu!
Nhưng mà, lúc cô nhìn vào gương để trang điểm mới phát hiện ra, tối nay sợ là không thể đi hát rồi. Trên cổ cô là cái gì? Dấu hôn chằng chịt, đôi chỗ còn có dấu răng, mà môi của cô cũng bị gặm giống như lạp xưởng.
Vác cái mặt này mà đi Ám Hương không phải là tự đưa mình vào rọ để Hứa Tiểu Soái cười nhạo sao?
Cô đứng trong phòng tắm dậm chân, oan gia này, thật là oan gia mà!
Vuốt vuốt cổ, nhớ lại tư vị lúc anh hôn ở cổ mình, dịu dàng tình cảm, giống như nước, ở trong lòng tràn ra, sau đó biến thành dòng chảy, sưởi ấm mỗi một tế bào.
__________
* Chân Huyên (867 – 936) là người sang lập nên Hậu Bột Hải – một vương quốc trong thời Hậu Tam Quốc ở bán đảo Triều Tiên, cũng là tổ tiên của dân tộc Chân (Gyeon) Hwanggan.