“Đúng là có một vết sẹo này.” Giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt của anh truyền tới, “Cũng coi như đó là một ký hiệu.”
Có ý gì? Xem cô là con mèo con chó dễ bị lạc đường ư? Còn phải dựa vào ký hiệu để tìm kiếm?
Tìm kiếm?
Từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô khiến cô càng thêm xúc động.
Chẳng qua là vô tình gặp được giữa biển người, ai sẽ là người tìm kiếm ai đây? Từ nay cứ vĩnh viễn xa cách tận chân trời góc biển thôi.
“Đứng dậy! Còn nằm nữa!?” Anh lại vỗ vào đầu cô.
Lúc này cô mới ý thức được thì ra trong lúc anh sờ soạng mình đã bất tri bất giác dựa sát vào người anh.
Mặt cô nóng lên.
Lại lần nữa cảm thấy may mắn vì anh không nhìn thấy.
“Ngủ đi!” Anh trượt vào trong chăn, nét mặt hiện lên một vẻ thần bí kỳ lạ.
Cô không hiểu được ý nghĩa ẩn sau vẻ mặt này của anh, chẳng qua là cảm thấy hơi mất mác. Đối với sự ly biệt ngày mai, anh dường như chẳng có một chút cảm giác nào, chỉ có cô là phiền muộn.
Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười chua xót rồi giúp anh dém chăn.
Một đêm này, ánh trăng chiếu rọi.
***
Hạ Vãn Lộ không nghĩ tới chủ nhiệm khoa sẽ tìm mình nói chuyện, ngày hôm sau khi trời vừa rạng sáng đã bảo y tá trưởng tới phòng bệnh gọi cô.
Lúc này, người nhà họ Tả cũng đã có mặt, đang chuẩn bị làm xong thủ tục để đón Tả Thần An đi.
Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Tả Thần An lúc này đã cởi xuống bộ quần áo bệnh nhân, thay vào đó là bộ quần áo thoải mái bằng bông vải, chất liệu vừa nhẹ vừa mỏng dán chặt vào cơ thể thon gầy của anh, hoàn toàn đối lập với khí chất siêu phàm thoát tục. Nếu cứ nhìn như vậy thì ai sẽ nhận ra anh là một người mù? Thiên chi kiêu tử* nha, không phải là không có tư cách.
*Thiên chi kiêu tử: chỉ những người có địa vị, đứng trên người khác.
Chẳng qua là, anh tựa hồ cũng không để ý tới sự tồn tại của cô lúc này.
Cũng bình thường thôi. Hầu hết bệnh nhân đều như vậy, có ai lại thích ở mãi trong bệnh viện thế này đâu, chỉ ước gì được rời đi sớm hơn một chút chứ ai lại lưu luyến một ý tá nhỏ giống như cô? Chỉ mong là từ nay về sau không còn gặp lại mới phải.
Cô lặng lẽ thở dài trong lòng, buồn bã đi tới phòng làm viêc của chủ nhiệm khoa.
Nhưng mà, chủ nhiệm khoa lại mang đến cho cô một tin tức khiến người ta khiếp sợ.
Sau một hồi nói chuyện cực kỳ khách sáo, chủ nhiệm khoa mới dè dặt hỏi cô: “Tiểu Hạ này, cô có bao giờ suy tính đến chuyện tương lai của mình sau này chưa? Cô có muốn ở lại Bắc Kinh không? Có muốn ở lại bệnh viện của chúng tôi không?”
Mắt cô chợt sáng lên, đây là ý gì? Ở lại Bắc Kinh là chuyện mà cô đến nghĩ cũng không dám nghĩ, huống chi còn được ở lại một bệnh viện tốt như thế này.
Cô sợ mình hiểu sai ý nên mới cẩn thận hỏi lại: “Chủ nhiệm, tôi không hiểu ý của ngài…”