Ông vội vã phân phó, toàn lực tìm vị trí Khả Tâm, ông cũng chạy về nhà.
Nhưng, sau khi ông về đến nhà, lại phát hiện Khả Tâm đã trở lại. . . . . .
"Con đi đâu? Tại sao cứ làm cho người khác lo lắng như vậy?" Diệp Thuần Lập hỏa khí tăng cao, mở miệng liền mắng người.
Diệp Khả Tâm nhàn nhạt liếc ông một cái, xoay người đi lên lầu.
"Khả Tâm! Ba đang nói chuyện với con, thái độ con như vậy là sao?" Diệp Thuần Lập phát hiện kể từ khi con gái ra nước ngoài làm phẫu thuật về đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt nhìn ông cũng hoang mang không còn giống như ngày trước nữa. . . . . .
"Không có gì, chỉ là mệt mỏi thôi, con muốn đi nghỉ ngơi." Giọng nói Diệp Khả Tâm cũng chỉ là nhàn nhạt.
"Rốt cuộc hôm nay con đã đi đâu? Ba rất lo lắng!" Đối mặt với con gái, cuối cùng Diệp Thuần Lập cũng chỉ có thể đè nén tức giận xuống.
"Chỉ là buồn bực, ra ngoài đi dạo."
"Ai! Làm sao con lại không nghe lời như vậy? Không phải bác sĩ nói muốn con ở trong nhà tĩnh dưỡng sao?" Diệp Thuần Lập không có che giấu phiền não ở trong lòng.
Làm sao Diệp Khả Tâm nghe không hiểu chứ? Nhẹ nhàng đáp lời "Dạ", liền lên lầu. Chính cô cũng không biết tại sao, sẽ có một loại trực giác, khi cô và Thần An không còn khả năng đính hôn, ba đối với cô luôn là không kiên nhẫn.
Cho tới hôm nay cô đều biết ba đã có bao nhiêu cố gắng mong muốn nổi bật tại thành phố Bắc Kinh này, mà cô, có thể cũng chỉ là một con cờ của ba hay không? Nếu như con cờ như cô có thể gả vào nhà họ Tả, hơn nữa còn vì nhà họ Tả sinh hạ một nam một nữ, là có thể lấy được cổ phần của Tả thị chứ? Giống như con cả nhà họ Tả vậy. . . . . . Hai đứa con trai nhà họ Tả cũng không chiếm cổ phần ở công ty, cho đến khi dâu cả nhà họ Tả sinh con trai, Tả Tư Tuyền mới cho con cả 10% cổ phần, mà con cả lại nói, sinh con vợ là người cực khổ nhất, cho nên, chuyển 10% cổ phần này cho bà xã. . . . . .
Cho nên ba muốn cô kết hôn với Thần An, cũng là có ý định này? Hôm nay, con cờ như cô không còn dùng được, có phải liền trở thành gánh nặng của ba hay không? Cũng may, mắt của cô chữa khỏi, nếu không, lại thật sự làm liên lụy người khác. . . . . .
Diệp Thuần Lập nhìn con gái, cảm thấy cô là lạ, nhưng lại không nghĩ ra tâm tư của con gái, cũng không có tâm tình đi tìm hiểu, chỉ phân phó trông coi tiểu thư thật kỹ, lại một lòng suy nghĩ kế hoạch của mình!
Trong mấy ngày tiếp theo, cổ phiếu Tả thị luôn luôn dao động, mà Diệp Thuần Lập cũng sử dụng tất cả vốn liếng tìm cách đạt được vui vẻ cho Tiêu Hàn, hy vọng có thể nhân cơ hội này, để cho Tiêu Hàn đi tới bên cạnh ông, như vậy, không chỉ có thể lấy được Tiêu Hàn, mà còn là 20% cổ phần Tả thị trong tay Tiêu Hàn.
Thật ra thì Diệp Khả Tâm suy đoán không có sai, ông làm tất cả đều là vì cổ phần Tả thị.
Hiện nay cổ phần Tả thị phân phối ước chừng là như thế này, Tả Tư Tuyền 30%, là cổ đông lớn nhất, trong tay Tiêu Hàn có 21%, trong tay bà xã của Tả Thần Viễn có 10%, Tả Thần Hi 10%, các cổ đông nhỏ cùng Tả Tư Tuyền gây dựng sự nghiệp tổng cộng 10%, cuối cùng còn có 19% cổ phiếu lẻ.
Lúc đầu ông tính toán, bước đầu tiên, Khả Tâm sống chết kết hôn với Thần An, Tả Tư Tuyền và Tiêu Hàn sẽ lấy ra 5% của mình làm quà tặng cháu trai, như vậy trong tay Tả Tư Tuyền chỉ còn dư 25%, nếu như Khả Tâm lợi hại giống như con dâu cả nhà họ Tả, 10% này sẽ là của cô, đây đã là việc có tiền lệ; bước thứ hai, chính là ông xúi giục Tiêu Hàn ly hôn với Tả Tư Tuyền, làm cho Tiêu Hàn trở về bên cạnh mình, phụ nữ mà, đều là động vật sống theo tình cảm, chiếm được tâm của bà, tự nhiên tài sản trong tay bà cũng sẽ là của ông, như vậy ông sẽ có 26% rồi, bước thứ ba, chính là đả kích nhà họ Tả, tận lực thu mua cổ phiếu từ các cổ đông nhỏ và cổ phiếu lẻ, như vậy, ông liền có thể trở thành cổ đống lớn nhất Tả thị! Mặt khác, ông còn có bước thứ tư, là phương án bổ sung nếu như bước thứ hai thất bại. . . . .
Đây là kế hoạch năm năm của ông. Ông dùng thời gian 5 năm làm cho nó lớn lên, mới gây dựng đủ tiềm lực chống lại Tả Tư Tuyền, chỉ là, trong quá trình thực hiện kế hoạch, bước đầu tiên đã thất bại, như vậy, ông chỉ có thể trực tiếp tiến hành bước thứ hai cùng bước thứ ba, mà xem ra, bước thứ hai này hi vọng cũng không lớn, ông không có nghĩ tới, Tiêu Hàn lại có thể có tình cảm sâu nặng như vậy đối với Tả Tư Tuyền, thật đúng là ông đã nhìn lầm bà rồi! Cho tới nay đều cho rằng năm đó Tiêu Hàn là ngại nghèo yêu phú mới nhìn trúng Tả Tư Tuyền vứt bỏ ông, không nghĩ tới bà đúng là một tấm chân tâm! Vậy ông chỉ có thể làm bước thứ ba cùng bước thứ tư thôi. . . . . .
Tả thị.
Tiêu Hàn sớm tinh mơ đã tới công ty, trước khi nhân viên vào làm đã trước một bước vào phòng làm việc của Tả Tư Tuyền, bà phải nói chuyện với Tả Tư Tuyền một chút, trừ sáng sớm tới chận phòng làm việc của ông, hình như không có biện pháp khác, vào giờ làm việc bình thường bà cũng không có dũng khí cũng như mặt mũi ở trước ánh mặt khác thường của nhân viên mà ngang nhiên đi qua lại.
Trong phòng làm việc tinh thần lúc nào cứ thấp thỏm nhìn chằm chằm vào đồng hồ, mỗi giây qua đi dài giống như là cả thế kỷ vậy. . . . . .
Cuối cùng nghe được tiếng động ở cửa, bóng dáng quen thuộc của Tả Tư Tuyền đi vào.
Hốc mắt bà nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, vội vàng nghênh đón, "Tư Tuyền. . . . . ."
Tả Tư Tuyền không có nhìn tới bà, ngồi vào ghế lớn sau bàn công tác, việc đầu tiên làm chính là mở máy vi tính ra.
Trong lòng bà rất là lo lắng, không biết làm cách nào mới có thể lấy được sự tha thứ của Tả Tư Tuyền, cầu xin cũng cầu xin rồi, khóc cũng khóc rồi, nên giải thích cũng giải thích rồi, ông vẫn như cũ không nói tiếng nào, cũng không cho nói bất cứ thứ gì? Bà cũng là người tâm cao khí ngạo, cả đời khó được mấy lần hạ thấp bản thân, lần này đã coi như là thấp đến cực hạn, nhưng một chút tác dụng cũng không có, bà quýnh lên, lại theo thói quen, uất ức mà thổ lộ giống như trút giận, "Rốt cuộc ông muốn cái gì có thể nói rõ ràng ra được hay không? Cứ hành hạ nhau như thế này, là muốn người đang sống bức rức khó chịu sao? Là muốn tôi ở trước mặt ông tự sát tạ tội sao? Ông nói rõ cho tôi, để cho tôi chết cũng có thể nhắm mắt! Hoặc là, cảm thấy tôi làm nhục gia phong (nề nếp gia đình) nhà ông, cảm thấy tôi không xứng đứng bên cạnh ông, ông cũng cho tôi một tờ đơn ly hôn, rời đi là được!"
Tả Tư Tuyền vốn là chuyên tâm nhìn màn hình, vừa nghe bà nói lời này, ánh mắt giống như mang kiếm liếc tới, lạnh lùng nói một câu, "Bà nghĩ muốn ly hôn? Để ở cùng với ông ta phải không?"
"Tôi. . . . . ." Bà chưa từng có ý này? Tức giận cùng ủy khuất, cuối cùng nước mắt cũng tí tách rơi xuống, lần này, coi như là chảy nước mắt hơn nửa đời người bà cộng lại, "Vậy ý tứ của ông như thế nào? Nếu như tính toán cả đời không để ý tới tôi, vậy. . . . . . Vậy còn không phải ly hôn! Kéo dài thêm nữa có thể gây chết người!" Trong lòng bà tức giận, không lựa lời nói, hai chữ “ly hôn” dễ dàng ra khỏi miệng lần nữa.
Tả Tư Tuyền mắt lạnh nhìn, "Ly hôn? Không phải là không thể được! Chỉ là không phải hiện tại! Hiện giờ tình huống Tả thị bà không thấy sao? Lúc này ly hôn, bà là muốn mang cổ phần của bà cho người nào?"
Những lời này nói với Tiêu Hàn, như sét đánh giữa trời quang, thì ra bà ở trong lòng ông xã là người như vậy. . . . . .
Thì ra là, ông thật sự tin tưởng những lời đồn đãi lung tung qua báo chí kia, bởi vì bà là Phan Kim Liên, cùng người ngoài tới mưu đồ chiếm tài sản. . . . . .
Thì ra là, địa vị của bà ở trong lòng ông không sánh bằng 21% cổ phần Tả thị. . . . . .
Trong tay bà trừ xách theo túi xách, cái gì cũng không có, phẫn hận, túi xách rời khỏi tay, đập tới trên người ông, khóc hô to, "Tả Tư Tuyền! Ông thật là quá đáng! Tôi muốn ly hôn! Hiện tại tôi muốn ly hôn! 21% cổ phần này tôi từ bỏ! Toàn bộ cho ông! Ông hài lòng không?"
Nói xong, bà liền che mặt khóc chạy đi, cũng không để ý ánh mắt nhân viên đã lục tục tới làm việc nhìn bà như thế nào. . . . . .
Bàn tay Tả Tư Tuyền tiếp lấy túi xách của bà, ánh mắt đuổi theo bóng lưng chạy đi của bà, chân mày khóa chặt lại.
Tiêu Hàn mới vừa đi không lâu, lại có điện thoại khẩn gọi tới, nói là hai tòa nhà mới bán và cho thuê đều là sử dụng thép kém chất lượng, bị người khác tố cáo, còn có chủ xí nghiệp kéo băng rôn biểu ngữ ở dưới lầu Tả thị kháng nghị.
Đối với sóng gió lần này của Tả thị, Tả Tư Tuyền vốn là thản nhiên không rối loạn, nhiều lắm chỉ là những sóng gió nho nhỏ, thời gian và sự thực sẽ chứng minh tất cả, chỉ cần ông và Tiêu Hàn không ly hôn, tất cả lời đồn cũng tự nhiên sụp đổ, nhưng là, vào lúc nhạy cảm như thế này, lại không chịu nổi sóng gió như vậy. . . . . .
Ông nhanh chóng ra lệnh duy trì tốt trật tự ở dưới lầu, tự mình đứng ra trả lời thắc mắc của chủ xí nghiệp.
Không có bất kỳ trì hoãn nào, ông liền xuống dưới lầu, trấn an chủ các xí nghiệp, hứa hẹn, nếu mọi chuyện là thật, tất nhiên sẽ cho chủ các xí nghiệp một cái công đạo, nên bồi thường như thế nào thì sẽ bồi liền thường như thế ấy!
Thật vất vả tiễn chủ các xí nghiệp về, chuyện đầu tiên chính là muốn điều tra kỹ thép làm nhóm công trình này, cuối cùng thì nguồn cung cấp xảy ra vấn đề gì!
Tiêu Hàn chạy đi, cũng không biết chuyện về sắt thép này, chẳng qua là cảm thấy trong lòng lạnh như băng, lạnh thấu, băng thấu.
Chỉ là một mình lái xe chạy lung tung ở trên đường đi dạo, không ngoài dự tính, lần nữa bị xe Diệp Thuần Lập chặn lại, trong khoảng thời gian này, luôn trình diễn tiết mục như vậy, chính bà cũng cảm thấy mệt mỏi, đối mặt Diệp Thuần Lập, tức giận nói, "Tôi muốn ly hôn! Ông hài lòng không?"
Diệp Thuần Lập khẽ mỉm cười, "Tôi chỉ là hy vọng bà hạnh phúc. . . . . .
Làm sao Tiêu Hàn sẽ cảm thấy hạnh phúc? Trong lòng đau đến ngay cả hô hấp cũng cảm giác là đau khổ, "Tôi vẫn cho là tôi rất hạnh phúc! Không nghĩ tới, trong mắt ông ấy thậm chí tôi ngay cả 21% cổ phần cũng không bằng!" Nhớ tới lời Tả Tư Tuyền, bà vừa hận vừa đau. "Cho nên, tôi muốn cho ông ấy một cái tát! Tôi muốn tranh cãi một lần cuối! Tôi muốn ly hôn! Cái gì tôi cũng không muốn! Chỉ cần tự tôn! Muốn dùng 21% này hung hăng cho ông ấy một cái tát!"