Kỳ lạ là rõ ràng đang ở nơi ồn ào nhưng cô lại cảm thấy trong lòng bình yên đến lạ.
Những điều đã từng nằm sâu thẳm trong tim cô, cuộn trào sóng gió, dường như đã chậm lại, dần dần lắng xuống.
Cô không còn mất ngủ, khi nhìn thấy đàn Cello, cũng không còn cảm giác đau đớn và mờ mịt như trước nữa.
Cô giống như đang ở trong một màn sương mù và nhìn thấy một tia sáng, tia sáng đó có thể dẫn dắt cô đi ra khỏi lớp sương mù dày đặc này.
…
Trên tay An Nam đang cầm ly trà sữa đi đến gần cổng ký túc xá, đúng lúc thấy Nguyễn Túc, đang định chạy tới nhưng lại thấy bên cạnh cô còn có một người đàn ông.
Dưới ánh đèn đường, bóng lưng Nguyễn Túc kéo dài vô tận, cô hơi ngẩng đầu, không biết đang nói gì với người đối diện, khóe mắt cong cong, đôi mắt trong veo ẩm ướt.
Trước mặt cô, người đàn ông có thân hình cao lớn và thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại rất đỗi dịu dàng, khi có người đi ngang qua, anh ta sẽ hơi nghiêng người, đem cả người cô che chắn ở bên trong.
Tất cả động tác đều rất tinh tế lại tự nhiên, nếu không tinh ý nhìn kỹ thì sẽ hoàn toàn không nhận ra.
An Nam trợn to hai mắt, cắn bẹp ống hút, a a a!!! Cô ấy thấy được dáng vẻ đang yêu ở hai người họ.
Qua một phút, Nguyễn Túc vẫy tay với người nọ, xoay người đi vào ký túc xá.
Người kia nhìn theo bóng lưng của cô, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất khỏi tầm mắt, anh mới thu hồi lại ánh mắt và rời đi.
Chờ Thẩm Nhiên rời đi, An Nam chạy như bay về ký túc xá.
Nguyễn Túc mới vừa buông đàn Cello xuống, cửa phòng ký túc xá đã bị đẩy ra, trên mặt An Nam tràn đầy vui sướng, kích động hỏi: “Tây Mễ, cậu và ông chủ Thẩm đang hẹn hò sao?”
Nguyễn Túc chưa kịp phản ứng lại, vẻ mặt có chút mờ mịt, chậm rãi lên tiếng: “Hả?”
“Vừa rồi ở dưới lầu tớ thấy anh ấy đưa cậu về, hai người hẹn hò có đúng không? Khó trách hôm nay tớ đến phòng game không thấy anh ấy ở đó.”
Nguyễn Túc cuối cùng cũng hiểu được ý của cô, biết là cô ấy đã hiểu lầm, vành tai có chút đỏ, vội vàng xua tay: “Không phải như cậu nghĩ đâu, anh ấy chỉ là đưa tớ về mà thôi, không có….hẹn hò.”
Nguyễn Túc nói xong, lại nhìn nụ cười mờ ám của An Nam như đang ám chỉ “Tớ biết cậu chỉ là da mặt mỏng, ngại thừa nhận thôi”. Nguyễn Túc há miệng thở dốc, cô biết nếu không nói sự tình cho rõ ràng thì không thể nào giải thích được.
Cô thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “An Nam, gần đây anh ấy giúp tớ luyện tập.”
An Nam hoàn toàn không hiểu: “Luyện tập? Luyện tập cái gì?”
Nguyễn Túc nhìn ra cửa sổ và chậm rãi mở miệng.
Kể chuyện từ chuyến lưu diễn lần trước đến chuyện chiều nay.
Lúc nói, cô cảm thấy thật nhẹ nhàng và bình tĩnh, không còn đọng lại những đấu tranh và do dự như trước kia nữa.
Tuy rằng chỉ là vài câu ít ỏi, An Nam đã trợn mắt há hốc mồm, qua hồi lâu mới hoàn hồn trở lại: “Ý của cậu là, bây giờ cậu không thể diễn tấu trước mặt mọi người? Chỉ cần có người ở trước mặt, thì cậu sẽ căng thẳng và khó chịu, ngay cả một giai điệu cũng không thể kéo ra được?”
Nguyễn Túc gật đầu: “Đúng vậy.”
An Nam sửng sốt vài giây, vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Ai có thể ngờ đến, thiếu nữ thiên tài Cello lại không thể trình diễn Cello được nữa.
Nguyễn Túc xuất thân từ gia đình có truyền thống âm nhạc, từ nhỏ đã bắt đầu học đàn Cello, thành tích cô có được hiện tại là thứ mà rất nhiều người cả đời đều không có được.
Nhưng hiện tại, cô lại bị trói buộc bởi đàn Cello, không thể tiến về phía trước được nữa.
Chuyện này đối với cô mà nói là một tổn thương lớn nhường nào.
Thẩm Nhiên từ phòng tắm đi ra, thuận tay vuốt mái tóc ướt, cầm lấy điện thoại lên xem, hai phút trước, cô gái nhỏ nhắn gửi cho anh một tin nhắn.
[Ngày mai em tan học sẽ về nhà luôn, tuần sau gặp nhé.]
Thẩm Nhiên ngồi ở sô pha, châm điếu thuốc và ngậm, gõ tin nhắn trả lời: [Có người đến đón em sao?]
Rất nhanh, cô gái nhỏ liền trả lời: [Không có, em tự ngồi tàu điện ngầm về]
Thẩm Nhiên lấy điếu thuốc xuống, gạt tàn thuốc, nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình rồi lại liếm môi mỏng.
Bên kia, qua một phút, Nguyễn Túc không nhận được tin nhắn trả lời nào nữa, khuôn mặt vốn đã đỏ của cô giờ lại càng đỏ hơn. Sau khi đặt điện thoại xuống, cô cầm ly nước mở to miệng uống.
Mặc dù vậy, đáy lòng nóng ran vẫn không thể hạ nhiệt được nửa phần.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện về những trở ngại trong biểu diễn của cô, không hiểu vì sao An Nam lại kéo Thẩm Nhiên vào, khẳng định anh thích cô.
Còn nói nếu cô không tin thì hãy thử kiểm tra một chút.
Sau khi An Nam tiếp điện thoại từ cố vấn học tập, vẻ mặt hưng phấn đi tới: “Thế nào thế nào, anh ấy nói gì?”
Nguyễn Túc đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh ấy không trả lời tớ.”
“Không trả lời cậu?” An Nam suy nghĩ một chút rồi khẳng định: “Ông chủ Thẩm chắc là đang bận, cậu chờ thêm một chút đi.”
Nguyễn Túc theo bản năng nắm lấy con thỏ hồng ôm vào trong lòng, bĩu môi: “Tớ nói là không phải mà, cậu thật sự hiểu lầm rồi.”
An Nam ngồi ở bên cạnh cô, thành khẩn nói: “Cô gái ngốc, cậu tin tớ đi, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ánh mắt ông chủ Thẩm nhìn cậu dịu dàng như nước, còn mỗi ngày luyện tập cùng cậu, đưa cậu về ký túc xá. Nếu nói anh ấy không thích cậu, đánh chết tớ cũng không tin.”
“Anh ấy vẫn luôn rất tốt …”
Từ lần đầu gặp mặt đến giờ, Thẩm Nhiên luôn cho cô cảm giác ôn hòa, quan tâm, lại còn phong độ lịch sự.
Hơn nữa nhìn những người con trai đi cùng Thẩm Nhiên, có thể thấy tính cách anh ấy không tệ, là một người dễ nói chuyện cùng.
Dựa vào khoảng thời gian tiếp xúc này, cô nghĩ Thẩm Nhiên đã coi mình là bạn bè rồi, đến nỗi những lời mà An Nam nói, cô hoàn toàn không nghĩ đến.
An Nam biết Nguyễn Túc từ nhỏ không có nhiều bạn bè, đàn ông con trai thì càng không nói tới, cô đối với quan hệ nam nữ hiểu biết khá mơ hồ, lại chưa từng yêu đương nên hoàn toàn không hiểu những chuyện này.
Có thể trong thế giới của Nguyễn Túc, cô chỉ đơn thuần xem việc ông chủ Thẩm đối xử tốt với cô như là bạn bè đối tốt với nhau.
Khi An Nam đang muốn phân tích sâu hơn cho cô thì điện thoại của Nguyễn Túc vang lên một tiếng. Là tin nhắn Thẩm Nhiên gửi tới, chỉ vỏn vẹn năm chữ.
[Được, đi đường cẩn thận]
An Nam liếc mắt nhìn, ý vị sâu xa nói: “Nếu không thì chúng ta đánh cược đi.”
Nguyễn Túc đang xem tin nhắn, nghe vậy sửng sốt một chút, đáp lại theo bản năng: “Cái gì?”
“Ngày mai cậu đi tàu điện ngầm, nếu gặp được ông chủ Thẩm, vậy chứng tỏ anh ấy chắc chắn thích cậu, nếu không gặp thì cậu xem như đêm nay đều là tớ nói bậy.”
Nguyễn Túc giật mình, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Buổi tối lúc ngủ, Nguyễn Túc nằm trên giường, không ngủ được mà lăn qua lộn lại, trong đầu đều là những lời An Nam nói.
Đáy lòng như có một âm thanh rất nhỏ đang hỏi cô, rằng cô có hy vọng gặp được Thẩm Nhiên ở tàu điện ngầm hay không.
Nguyễn Túc cảm thấy tim mình từ trước đến nay chưa bao giờ đập nhanh như vậy, còn có một loại cảm giác kỳ lạ không thể nói được.
Trong lòng như bị thứ gì đó lấp đầy và bí mật nảy mầm. Nhưng lại quan sát nó một cách cẩn thận, tò mò và mong chờ nó.