• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tòng Nam theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng sau lưng cậu ta chính là một cái bàn, không còn đường khác.

Thẩm Nhiên đi rất nhanh, gần như không dừng lại.

Anh thuận tay cầm một vật trang trí bằng kim loại đặt trên bàn, ấn vào tay phải của Cố Tòng Nam, đập xuống.

Cả quá trình dứt khoát, không dây dưa, nhanh đến nổi khiến cho người ta hoàn toàn không có cách nào phản ứng kịp.

Lúc Thẩm Nhiên lấy vật trang trí bằng kim loại, thật ra Cố Tòng Nam có cơ hội bỏ đi, nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, cậu ta nhớ lại cục diện hỗn loạn ba năm trước, Thẩm Nhiên chắn một đòn giúp cậu ta.

Cũng nhớ tới cái đêm trắng không ngủ đó, mẹ cậu ta nói những lời đó với anh.

Cho dù là nhìn từ góc độ nào, đều là cậu ta có lỗi với Thẩm Nhiên.

Cố Tòng Nam liều chết nhắm hai mắt lại.

Rầm!

Sau tiếng gõ rất lớn và nặng nề, tất cả đều yên tĩnh trở lại.

Cố Tòng Nam chậm chạp quay đầu, nhìn cánh tay cậu ta chỉ cách vật kim loại 1cm, lúc này mới phát hiện ra mình đã bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.

Thẩm Nhiên nâng mí mắt lên một chút, giữ nguyên tư thế này, giọng nói lãnh đạm, không mang theo mảy may nhiệt độ nào: “Cố Tòng Nam, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cút về trường cậu mà học đi.”

Trong đầu Cố Tòng Nam có vài giây trống không, sau đó mới nói: “Tôi đã ký hợp đồng, lời của anh không tính, trừ khi là ông chủ của câu lạc bộ hủy hợp đồng với tôi, nếu không tôi sẽ không đi.”

Thẩm Nhiên bị cậu ta làm cho bực mình, thu tay lại lùi về sau một bước: “Được.”

Lúc này, đúng lúc Lâm Vị Đông và Thập Nhất đi tới cửa.

Lâm Vị Đông rất sợ Thẩm Nhiên nói ra câu: “Cậu không đi thì tôi đi.”, liền vội vàng tiếng lên ho khan: “Cái gì nhỉ, dù sao tối nay cũng rảnh rang, hay là ra ngoài uống vài ly đi.”

Thập Nhất liếc nhìn Cố Tòng Nam: “Cậu về trước đi, tôi sẽ liên lạc lại với cậu.”

Sau khi Cố Tòng Nam đi, Thập Nhất nói với Thẩm Nhiên: “Tính khí của thằng nhóc này thật ngang bướng, tao đã tiếp xúc với cậu ta mấy ngày nay, tao đi đâu cậu ta đi đó, lúc tao đi nhà vệ sinh còn suýt muốn dìu tao đi… Cậu ta quả thật cũng rất có tiềm năng, khoảng thời gian này dìu dắt cẩn thận, thì tham gia thi đấu là không thành vấn đề.”

Thẩm Nhiên châm một điếu thuốc: “Cậu ta không thích hợp, cũng đừng cố chấp giữ lại nữa.”

“Tại sao?”

Thẩm Nhiên nhẹ giọng: “Mày biết tập đoàn Cố Thị không?”

Thập Nhất ngẩn người, lắc đầu.

Lâm Vị Đông suy nghĩ một lát: “Kinh doanh châu báu có đúng không? Lúc trước nhà tao hình như có tới lui làm ăn với bọn họ, mấy năm nay hình như bọn họ làm ăn càng ngày càng lớn, gần như là đứng đầu toàn bộ châu Á.

Thẩm Nhiên ừ một tiếng, gạt tàn thuốc đi, quét tầm mắt về phía cửa: “Cậu chủ của tập đoàn Cố Thị.”

“Vãi chưởng?”

“Cái quái gì vậy?”

Khóe miệng Thập Nhất giật giật: “Khó trách tao nói phí hợp đồng thấp như vậy, cậu ta lại không do dự mà đồng ý, thì ra là căn bản không xem chút tiền này ra gì.”

“Hủy hợp đồng đi, sau này đừng để cậu ta tới chỗ này nữa.”

Thẩm Nhiên nói xong, bước chân dài rời đi.

Lâm Vị Đông vội vàng đi theo, chuyện phát triển đến hiện tại, hắn càng ngày càng mụ mị.

Ban đầu là cậu chủ của tập đoàn Cố Thị đó hại Thẩm Nhiên bị thương, nhưng rốt cuộc là tình hình thế nào, Thẩm Nhiên vẫn chưa nói, còn có chuyện bị bao nuôi kia…

Hơn nữa tên công tử bột đó lúc vừa gặp đã có thái độ rất kỳ lạ với Thẩm Nhiên, vừa không tự nhiên vừa áy náy.

Rõ ràng biểu hiện muốn bù đắp gì đó.

Hơn nữa chuyện thi đấu giả, gần như là truyền ra trước sau vài ngày với chuyện được phú bà bao nuôi.

Tập đoàn Cố Thị…

Lâm Vị Đông suy nghĩ một chút, trong lòng có hơi nghi ngờ, dò hỏi: “Lão Thẩm, mày có biết mẹ của tên công tử bột của Cố Thị kia không?”

Một giờ sáng, Nguyễn Túc cũng sắp ngủ, mới nhận được điện thoại của Cố Tòng Nam gọi đến.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Hình như là cậu ta ở quán net, tiếng ồn xung quanh rất rõ ràng.

Nguyễn Túc dụi dụi mắt, ngồi dậy tựa vào đầu giường, chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay mẹ cậu tới nhà tôi.”

Cố Tòng Nam sau khi im lặng hai giây, mới nói: “Cậu đừng để ý đến bà ấy, đây là chuyện của bản thân tôi.”

Nguyễn Túc ngáp một cái, cầm lấy con thỏ nhỏ bên cạnh ôm vào trong ngực: “Bây giờ cậu đã quyết định xong rồi sao, sau này muốn thi đấu luôn à.”

“Con người tôi từ trước đến giờ một khi đã bắt đầu làm chuyện gì thì sẽ không quay đầu, bọn họ càng cảm thấy tôi không thể, tôi càng phải phải làm cho bọn họ thấy. Hơn nữa anh ấy cũng có thể làm được, tôi nhất định cũng thế.”

Câu phía sau, cậu ta hạ thấp giọng, giống như đang lầm bầm.

Nguyễn Túc hỏi: “Thẩm Nhiên sao?”

Cố Tòng Nam sững sờ chớp mắt: “Cái gì?”

“Cậu muốn thi đấu, là vì Thẩm Nhiên sao?”

Đầu bên kia điện thoại, chỉ có tiếng bàn phím lốp bốp bên cạnh truyền tới, cùng với tiếng mắng chửi khi chơi game.

Nguyễn Túc không nói gì thêm, cứ lẳng lặng mà chờ.

Qua hồi lâu, Cố Tòng Nam mới hỏi cô: “Tại sao cậu lại thích Thẩm Nhiên?”

Nguyễn Túc mỉm cười: “Bởi vì anh ấy đẹp trai.” 

Bầu không khí có vẻ ngột ngạt nghiêm túc này, trong nháy mắt bị phá vỡ không ít.

Một lát sau, Nguyễn Túc lại nói: “Anh ấy là người dịu dàng nhất tôi từng gặp, ga lăng, tử tế, hiền lành, hiểu chuyện đời nhưng không sành đời, mãi mãi sẽ đừng ở góc độ của người khác mà suy xét vấn đề.”

Cố Tòng nam đổi được một chỗ yên tĩnh, giọng nói truyền vào điện thoại: “Vậy cậu có biết, những điều cậu nói, so với cậu ta ba năm trước, một nửa cũng không giống.”

“Cho dù là ba năm trước, hay là ba năm sau, những thứ từ trong tận xương tủy của anh ấy, từ đầu tới cuối đều sẽ không thay đổi. Nhưng cho dù anh ấy là ai, anh ấy đều tốt nhất, tôi đều thích.”

“Nếu như những tin đồn liên quan đến anh ấy trên mạng đều là thật thì sao?”

Giọng của Nguyễn Túc rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định: “Nhất định không phải là thật.”

Cố Tòng Nam nhìn về phía bầu trời đen nhánh, hít một hơi: “Cũng tốt, có cậu tin tưởng anh ấy như vậy…. Thật sự rất tốt.”

Qua một lát, Nguyễn Túc lại nói: “Cậu dành thời gian ra về nhà trò chuyện với ba mẹ cậu một chút đi, bọn họ rất lo lắng cho cậu, ít nhất phải để cho bọn họ biết bây giờ cậu đang ở đâu chứ.”

Cố Tòng Nam cười giễu một chút: “Lo lắng cho tôi? Cậu có biết bà ấy lo lắng cho tôi, hay là bảo tôi…”

Nói đến một nửa, cậu ta lại không nói thêm gì nữa.

Nguyễn Túc sửng sốt chớp chớp mắt, không biết: “Có ý gì?”

Cố Tòng Nam nói: “Được rồi, nếu cậu ở bên anh ấy, có một vài việc sau này anh ấy sẽ nói với cậu.”

“Được, vậy coi như cậu không trở về đi, nhưng cũng phải liên lạc với bọn họ một chút đi.”

“Biết rồi.”

Cúp điện thoại, nhưng Nguyễn Túc có hơi khó ngủ.

Cô vén chăn lên, đi xuống dưới lầu phòng khách, vốn muốn rót ly nước uống, nhưng thấy Chu Lan ngồi trên sofa uống rượu.

Nguyễn Túc đi tới, nhỏ giọng gọi bà.

Chu Lan quay đầu lại: “Con thức dậy làm gì.”

“Con rót nước uống.”

Chu Lan ừ một tiếng, cất rượu vào: “Ngày mai buổi sáng chín giờ chúng ta phải xuất phát đến chỗ ông nội của con đó, uống nước xong thì về phòng nghỉ ngơi đi.”

Thấy bà xoay người, Nguyễn Túc gọi bà lại: “Mẹ.”

“Sao thế?”

Nguyễn Túc mím môi: “Ngày mai con có thể tự đi, mẹ không cần đưa con đâu.”

Mối quan hệ của Chu Lan với bên ông nội vẫn luôn không tốt lắm, nhất là sau khi bà và bố Nguyễn Túc ly hôn.

Lại càng không lui tới.

Gặp mặt lại, chẳng qua là khiến cho hai bên đều không vui mà thôi.

Nguyễn Túc lại nói: “Bố cũng ở đó, con sẽ chăm sóc tốt bản thân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK