Nguyễn Túc gật đầu: “Lát nữa mẹ tớ tới rồi.”
“Được, vậy tớ đi trước đây, đến lúc đó liên lạc nhé.”
“Tạm biệt.”
Chờ An Nam rời đi, Trần Vưu An mới từ bên cạnh đi ra, biểu cảm kiêu ngạo: “Các cậu định ra ngoài chơi trong kỳ nghỉ sao?”
Nguyễn Túc cất con thỏ hồng vào vali, nhìn cô ta một cái, khẽ cười: “Ừm, cậu muốn đi cùng không?”
Sắc mặt Trần Vưu An trở nên khó coi, cười giễu một tiếng: “Ai muốn đi cùng các cậu, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, nếu cậu lại để mặc cho bản thân đi xuống như vậy thì đời này coi như bị hủy hoại.”
Nụ cười trên môi Nguyễn Túc dần mất đi, không nói gì.
“Tôi nghe giảng viên nói, cậu rút lui khỏi tiết mục đại nhạc hội ở trường rồi?”
“Ừm.”
Nghe được câu trả lời của cô, Trần Vưu An không hiểu sao có chút tức giận.
Lúc trước dàn nhạc của bọn họ còn sắp xếp cho Nguyễn Túc một đoạn hợp tấu và một đoạn độc tấu.
Mà đến mấy lần cô ấy không tham gia hợp tấu, giảng viên đành mắt nhắm mắt mở cho qua, suy nghĩ chỉ cần Nguyễn Túc diễn tấu tốt phần độc tấu là được.
Bây giờ Nguyễn Túc rời khỏi tiết mục, vị trí độc tấu này liền rơi xuống đầu Trần Vưu An.
Giống như cô ta được Nguyễn Túc bố thí cho!
Trần Vưu An nói: “Nguyễn Túc, tôi không biết rốt cuộc hiện tại tình trạng của cậu như thế nào, nhưng tôi đủ hiểu cậu yêu âm nhạc và đàn cello nhiều đến nhường nào, nếu bây giờ cậu nói từ bỏ là từ bỏ, vậy thì tôi có lẽ tôi nhìn nhầm cậu rồi, uổng công lúc trước tôi vẫn luôn xem cậu là đối thủ mạnh nhất của tôi.”
Nguyễn Túc cười, nhẹ giọng nói: “Một khi tôi đã từ bỏ, thì đối thủ mạnh nhất của cậu cũng biến mất, đây không phải là chuyện đáng mừng sao?”
Trần Vưu An suýt chút nữa là nổi giận: “Ai muốn thể loại vui mừng lượm nhặt này, tôi muốn đường đường chính chính thắng cậu! Tôi muốn cho tất cả mọi người biết, tôi lợi hại hơn cậu, cậu vốn không phải là thiếu nữ thiên tài Cello gì đó!”
“Vậy cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Trần Vưu An: “…” Cô ta suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.
Chắc không phải Nguyễn Túc bị hai câu nói này của cô làm kích động chứ?
Nếu là thật… Hình như đúng là có chút mất nhiều hơn được.
Nguyễn Túc kéo vali, đeo đàn Cello, mỉm cười nhẹ nhàng: “Hẹn gặp lại.”
Khóe môi Trần Vưu An khẽ giật, hai ngày này sao Nguyễn Túc lại trở nên rất kỳ lạ, động một chút là cười với cô ta.
Vừa đến cổng trường, Nguyễn Túc nhận được tin nhắn của Chu Lan.
[Tây Mễ, tạm thời mẹ có chút việc, sẽ đến muộn một chút, con chờ ở ký túc xá thêm lát nữa, mẹ tới sẽ gọi điện thoại cho con.]
Nguyễn Túc cất điện thoại, kéo vali đi về phía trước.
*
Phòng game, Tần Hiển liếc nhìn quầy thu ngân, thầm nói: “Không phải trước giờ lão Thẩm chưa bao giờ ngủ trưa sao, tại sao bây giờ vẫn còn ngủ.”
Lâm Vị Đông ngáp một cái rồi đi tới: “Chắc là thất tình rồi, muốn dùng biện pháp ngủ đông để giảm bớt đau khổ.”
Tần Hiển chậc một tiếng: “Không thể nào, lão Thẩm rất thích cô bé kia, sao có thể thất tình được.”
“Sao hả, chẳng lẻ Tây Mễ nhà tao không được phép bỏ rơi nó chắc?”
Hai người vừa nói, Tần Hiển liếc mắt nhìn ngoài cửa, ánh mắt dừng lại, dùng khuỷu tay chọc vào người Lâm Vị Đông: “Nhìn một chút đi, không phải đã tới rồi sao, tao đã nói là không thể nào chia tay mà.”
Lâm Vị Đông: “…” Tao hận!
Nguyễn Túc bước vào sau đó chào hỏi hai người bọn họ, lại nhìn về phía quầy thu ngân: “Thẩm Nhiên, anh ấy… không ở đây sao?”
Tần Hiển nói: “Nó đang ngủ, tôi đi gọi nó giúp em.”
Nguyễn Túc vội xua tay: “Không cần đâu, em tự ngồi chơi một lát là được rồi.”
Lâm Vị Đông vỗ vỗ Tần Hiển, cũng có ý bảo hắn không cần đi.
Đúng lúc hắn cũng có chút việc muốn nói với bảo bối Tây Mễ nhà hắn.
Trong quán cà phê cách phòng game một con đường, Nguyễn Túc nhìn gương mặt nghiêm trọng như đang đối diện với tình địch của Lâm Vị Đông, hai tay đặt nắm chặt đầu gối: “Làm….Làm sao vậy ạ?”
Lâm Vị Đông cúi đầu xuống, chậm rãi lấy từ trong ngực ra một quyển sổ, đột nhiên lên tiếng: “Em có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Nguyễn Túc: “….”
Sau một hồi im lặng, cô nhận lấy quyển sổ.
Lâm Vị Đông còn ở bên cạnh đưa ra một yêu cầu: “Có thể viết thêm vài câu không, ví dụ như anh là người con trai đáng yêu nhất mà em từng gặp, em thích anh nhất các kiểu.”
Lúc hắn nói nửa câu sau, tay Nguyễn Túc rõ ràng run run.
Cuối cùng, Nguyễn Túc không viết những lời hắn nói, cô viết là: [Rất vui được gặp anh.] rồi vẽ thêm một gương mặt cười đáng yêu.
Lâm Vị Đông thấy thế cũng rất mãn nguyện.
Hắn lấy lại vở, ho khan một tiếng: “Bây giờ chúng ta nói việc chính đi, có liên quan đến Thẩm Nhiên.”
Nguyễn Túc khẽ gật đầu, cô biết Lâm Vị Đông đặc biệt đưa cô ra ngoài chắc chắn là có chuyện muốn nói với cô.
Mà việc này đương nhiên là có liên quan đến Thẩm Nhiên.
Lâm Vị Đông nhất thời không nói gì, hắn đang suy nghĩ cách thích hợp để bắt đầu câu chuyện.
Thật ra khi hai người này ở cạnh nhau, hắn cũng coi như đã nhìn ra được Thẩm Nhiên thích Nguyễn Túc, còn Nguyễn Túc thì xem anh như một người bạn, không bài xích, thậm chí còn có thể có một chút hảo cảm.
Nhưng hắn cũng hiểu Thẩm Nhiên, khi chưa nắm chắc toàn bộ, Thẩm Nhiên sẽ không dễ dàng bước thêm một bước.
Cho nên hiện tại anh chỉ dựa vào việc thích Nguyễn Túc nên muốn đối tốt với cô ấy, muốn thấy cô vui vẻ và mang lại những điều là tốt nhất cho cô.
Thậm chí không nghĩ đến việc liệu giữa hai người họ có kết quả hay không.
Cho nên sau khi đánh xong trận bóng lần đó, Lâm Vị Đông đã chỉ rõ cho anh những vấn đề mà anh sẽ đối mặt trong tương lai, Thẩm Nhiên đã lùi bước. Anh bắt đầu nhìn nhận lại tình cảm của mình dành cho Nguyễn Túc.
Nhưng cụ thể là làm thế nào, nhìn nhận lại lần nữa thì kết quả ra sao, việc này Lâm Vị Đông không thể biết được.
Qua một hồi lâu Lâm Vị Đông mới mở miệng: “Em muốn biết quá khứ của Thẩm Nhiên không?”
Nguyễn Túc sau khi sửng sốt một chút, nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng: “Em rất muốn biết, nhưng em muốn biết là một chuyện, anh ấy có đồng ý nói cho em hay không lại là một chuyện khác.”
“Nếu nó một mực không muốn nói thì sao?”
“Vậy em cũng không hỏi nữa.”
Cô không để ý quá khứ Thẩm Nhiên là hạng người gì, cũng không quan tâm anh ấy đã trải qua những gì, cô chỉ biết Thẩm Nhiên mà cô quen biết là một người dịu dàng lương thiện, như vậy là đủ rồi.
Lâm Vị Đông nói một câu phá tan bầu không khí: “Vậy ngộ nhỡ trước kia nó phạm tội giết người tội ác tày trời hoặc là yêu râu xanh thì sao?”
“…..”
Lâm Vị Đông tự suy nghĩ lại phát hiện mình nói ra một câu đùa thật nhạt nhẽo, sau khi tự cười hai tiếng: “Ý của tôi là, có lẽ em muốn đợi nó tự nói ra quá khứ của nó, nhưng hiện tại… Em có thể giúp nó không?”
Nguyễn Túc nghe vậy có chút ngỡ ngàng: “Giúp thế nào ạ?”
“Thẩm Nhiên tự giam mình trong ngõ cụt không chịu bước ra, ai khuyên cũng không được. Nhưng tôi cảm thấy, có lẽ nó sẽ nghe em.”
Lâm Vị Đông cho rằng cô sẽ hỏi, tại sao Thẩm Nhiên sẽ nghe cô, nào ngờ cô gái đối diện sau khi nghe nửa câu đầu thì nhíu mày lại, không nói nhiều, chỉ hỏi thẳng: “Em nên làm như thế nào ạ?”
“Làm nó cho thích em.”
Nguyễn Túc sững sờ: “…..Hả?”
Lâm Vị Đông nói vô cùng nghiêm túc: “Là kiểu yêu đến nối không thể rời bỏ em, nếu xa cách em thì không thiết sống nữa ý.”
Chỉ có như vậy Thẩm Nhiên mới có thể suy nghĩ cho tương lai của bọn họ, thổi bùng lên ý chí chiến đấu.