Thẩm Nhiên đặt đàn cello trước quầy thu ngân, thấp giọng hỏi: “Em muốn uống gì?”
“Gì… gì cũng được ạ.”
Lần đầu tiên đến chỗ này, Nguyễn Túc quả thật không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ xem như là đổi chỗ ngủ mà thôi.
Nhưng rất rõ ràng, chuyện xảy ra sau đó đã vượt ra khỏi dự tính của cô….
Cho nên tối nay, nói cô không căng thẳng là giả.
Nguyễn Túc ngồi trước máy chơi game, không tập trung, bỏ bừa hai đồng xu vào, chơi cũng không nghiêm túc, chẳng bảo lâu nhân vật trong game đã chết.
Thẩm Nhiên cầm sữa đứng sau lưng cô, thấy vậy nhướng nhướng mày.
Anh cảm nhận được cô gái nhỏ căng thẳng.
Anh đặt sữa xuống, chống một tay bên người cô, hơi thở ấm áp phả bên tai cô, giọng nói trầm thấp ấm áp: “Sao vậy?”
Nguyễn Túc cảm giác lỗ tai nóng lên, vội vàng phủ nhận: “Không có gì, em…”
Cô nhìn về phía màn hình trò chơi, nhanh trí ứng phó: “Đã lâu không chơi trò này, nên không quen nữa rồi.”
Thẩm Nhiên khẽ liếm môi mỏng, rồi cầm lấy hai đồng xu bỏ vào, bắt đầu một ván mới.
Tay phải tự nhiên bao phủ lên tay cô, bắt đầu chơi.
Sau khi vào phòng game, bọn họ đã cởi áo khoác ngoài, lúc này hai người chỉ cách một lớp áo lông, lồng ngực ấm áp mạnh mẽ của người con trai dán ngay sau lưng Nguyễn Túc.
Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của anh.
Kết thúc một ván, tâm tư của Nguyễn Túc vẫn không đặt vào game. Những thứ vốn đã nảy sinh trong đầu cô trước đó, đang điên cuồng nảy nở thêm.
Thẩm Nhiên buông tay cô ra, đứng thẳng dậy, cầm lấy chiếc cốc bên cạnh: “Uống sữa trước đi, sắp nguội rồi.”
Sau lưng trống không, suy nghĩ rối bời của Nguyễn Túc cũng dần ngưng lại.
Cô đưa tay nhận lấy cốc, uống từng hớp nhỏ một.
Thẩm Nhiên dựa vào máy chơi game bên cạnh, một tay đút vào túi quần, môi cười tủm tỉm: “Đã suy nghĩ xong tối nay ngủ thế nào chưa.”
Nguyễn Túc vốn đang suy nghĩ trong đầu, đột nhiên nghe được anh hỏi như vậy, theo bản năng “hả” một tiếng.
Thẩm Nhiên tiếp tục: “Để anh ra ở nhà nghỉ, hay là…”
Anh nhướng lông mày lên một chút, không nói hết câu nữa.
Đúng lúc Nguyễn Túc uống xong hớp sữa cuối cùng, nghe vậy suýt chút nữa bị sặc.
Cô ấp úng lên tiếng: “Muộn quá rồi, hay là đừng ra ngoài nữa…”
“Hửm?”
“Em không biết, em muốn ngủ!”
Nguyễn Túc nói xong, nhanh chóng chạy vào phòng.
Thẩm Nhiên nhìn bóng lưng cô bé con, nụ cười càng sâu hơn, xoay người tắt đèn phòng game, sau khi lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra, rồi mới mở cửa phòng.
Cô gái nhỏ đã nằm trên giường, lấy chăn đắp lên khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ lộ ra đôi mắt trong vắt.
Vừa thấy Thẩm Nhiên đi vào, cô liền nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Mấy phút đã trôi qua, nhưng cô không nghe có tiếng động truyền tới nữa.
Nguyễn Túc lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện Thẩm Nhiên ngồi trên ghế sofa, xem ra là chuẩn bị ngủ tạm ở đó một đêm.
Lời cô vừa mới nói, không phải là ý này….
Nguyễn Túc chậm rãi ngồi dậy, giọng nói be bé: “Thời tiết bây giờ lạnh lắm, anh ngủ ghế sofa sẽ bị cảm đấy…”
Thẩm Nhiên ngước mắt, tròng mắt đen sâu thêm một chút.
Nguyễn Túc có hơi chột dạ, tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh, vỗ vỗ vào khoảng trống lớn bên cạnh: “Ngủ ở đây đi anh.”
Giọng nói người con trai trầm khàn: “Được thôi.”
Trong khoảnh khắc anh bước tới chỗ đó, Nguyễn Túc vội vàng xoay người xuống giường: “Em đi lấy chăn gối!”
Thẩm Nhiên năm lấy cổ tay cô: “Để anh lấy.”
Thế là, Nguyễn Túc lại ngoan ngoãn chui vào lại trong chăn.
Lần này ngay cả ánh mắt cũng không dám để lộ ra nữa.
Thẩm Nhiên tắt đèn, cả căn phòng vừa tối vừa yên tĩnh.
Chỉ có ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo ngoài cửa sổ chiếu tới, nhưng ánh sáng lại vừa mờ mịt vừa ảm đạm.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Túc len lén kéo chăn xuống, quay đầu muốn xem Thẩm Nhiên đã ngủ hay chưa, nhưng trước mắt là một mảng tối đen, không nhìn thấy gì.
Chiếc giường này chỉ có một mét rưỡi, đủ cho một người ngủ, nếu hai người ngủ thì ở giữa hoàn toàn không có khoảng cách gì.
Hơn nữa, chăn mùa đông rất dày, còn là hai chiếc chăn.
Người nằm trên đó, gần như là không có chỗ để di chuyển.
Nguyễn Túc duy trì tư thế này đã lâu, tay chân cũng không thoải mái lắm, cô vốn dĩ muốn yên lặng không tiếng động trở người, nhưng không ngờ tới chỉ mới lật được một nửa, chăn đã rơi xuống giường.
Cô vội vàng ngồi dậy, khẩn trương quay đầu lại, sau khi chắc chắn Thẩm Nhiên không bị đánh thức, mới cúi người kéo chăn lên.
Cũng không biết là chăn bị kẹt phải thứ gì, kéo cả buổi cũng không lên.
Nguyễn Túc đau đầu, lúc đang chuẩn bị xuống giường, cổ tay bỗng bị nắm lại.
Giây tiếp theo, cô đã rơi vào trong chăn ấm.
Thẩm Nhiên chống một tay ở trên gối, một tay kia đặt ở bên hông cô, trong màn đêm, anh lười biếng nói: “Đừng nhặt nữa.”
“….Dạ?”
Thẩm Nhiên không lên tiếng.
Nguyễn Túc không nhịn được nuốt nước bọt một cái, tim đập lên liên hồi.
Cũng không biết là do quá căng thẳng, hay là…. đang mong đợi điều gì.
Qua một lát, cô mới lắp ba lắp bắp mở miệng: “Vậy….vậy thì không nhặt nữa.”
Trong bóng tối, Thẩm Nhiên mím chặt môi mỏng.
Cốc nước lạnh anh vừa uống trước khi vào phòng, đã sớm không áp chế được tâm tư quay cuồng trong cơ thể.
Anh không cử động, sợ dọa cô bé sợ.
Nguyễn Túc xuyên qua màn đêm yên tĩnh, mơ hồ nhìn thấy được đường nét của anh.
“Thẩm…. Thẩm Nhiên?”
Giọng anh rất thấp, khàn khàn: “Hửm?”
Nghe được câu đáp lại của anh, Nguyễn Túc mới phát hiện lòng bàn tay của mình đều là mồ hôi, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Trong đầu Nguyễn Túc chỉ còn lại câu nói của anh ở phòng luyện tập: “Nhớ em.”
Cô cũng rất nhớ anh, ngày nào cũng nhớ anh.
Nguyễn Túc nhẹ nhàng cắn môi, hồi lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Có phải anh… muốn làm gì đó hay không?”
Sau khi yên lặng mấy giây, cô mới nghe được giọng mũi rất nặng của Thẩm Nhiên: “Ừm.”
Nguyễn Túc không ngờ tới anh lại thẳng thắn đáp lại như vậy, trong nháy mắt đầu óc lại trở nên trống rỗng lần nữa.
Chẳng lẽ cô phải nói, muốn làm cái gì thì làm?
Hay là từ chối anh ấy?
Nhưng mà kiểu này thì có hơi thiếu đòn quá nhỉ.
Đề tài này trong phút chốc trở nên khó mà tiếp tục được.
Đang ra lúc nãy cô cũng không nên hỏi chuyện này!
Nguyễn Túc sau khi hối hận mấy giây, rốt cuộc làm liều nhắm mắt lại, hỏi lần nữa: “Vậy anh muốn…làm gì?”
Thẩm Nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.
Dùng hành động đáp lại câu hỏi của cô.
Nguyễn Túc trừng mắt nhìn, thở phào nhẹ nhõm, sự việc phát triển dường như không như cô dự đoán…
Ít nhất vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Sau khi hôn xong, đầu Nguyễn Túc gần như đã choáng váng, hơi thở cô hơi nghẹn lại: “Anh muốn làm, là làm chuyện này sao?”
Thẩm Nhiên bật ra một tiếng cười thấp từ trong cổ họng, đắp chăn cẩn thận cho cô bé con, giọng nói khàn đặc: “Còn có thể có những chuyện khác sao?”
“…”
Thẩm Nhiên cong môi mỏng lên, hôn trán cô: “Đùa với em thôi, đi ngủ nào.”
Nguyễn Túc kéo tay anh, giọng nói rất nhỏ: “Vậy…vậy nếu như chỉ có như vậy, thì có thể tiếp tục…”
Thẩm Nhiên nhướng mày, yết hầu chuyển động kịch liệt.
Cơ thể người con trai đang rất nóng, nhưng cô bé con hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, lại còn cọ vào ngực anh một cái, cho là anh không nghe câu nói kia của cô, giọng nói lặp lại hơi lớn một chút: “Giống như lúc nãy thì có thể, em…”
Thẩm Nhiên cắt lời cô: “Nguyễn Túc, anh ‘cứng’ rồi.”