• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên xe buýt trở về khách sạn, War gọi Thẩm Nhiên lên phía trước nói chuyện của câu lạc bộ.

Trần Vưu An thấy vậy, vội vàng di chuyển sang bên cạnh Nguyễn Túc: “Cậu định công khai mọi chuyện sao?”

Nguyễn Túc cầm điện thoại đang xem bình luận trên bài weibo vừa đăng: “Xem như vậy đi.”

“Thật ra thì có đôi khi tớ thật sự phục cậu đấy, chuyện gì mẹ cậu càng không cho cậu làm, cậu càng phải làm, có phải là từ nhỏ bị bà trói buộc, nên bây giờ tính phản nghịch ngày càng nặng không?”

Nguyễn Túc đặt điện thoại xuống hít sâu một hơi: “Mẹ chỉ nói, bảo tớ trước khi hoàn thành khóa học thì không được quay về, cũng chưa nói Thẩm Nhiên không được đến tìm tớ. Hơn nữa…. Cũng không nói thẳng ra là tớ không được ở cạnh anh ấy.”

Trần Vưu An bĩu môi, liếc nhìn hàng ghế phía trước một cái, lại dịch lại gần Nguyễn Túc một chút, hạ thấp giọng: “Như đã từng nói, tớ có hơi tò mò, hai người rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào, chuyện đó…”

Cô còn chưa nói hết câu, miệng đã bị che lại, cả khuôn mặt Nguyễn Túc đỏ bừng: “Ở đây nhiều người như vậy, cậu nói cái gì vậy.”

Vì bị cô che miệng, nên giọng của Trần Vưu An có chút ậm ờ: “Tớ nói nhỏ như vậy, bọn họ không nghe được đâu, tớ đã nhường nhà cho hai người hai ngày, sao cậu lại vô dụng vậy, có phải là anh ấy chê cậu là học sinh tiểu học không?”

Mặt Nguyễn Túc càng đỏ hơn, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Cậu im miệng!”

Ngoại trừ ngày Thẩm Nhiên đến có tiến triển thêm một chút ra, hai ngày nay bọn họ đều không làm gì, buổi tối mặc dù ngủ cùng một giường, nhưng anh cũng chỉ ôm cô ngủ, những chuyện vượt quá giới hạn khác đều không có.

Đã nhắc đến vấn đề này, miệng của Trần Vưu An sao có thể ngừng lại được, cô gạt tay của Nguyễn Túc ra, nhỏ giọng lại nghiêm túc nói: “Vấn đề này rất nghiêm trọng đấy nhé, các cậu đã ở bên nhau hơn một năm rồi, vẫn chưa có tiến triển gì, hoặc là anh ấy cảm thấy vóc dáng cậu không quyến rũ được anh ấy, hoặc là do phương diện kia của anh ấy không được.”

Nguyễn Túc thật sự muốn may miệng của cô lại.

Trần Vưu An vuốt vuốt cằm, cau mày phân tích: “Vóc dáng của cậu nắn b óp một chút thì cũng sẽ có, chắc chắn anh ta không phải vì lý do này mới ở bên cạnh cậu…. Nếu như là lý do sau, thì rất phiền phức nhé.”

Nguyễn Túc đỏ mặt cắn răng:  “Không phải!”

“Không phải? Vậy nói cách khác…. Tớ biết rồi!” Trần Vưu An vỗ vào đùi: “Thật ra thì tớ cảm thấy cái anh Dawn này, là kiểu mặt lạnh nhưng mềm lòng, chắc chắn anh ấy rất quan tâm đ ến cảm nhận của cậu, ở trong lòng anh ấy cậu vẫn là một cô bé, chắc là anh ấy không nỡ làm vậy, cho nên có lẽ là do cậu ám chỉ chưa rõ ràng.”

Nguyễn Túc vùi cả khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ, ánh mắt long lanh, im lặng một lúc lâu mới nói: “Vậy…. Vậy phải ám chỉ thế nào?”

Trần Vưu An nhích lại gần, nói nhỏ vào tai cô vài câu.

Nguyễn Túc sau khi nghe xong, trong phút chốc mặt trở nên đỏ bừng: “Sao có thể… như vậy được.”

“Đều là người lớn cả mà, thoải mái một chút đi, đừng nói tôi không nhắc cậu nhé, sau lần này, nói không chừng phải một năm rưỡi nữa các cậu mới có thể gặp nhau, cậu cam lòng tách ra như vậy à.”

Nguyễn Túc không nói gì.

Trần Vưu An nói: “Cơ hội để vụt mất thì không còn nữa đâu.”

Trường học ở Philadelphia, còn chỗ thi đấu ở Washington, đúng lúc ngày mai là cuối tuần, cả đội Reborn cũng định ở đây chơi thêm vài ngày mới quay về.

Nói cách khác, bọn họ còn có thể ở cạnh nhau thêm mấy ngày nữa.

Cũng không lâu lắm, xe dừng ở trước cửa khách sạn.

Lúc Nguyễn Túc xuống xe, mặt vẫn nóng bừng.

Thẩm Nhiên đưa thẻ phòng cho cô, thấp giọng nói: “Có phải mệt rồi không, anh còn phải họp với bọn họ nữa, em về nghỉ ngơi trước đi. Nhé?”

Vừa mới vào phòng khách sạn, Nguyễn Túc đã nhận được điện thoại của Chu Lan, cô nhìn điện thoại, hít một hơi, đi tới trước cửa sổ sát đất.

Chu Lan nói: “Gần đây thế nào.”

“Rất tốt ạ, mấy ngày nữa có một buổi biểu diễn cuối năm, con đã đăng ký rồi ạ.”

“Ừm, mẹ biết rồi, sắp tới sinh nhật bà nội con rồi, nhớ gọi điện thoại cho bà nhé.” Chu Lan nói tiếp: “Con nghỉ ngơi đi, mẹ cúp trước đây.”

“Mẹ ơi.” Nguyễn Túc gọi bà lại, qua vài giây mới nói: “Mẹ gọi cho con, là để nói chuyện sinh nhật của bà nội sao ạ.”

“Vậy con có gì muốn nói với mẹ sao.”

Nguyễn Túc mím môi, chậm rãi lên tiếng: “Hai ngày này con ở Washington, ở cùng với Thẩm Nhiên ạ, anh ấy đạt được giải quán quân, vô địch thế giới đấy ạ.”

Chu Lan dường như không hề bất ngờ: “Mẹ đã thấy rồi, con cố ý nói với mẹ chuyện này, chẳng lẽ là muốn bảo mẹ nói tiếng chúc mừng cậu ta à.”

“Không phải ạ…”

“Mẹ đã từng nói, con là người chịu trách nhiệm cho chính cuộc đời con, lựa chọn của con thì con cảm thấy đúng là được, không cần phải nói với mẹ.”

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Túc rũ đầu đứng đó, rất lâu cũng không nói gì.

Trần Vưu An đợi một lúc mới đi tới hỏi: “Mẹ cậu mắng cậu à?”

Nguyễn Túc khẽ gật đầu.

“Vậy cậu phải thế nào.”

“Mẹ tớ bây giờ hình như, thật sự không quan tâm tớ nữa.”

Trần Vưu An tặc lưỡi: “Không phải cậu chỉ mong bà không quan tâm cậu sao, sao bây giờ đúng ý cậu rồi thì cậu lại không vui?”

“Tớ không có không vui, chỉ là…”

Chỉ là từ nhỏ đến lớn, mẹ vẫn luôn xem cô là trung tâm, đã quen sắp xếp mọi thứ cho cô, bây giờ đột nhiên buông tay, theo lý thì cô nên vui, nhưng trong lòng lại buồn rầu.

Trần Vưu An nói: “Đừng suy nghĩ nhiều như thế, cậu và mẹ cậu đều cần phải có thời gian thích ứng, lần này cậu công khai không phải là bà cũng chẳng nói gì sao, nếu đổi lại là trước kia, có lẽ là đã đoạn tuyệt quan hệ với cậu rồi.”

Chuyện này thì đúng.

“Xin cậu đấy, bây giờ trọng điểm là chuyện này à! Cho dù thế nào đi nữa, bây giờ cho dù ngọc hoàng đại đế cũng không quản cậu được, cậu vẫn nên suy nghĩ xem tối nay nên làm sao đây này.”

Cô chưa dứt lời, vừa mới nói thì lỗ tai Nguyễn Túc đã ửng đỏ lên.

Trần Vưu An xoay người nằm sấp trên giường: “Dù gì thì chuyện cần nói tớ cũng đã nói với cậu, tớ ngủ một giấc, cậu tự xem xem khi nào thì đi tìm anh ta.”

Vừa nói dứt câu, Trần Vưu An liền kéo chăn qua, ngủ.

Nguyễn Túc mím môi, nhìn đồng hồ, đợi gần một tiếng đồng hồ mới ra ngoài.

Thẩm Nhiên trở về phòng, vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng chuông cửa, anh tiện tay rút khăn lông lau tóc, mở cửa ra.

Ngoài cửa, ánh mắt của cô bé con long lanh: “Anh bận việc xong rồi ạ?”

Thẩm Nhiên nhướng mày: “Ừm, sao em không nghỉ ngơi?”

“Em không mệt, anh… Muốn ngủ một lát không.”

“Không cần, đợi anh một chút, anh dẫn em ra ngoài chơi nhé.”

Thẩm Nhiên vừa nói, vừa xoay người vào phòng đi sấy tóc.

Nguyễn Túc ngồi trên sofa, lướt weibo thêm một lúc, mặc dù có một vài bình luận không hay dưới phần bình luận, nhưng mà khá ổn, tốt hơn nhiều so với dự đoán của cô.

Sau khi cô xem được một lúc, mới phát hiện nửa giờ trước Thẩm Nhiên đã chia sẻ lại bài đăng weibo của cô.

Nguyễn Túc cong môi, cất điện thoại đi.

Lúc Thẩm Nhiên đi ra, cô bé con đã tựa vào ghế sofa ngủ.

Anh bước tới, khuỵu một chân ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng gọi cô: “Nguyễn Túc?”

Cô bé con hé mắt: “Dạ…”

“Còn muốn ra ngoài không.”

“Không đi đâu, em buồn ngủ.”

Thẩm Nhiên xoa xoa đầu cô, ôm cô đặt lên giường, giọng thật thấp: “Ngủ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK