Nguyễn Thanh Sơn đến tìm Nguyễn Túc một lần, trước khi chứng kiến Chu Lan và ông cãi nhau, Nguyễn Túc đã trở về phòng.
Đến ngày trở lại trường, Chu Lan sờ đầu Nguyễn Túc một cái, nở một nụ cười hiếm thấy: “Tây Mễ, gần đây con biểu hiện rất tốt, đợi đại nhạc hội ở trường kết thúc, con muốn gì mẹ cũng đáp ứng.”
Nguyễn Túc nắm dây đàn, ánh mắt cô sáng rực lên vài phần: “Cái gì cũng được sao ạ?”
“Đương nhiên, mẹ nói chắc chắn giữ lời. Nhưng mà con cũng phải đồng ý với mẹ, nhất định phải cố gắng.”
Nguyễn Túc gật đầu: “Dạ.”
Chu Lan vui vẻ yên tâm vỗ vai cô: “Mẹ đi lấy chìa khóa xe đưa con đi học…”
“Không cần đâu ạ.” Nguyễn Túc chạy ra phía cửa mấy bước, rồi quay đầu vẫy tay với bà, nở nụ cười ngọt ngào: “Con tự đón xe đi được rồi ạ.”
Trên đường đi đến phòng game, Nguyễn Túc vẫn luôn nhìn ngoài cửa xe.
Mấy ngày nay trời cứ âm u miết, hiếm khi thời tiết tốt, trời ấm áp được như hôm nay.
Nguyễn Túc thoải mái híp mắt một cái, đôi môi khẽ cong lên.
Cô vừa mới đến cửa phòng game, đã nhìn thấy Lâm Vị Đông đi ra, đang ngáp được một nửa thì lại cố nén lại: “Thẩm Nhiên đến phòng luyện tập đợi em rồi…”
Nguyễn Túc dừng bước lại: “Cảm ơn anh.”
Ngay sau đó chạy về một hướng khác.
Lâm Vị Đông nhìn bóng lưng tung tăng của cô, tim đều đang rỉ máu.
Ôi Tây Mễ trong sáng lại xinh đẹp của hắn, thế mà để Thẩm Nhiên được hời như vậy!
Cửa phòng luyện tập.
Thẩm Nhiên nghiêng người dựa vào vách tường, đôi môi mỏng đang cắn nhẹ điếu thuốc, mí mắt lười biếng rũ xuống, thờ ơ nghịch bật lửa trong tay.
Rất giống dáng vẻ lần đầu tiên Nguyễn Túc gặp anh.
Ánh sáng đèn mờ tối ở hành lang chiếu trên gò má, khiến cho đường nét của anh càng được tôn lên rõ nét hơn.
Đốm lửa nhỏ của tàn thuốc lúc sáng lúc tối, trong tòa nhà cũ kỹ này, có sự trầm lắng được tích lũy vài năm.
Nguyễn Túc có lúc cảm thấy ánh mắt Thẩm Nhiên rất mờ nhạt, có lúc lại cảm thấy ánh mắt anh rất sáng ngời, nhiều lúc lại cảm thấy trong mắt anh che giấu thứ gì đó.
Có thể từ đầu đến cuối cô không có cách nào xuyên qua tầng lớp kia để nhìn rõ tâm tư của anh.
Sau khi đứng tại chỗ một hồi, Nguyễn Túc cất bước đi tới: “Anh chờ lâu chưa ạ?”
Thẩm Nhiên nhẹ nhàng ngước mắt, thuận tay dập tắt tàn thuốc: “Không lâu lắm đâu, tôi mời vừa đến thôi.”
Ngồi trên ghế, Nguyễn Túc nhìn người ở trước cửa sổ, khóe môi cong cong, tia nắng ngoài cửa sổ giống như tiến vào trong tim.
Cô điều chỉnh hô hấp một chút, nhắm mắt lại, cầm cung vĩ lên…
Bài nhạc này, những ngày qua cô đã luyện tập ở nhà rất nhiều lần.
Chắc chắn là có có thể chơi được.
Ba mươi giây sau, trong phòng luyện tập này, lần đầu tiên vang lên tiếng đàn cello thuần túy.
Nguyễn Túc kéo là bài <Tình yêu trên sông Rhine>, giai điệu nhẹ nhàng lại sáng ngời, còn mang theo một chút hơi thở ngọt ngào.
Làn gió trong veo bên bờ sông Rhine, sóng nước trên mặt hồ lấp lánh, một đôi tình nhân tay trong tay, hình ảnh dạo bước cùng nhau dường như hiện ra trước mắt.
Tầm mắt Thẩm Nhiên rơi trên đàn cello trong lòng cô gái nhỏ, môi mỏng cong nhẹ, nhiệt độ trong đôi mắt đen êm dịu.
Kết thúc một khúc nhạc, Nguyễn Túc mới từ từ mở mắt ra, nụ cười tươi đẹp lại rực rỡ, nhưng khóe mắt lại ướt át.
Nguyễn Túc đặt đàn cello xuống đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt Thẩm Nhiên, tiến vào trong lòng anh, giọng nói nghẹn ngào: “Cuối cùng em cũng làm được rồi…”
Trong nhiều đêm, nhiều lúc cô thật sự cho rằng chắc cô phải rời khỏi con đường âm nhạc này thôi.
Tay Thẩm Nhiên nhẹ nhàng đặt sau gáy của cô, giọng nói trầm thấp mỉm cười: “Giỏi lắm.”
Đợi đến khi bọn họ trở lại phòng game, Lâm Vị Đông phát hiện mặt của Nguyễn Túc đỏ lên, ánh mắt còn có hơi ướt át.
Hắn thiếu chút nữa không thở nổi, cái tên Thẩm Nhiên không biết xấu hổ, làm chuyện không bằng cầm thú gì với Tây Mễ nhà hắn!
Bên kia, Thẩm Nhiên cúi đầu khẽ nói gì đó với Nguyễn Túc, cô gái nhỏ gật đầu một cái, cởi túi đàn cello xuống đưa cho Thẩm Nhiên, đi đến máy ném bóng rổ trước mặt.
Thẩm Nhiên cầm đàn cello đi đến quầy thu ngân, đặt trong góc.
Lâm Vị Đông tiến tới: “Có phải mày bắt nạt người ta không?”
Giọng nói Thẩm Nhiên không tập trung, lười biếng đáp lại: “Hử?”
“…”
Bỏ đi, hai người bọn họ vẫn ổn, hắn đang làm cái quái gì với trái tim này vậy.
Thẩm Nhiên nói: “Nói với tụi nó, buổi tối cùng ăn cơm.”
Lâm Vị Đông: “?”
Hắn không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Mày lấy tiền ở đâu ra?”
Thẩm Nhiên chỉ vào cái hộp ở quầy thu ngân, hơi nhíu mày: “Không phải mấy ngày nay thu nhập của phòng game khá lên à.”
Lâm Vị Đông: “…” Điên mất thôi!
Thẩm Nhiên đi vài bước, lại xoay người trở lại: “Đúng rồi, nói với tụi nó không được phép hút thuốc.”
Vào phòng, Thẩm Nhiên mở máy tính, đăng nhập vào trò chơi.
Hiện lên vẫn là tin nhắn của Tưởng Văn Chu: “Nghe nói anh muốn tham gia giải đấu solo OW, đến lúc đó có tiện trò chuyện riêng một chút không?”
Đôi mắt đen của Thẩm Nhiên lạnh nhạt, khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt, thẳng tay nhấn đóng lại, đeo tai nghe lên.
Năm giờ có một trận thi đấu, sẽ dựa theo thứ hạng lần này để sắp xếp thứ tự giao đấu ba ngày sau.
*
Nguyễn Túc chơi ở máy bóng rổ một lát, lại đi gắp gấu bông.
Có lẽ cô thật sự không có thiên phú về phương diện này, làm thế nào cũng không bắt được.
Những con gấu bông xấu xí bên trong kia, nhìn lâu lâu lại có cảm giác đáng yêu đến lạ.
Nguyễn Túc chọc chọc ngón tay lên kính, nụ cười nhàn nhạt.
“Thích cái nào?” Giọng nói của người con trai trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở ấm áp kề bên tai cô, mang theo mùi hương sữa tắm nhàn nhạt.
Tai Nguyễn Túc bắt đầu đỏ rồi lan ra cả khuôn mặt, đầu ngón tay nắm cần điều khiển râm ran tê dại.
Mặc dù trong lòng đã giống như biển động rì rào, cô vẫn giữ bình tĩnh: “Không có đặc biệt thích cái nào, em chỉ tùy ý chơi một chút thôi mà.”
Thật ra cô càng sợ cô nói thích cái nào, thì Thẩm Nhiên sẽ giống như lần trước trực tiếp mở khóa đưa cho cô.
Không có đặc biệt thích cái nào.
Tầm mắt Thẩm Nhiên nhìn đống gấu bông, anh liếm môi mỏng đầy gợi cảm.
Đúng là xấu quá.
Anh từ từ đứng thẳng dậy, cong ngón tay gõ lên kính một cái: “Có đói bụng không?”
“Vẫn ổn ạ.” Nguyễn Túc ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới để ý đến Thẩm Nhiên đã thay quần áo khác: “Anh xong việc rồi sao ạ?”
“Ừm đi ăn cơm thôi.”
Bây giờ thời tiết chuyển lạnh, chỉ mới sáu bảy giờ mà bên ngoài đã tối đen một mảng.
Những người ở phòng game hôm nay, Nguyễn Túc cơ bản đều quen, mặc dù không biết tên một số người, nhưng đều gặp rất nhiều lần, có vài người lúc trước còn ăn cơm chung.
Một nhóm thanh niên độ tuổi đôi mươi nói nói cười cười, đi phía trước cãi nhau, dường như không lo không nghĩ, không có muộn phiền.
Nguyễn Túc và Thẩm Nhiên đi cuối cùng, đèn đường kéo bóng hai người dài vô hạn.
Nguyễn Túc đan hai tay vào nhau, cắn cắn môi: “Em có thể… sẽ tham gia đại nhạc hội ở trường, đến lúc đó anh có thể đến không?”
Có anh ở đó, em sẽ không căng thẳng.
Câu nói phía sau đó, Nguyễn Túc không nói ra.
Những lời này, cô muốn đến khi hạ màn thành công rồi mới nói.
Khóe môi Thẩm Nhiên cong lên, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Đương nhiên.”
Sau khi nghe được anh trả lời, Nguyễn Túc cúi đầu xuống, nụ cười ở khóe môi không nhịn được mở rộng ra.