Dưới bục có tiếng than vãn: “Mỗi ngày đều luyện tập, luyện tới luyện lui đều là bài đó, không thể nghỉ ngơi một chút sao.”
Giảng viên vỗ tay một cái, để cho mọi người im lặng: “Từ đây đến đại nhạc hội còn chưa đến nửa tháng, tôi biết trong khoảng thời gian này mọi người vất vả rồi, kiên trì thêm chút nữa, chờ đại nhạc hội qua thì sẽ thoải mái hơn.”
Có người nhỏ giọng nói thầm: “Rõ ràng nói là luyện tập hợp tấu, dựa vào đâu mà có vài người không đi lấy một lần, thật biết hành hạ chúng tôi, tên tuổi lớn là ghê gớm sao, có thể chắc chắn không sai một lần nào à.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Nguyễn Túc.
Trần Vưu An ngồi trong góc khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn.
Nguyễn Túc từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi yên lặng, lông mi hơi rũ, che khuất vài phần cảm xúc nơi đáy mắt.
Giảng viên ho khan một tiếng, lại nói: “Mọi người yên lặng một chút, có vấn đề gì để sau hẳn nói.”
Khi tất cả mọi người đều đi hết, Trần Vưu An mới đến trước mặt Nguyễn Túc: “Cậu cho rằng cậu còn có thể giấu được bao lâu? Nhưng mà cũng đúng, một khi người khác biết cậu không thể kéo đàn được nữa, cũng chính là lúc cậu rơi khỏi vị trí thần đồng đàn cello.”
Trần Vưu An nói rồi lại dừng một chút, nửa cười nửa mỉa mai: “Thiếu nữ thiên tài đàn cello? Nhưng cũng chỉ có như vậy.”
Trần Vưu An đi rồi, trong phòng học chỉ còn lại một mình Nguyễn Túc.
Cô quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nắng chiều đang rơi xuống, ánh sáng chiếu rọi vào có hơi chói mắt.
Tiếng ve kêu càng ngày càng rõ.
Qua vài phút Nguyễn Túc đứng lên, đi đến văn phòng của giảng viên hướng dẫn, nhẹ nhàng gõ cửa.
*
Nguyễn Túc tới phòng luyện tập lại không thấy Thẩm Nhiên, cô tưởng là anh còn ngủ trưa chưa dậy, lúc vừa mới đặt đàn cello xuống chuẩn bị tự luyện tập thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Người đứng ở cửa là Lâm Vị Đông.
Nguyễn Túc còn nhớ hắn, là người hôm qua chơi bóng cùng Thẩm Nhiên.
Cô chậm rãi buông cung vĩ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lâm Vị Đông vẫy tay chào cô: “Hello… Tôi là Lâm Vị Đông, bạn thân của Thẩm Nhiên.”
Nguyễn Túc mím môi cười một chút: “Chào anh.”
Lâm Vị Đông ho khan một tiếng: “Cái đó…hôm nay Thẩm Nhiên có chút việc, bảo tôi tới luyện tập với em…. Tôi đứng đây là được đúng không?”
“Sao cũng được ạ.”
Thanh âm của cô rất lạnh nhạt, làm trong lòng Lâm Vị Đông càng thêm hụt hẫng, chà xát tay rồi rúc vào trong góc.
Nguyễn Túc ôm đàn cello, ánh mắt dừng trên ô cửa sổ cuối cùng.
Trước kia Thẩm Nhiên đều đứng ở đó.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bốn phía vô cùng yên lặng.
Lâm Vị Đông vốn không phải là một người có thể ngồi yên, hơn nữa trước khi tới Thẩm Nhiên chỉ nhờ hắn luyện tập với Nguyễn Túc, cũng không nói gì thêm.
Mặc cho trong lòng hắn có trăm ngàn nghi vấn, lúc này cũng không dễ nói ra.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Túc nhẹ giọng nói: “Hôm nay đến đây thôi, cảm ơn anh ạ.”
Lâm Vị Đông khôi phục tinh thần: “Hả? Bây giờ đi liền sao, vậy…. Tôi đưa em về?”
Nguyễn Túc cười nhàn nhạt: “Không cần ạ, em tự về trường được rồi.”
Lâm Vị Đông thấy cô thu dọn đồ đạc, cảm thấy vẫn nên giải thích tại sao hôm nay Thẩm Nhiên không tới: “Đúng rồi, Thẩm Nhiên nó không phải cố ý lỡ hẹn, hôm nay nó… Có chút việc.”
Động tác trên tay Nguyễn Túc hơi dừng một chút, quay đầu nhìn anh.
Không biết có phải ảo giác của Lâm Vị Đông hay không nhưng hắn cảm thấy đôi mắt Nguyễn Túc sáng hơn vừa rồi một chút.
*
Nguyễn Túc đứng trước máy gắp thú bông, nhìn những con thú bông bên trong, nhìn rất lâu nhưng vẫn cảm thấy nó có chút xấu nhưng cũng có chút đáng yêu.
Cô nhếch môi cười một cái, bỏ hai tệ vào, tay đặt trên cần điều khiển, sau khi điều chỉnh xong thì ấn xuống cái nút.
Không ngoài dự kiến đã gắp hụt.
Lúc cô đang muốn tiếp tục bỏ đồng xu vào, Lâm Vị Đông đi đến bên cạnh cô: “Gắp cái này cần có kỹ xảo, Thẩm Nhiên nó không dạy em sao?”
Hắn nghe Tần Hiển nói, Thẩm Nhiên đã dạy Tây Mễ nhà hắn chơi tất cả các trò chơi trong phòng game, không lý nào lại không dạy cái này.
Nguyễn Túc lắc đầu: “Không có.”
Lâm Vị Đông ngay thẳng nói: “Vậy là nó không đúng rồi, chờ sau khi nó trở lại tôi sẽ phê bình nó thật tốt….”
Nguyễn Túc nhẹ giọng nói: “Anh ấy dùng chìa khóa trực tiếp mở ra đưa cho em…”
“…”
Không biết tại sao, trong lòng Lâm Vị Đông có một ý nghĩ rất mạnh, hắn quay đầu nhìn về phía máy bóng rổ trong góc, dò xét hỏi: “Em…..Thích chơi cái đó sao.”
Nguyễn Túc gật đầu, khóe miệng hơi cong: “Rất thích.”
Lâm Vị Đông lại im lặng lần nữa, hơn nữa là im lặng vô cùng lâu.
Thẩm Nhiên cái thứ ăn chơi hoang đàng đó!!!
Nguyễn Túc thấy vẻ mặt hắn không đúng lắm, chậm rãi mở miệng: “Cái đó làm sao vậy ạ?”
Lâm Vị Đông gượng cười hai tiếng: “Không, rất tốt, đây không phải là thiết bị mới sao, tôi hỏi cảm nhận của em một chút, có chỗ nào không tốt có thể sửa chữa kịp thời thôi mà.”
Tính toán một chút, tốt xấu gì cũng là mua cho Tây Mễ nhà hắn, ít nhất thì nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài (*)
(*) Một trong những bản dịch cho câu thành ngữ “Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền”. Hiểu đơn giản là những thứ tốt thì không để rơi vào tay người khác.
Hắn miễn cưỡng chấp nhận.
Tầm mắt Nguyễn Túc dừng trên máy chơi bóng rổ, vài giây sau mới nói: “Thẩm Nhiên anh ấy….Khi nào mới về ạ?”
Lâm Vị Đông nhìn thời gian, chậc một tiếng: “Cũng khó nói, bà nội nó bị té vẫn còn ở bệnh viện.”
Nguyễn Túc ngây người: “Nghiêm trọng không ạ?”
“Vừa nãy anh gọi điện cho nó, không nghiêm trọng. Nhưng người lớn tuổi, sợ có di chứng nên yêu cầu nằm viện theo dõi hai ngày.”
“Vậy… Bọn họ ở bệnh viện nào ạ?”
*
Thẩm Nhiên mua cơm tối trở về, vừa đi đến cửa khu nằm viện, liền thấy Nguyễn Túc đứng ở cạnh bồn hoa nhìn xung quanh, tay xách một giỏ trái cây to, có hơi năng.
Bước chân anh dần ngừng lại, nhìn cô giữa đám đông qua lại, đôi mắt đen nặng trĩu.
Tối qua Lâm Vị Đông hỏi anh: “Thật sự nghiêm túc sao?”
Nhắc mới nhớ ra thời gian anh quen biết Nguyễn Túc cũng không dài, từ chuyến lưu diễn cuối cùng kia của cô đến bây giờ chỉ mới được một tháng.
Cô gái nhỏ nhìn thì ngoan ngoãn điềm tĩnh, thanh âm lúc nói chuyện tinh tế nhẹ nhàng, da mặt mỏng, lại dễ thẹn thùng. Nhưng sau vẻ bề ngoài đó là một tâm hồn bướng bỉnh.
Cho dù ở hoàn cảnh nào, từ trước đến giờ cô đều không có ý định từ bỏ thứ mà mình kiên trì có được.
Dù cố gắng hết sức vẫn không thấy hy vọng nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn luôn nỗ lực.
Cô gái nhỏ dù đi đến chỗ nào cũng đều ưu tú và tỏa sáng.
Còn anh?
Thẩm Nhiên khẽ cong môi mỏng, tự cười giễu mình.
Tay Nguyễn Túc đã hơi tê, lúc đang muốn đổi tay kia thì giỏ trái cây trong tay đã không còn, theo bản năng cô giương mắt lên, sau đó nở nụ cười, đôi mắt cong như mặt trăng non: “Cuối cùng cũng gặp anh, em còn đang định gọi điện thoại cho anh.”
Thẩm Nhiên rũ mắt, mặt của cô gái nhỏ vì phơi nắng nên có chút đỏ, có vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên cổ. Anh thấp giọng nói: “Sao em lại tới đây?”
“Em nghe nói bà nội anh bị thương, muốn đi thăm bà, có tiện không ạ?”