Nhìn Cố Hạo Trạch đang nằm dài trên giường, cô khẽ đỏ mặt đẩy anh xuống.
“A Trạch, anh ngủ sofa đi..”
Cố Hạo Trạch ngơ ngác, trong lúc cô không để ý lại bò lên giường, ôm chặt lấy chăn không buông.
“Hạ Hạ, em bắt nạt trẻ con đúng không.
Anh không đi, hôm nay anh cứ ngủ ở đây.
Cả em cũng phải ngủ ở đây.
Không ai được đi cả.”
Cãi không lại, Sơ Hạ đành chấp nhận nằm chung với anh.
Nhưng trước khi nằm xuống, cô quay sang doạ nạt.
“Anh chưa đủ tuổi đâu.
Cấm làm bậy.”
Cố Hạo Trạch bĩu môi, cô nghĩ anh là loại người gì vậy.
Cùng lắm thì anh chỉ hôn cô rồi sờ sờ một chút, có ăn thịt cô đâu mà sợ.
Trời đã về khuya, hai người cùng nhau nằm xuống.
Sơ Hạ ngượng ngùng quay lưng về phía anh.
Cố Hạo Trạch cười cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm eo cô, không cho cô chạy trốn.
Sơ Hạ cắn răng mặc anh làm bậy, mắt cô nhắm chặt giả bộ ngủ, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng cô.
Bởi vì lúc này, bàn tay hư hỏng của anh đã luồn vào trong áo, đặt lên quả đồi mềm mại, nhẹ nhàng xoa bóp.
Phải công nhận ngực quá rất mềm, kích cỡ lại rất ổn.
Cố Hạo Trạch nghịch không biết chán, anh xoay người cô lại, cúi đầu hôn xuống.
Sơ Hạ bị anh làm cho thoải mái, không ngại ngùng nữa, cô vòng tay lên cổ đón nhận nụ hôn của anh.
Hai người hôn nhau kịch liệt, trong khoang miệng cô toàn là hương vị của anh.
Đến khi sắp không khống chế nổi nữa, anh mới buông cô ra.
Nhìn Sơ Hạ quần áo xộc xệch nằm dưới thân anh, đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, cự long dưới thân Cố Hạo Trạch không nhịn được ngóc đầu dậy.
Sơ Hạ cảm nhận được dưới chân mình có cái gì đó chọc vào, cô hiểu ra lập tức đỏ bừng mặt, giữ chặt lấy tay anh vẫn đang làm loạn trên người cô, miệng lắp bắp.
“Anh...!anh...!đừng có làm bậy.
Em vẫn còn nhỏ lắm..”
Cố Hạo Trạch phì cười, anh rút tay đặt trên ngực cô ra, xoa xoa đầu cô, nói với giọng khàn khàn.
“Anh có làm gì em đâu.
Ngoan, ở đây đợi anh, anh đi giải quyết chút.”
Nói rồi Cố Hạo Trạch đi vào nhà vệ sinh tự giải quyết.
Sơ Hạ sửa sang lại quần áo, cô cầm chai nước uống một hơi hết gần nửa mới có thể giữ được bình tĩnh.
Cửa phòng vệ sinh đóng chặt gần một tiếng mới mở ra, Cố Hạo Trạch bước ra, trên người toả ra hơi lạnh.
Sơ Hạ cảm nhận được thì nhíu mày.
“Muộn như vậy rồi anh còn tắm nước lạnh.
Nhỡ bị cảm thì sao.”
Cố Hạo Trạch ngả ngớn, dụi dụi mặt vào ngực cô.
“Anh bị cảm thì ngày mai vẫn có thể xuống giường được.
Nhưng nếu anh không tắm nước lạnh thì ngày mai em sẽ không xuống giường được đâu.”
Sơ Hạ hiểu ý anh, cô đánh nhẹ một cái vào người anh.
“Cố Hạo Trạch, anh còn nhỏ tuổi mà học đòi lưu manh..”
Cố Hạo Trạch cười đến vui vẻ, dùng một tay nhấc bổng cô lên, đặt ngay ngắn trên giường.
Sau đó tự mình nằm xuống bên cạnh.
Sơ Hạ giật mình cảnh giác muốn đẩy anh ra, liền bị anh ôm chặt, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.
“Ngoan, ngủ đi.
Anh không làm gì đâu.
Khi nào em cho phép anh mới tiến tới bước tiếp theo.
Ngủ đi em..”
Bây giờ Sơ Hạ mới yên tâm nằm trong lòng anh, đầu gối vào ngực anh, tay ôm chặt eo anh.
“A Trạch, anh thật tốt..”
“Anh tốt như vậy em có yêu anh không?”
“Yêu...!yêu anh chết đi được..”
Cố Hạo Trạch thoả mãn ôm chặt cô.
“Yêu thôi là đủ rồi.
Đừng yêu chết.
Em chết rồi anh sẽ đi tìm người yêu mới.
Biết chưa.”
Sơ Hạ đập mạnh vào ngực anh, ngẩng đầu lườm anh.
“Anh dám yêu người khác, em làm ma cũng không tha cho anh.”
“Được được...!anh đùa thôi.
Cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi.
Bảo bối của anh..”.