• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Cảnh Nghi vừa tròn 3 tuổi liền bị bố mẹ bắt ra ngủ riêng.

Cô nhóc nào chịu, cứ buổi tối là ôm chặt bố ăn vạ.

“Bố ơi hôm nay con ngủ với bố có được không..”
Cố Hạo Trạch cưng chiều con gái như sinh mạng, anh ôm chặt bé con vào lòng khuyên nhủ..

“Nghi Nghi, con muốn bị mẹ mắng nữa sao.

Bố còn sợ mẹ con hơn cả con nữa, sẽ không bảo vệ được con đâu..”
Cố Cảnh Nghi chu môi, tỏ vẻ mình không sợ gì cả, thậm chí bé con còn an ủi ngược lại bố mình..

“Bố yên tâm, con sẽ bảo vệ bố..”
Cố Hạo Trạch phì cười, con gái anh thật đáng yêu.

Hai bố con ôm nhau nằm trên giường, cùng nhau đọc truyện tranh.

Sơ Hạ tắm xong đi ra thì thấy con gái đang ôm chặt chồng mình, còn nhìn cô đầy thách thức.

Nhưng Sơ Hạ không nhân nhượng nữa, cô lớn tiếng..

“Nghi Nghi, muộn rồi, về phòng con ngủ đi..”
Cố Cảnh Nghi không buông tay, bé con bám chặt áo của bố..

“Không đâu, không có bố con không ngủ được..”
Sơ Hạ trừng mắt, con bé này giống ai vậy chứ, đã ngang bướng còn tỏ vẻ dễ thương.


Cố Hạo Trạch như hiểu vợ mình nghĩ gì, anh không nhịn được phì cười..

“Em còn không biết sao.

Ai là người suốt ngày ôm anh làm nũng, nói cái gì mà không có anh sẽ không ngủ được..”
Sơ Hạ đỏ mặt, lườm anh..

“Con gái còn đang ở đây, anh đừng nói bậy..”
Cố Hạo Trạch vẫn tiếp tục trêu đùa cô, nhưng không quên ôm chặt con gái..

“Anh làm bậy còn được, nói bậy thì có là gì..”
Sơ Hạ trừng mắt, nhưng ngay sau đó lại cười đầy mờ ám, cô liếc mắt nhìn cô con gái bảo bối đã ngủ quên trong lòng chồng..

“Nghi Nghi ngủ ở đây, anh làm bậy kiểu gì..”
Cố Hạo Trạch nhận được ám hiệu, lập tức hăng hái..

“Để anh bế con bé về phòng..”
Vừa mới ôm Cố Cảnh Nghi dậy, bé con đã giật mình thức giấc, mếu máo ôm cổ bố..

“Bố...!bố bế...”
Cố Hạo Trạch ôm con dỗ dành..

“Được được..

bố bế con...”
“Con muốn ngủ cùng bố cơ...!không muốn ngủ một mình đâu..”

“Bố bế con về phòng ngủ..”
Trước khi rời đi, Cố Hạo Trạch còn hôn lên môi Sơ Hạ một cái, nháy mắt ám muội..

“Đợi anh nhé..”
Sơ Hạ phì cười nhìn hai bố con ôm nhau rời đi.

Cô phải đi dưỡng da thôi, trùng tu lại nhan sắc, nếu không Cố Hạo Trạch sẽ không nhìn thấy vẻ đẹp của cô nữa.

Từ ngày sinh con gái, mọi tâm tư của Cố Hạo Trạch chuyển từ Sơ Hạ sang Cố Cảnh Nghi.

Biết là sinh con gái sẽ mất chồng, nhưng biết làm sao được, đây là máu mủ của cô, không thể đánh cũng không thể mắng, lại còn được hai bên nội ngoại ủng hộ..

30 phút sau Cố Hạo Trạch mới trở về, nhìn Sơ Hạ mặc váy ngủ đang ngồi bôi bôi đánh đánh cái gì đó lên mặt, anh tiến tới ôm cô từ phía sau..

“Vợ anh đẹp lắm rồi, không phải dưỡng da gì nữa đâu..”
Sơ Hạ bĩu môi, đẩy tay anh ra..

“Đẹp mà anh cũng có để ý đâu.

Anh toàn quan tâm Nghi Nghi chứ có quan tâm gì em nữa đâu..”
Cố Hạo Trạch cố nhịn cười, anh ôm cô chặt hơn, cúi xuống cắn nhẹ vào tai cô..

“Ghen với cả con gái, hmm..”
Sơ Hạ bị hơi nóng ở tai làm cho run rẩy, cô không ngại ngùng gì mà thừa nhận ngay..

“Em ghen đấy thì sao, anh bảo vệ trà xanh hay bảo vệ em..”
Cố Hạo Trạch quay mặt cô lại, nhẹ nhàng hôn khắp mặt cô, cuối cùng dừng lại ở đôi môi căng mọng..

“Trà xanh này là con gái em đó, anh thương con bé nhưng anh yêu em, trái tim này chỉ thuộc về mình em thôi..”
Sơ Hạ liếc xéo anh một cái..

“Sao anh nói như tra nam vậy, thương con bé nhưng yêu em.

Tra nam, mau tránh ra..”
Nhưng làm sao anh tránh ra được, Cố Hạo Trạch nhếch bổng cô lên, không thương tiếc ném cô xuống giường, sau đó tự mình đè lên...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK