Anh đánh tiếng trước với bố mẹ rằng mình sẽ dẫn người yêu về, nhưng lại không nói rõ là ai, nên hai vợ chồng Cố Nhạc đều cho rằng anh sẽ dẫn Anna về.
Sở Dung buồn bực.
“Tội nghiệp Hạ Hạ, không biết bây giờ con bé đang trốn ở đâu rồi.
Lần trước A Trạch về, em thấy con bé cũng có mặt ở sân bay, nhưng sau đó khóc lóc bỏ đi.
Tất cả đều tại anh, làm Hạ Hạ của em đau khổ như vậy..”
Cố Nhạc cũng biết ông sai nên không dám cãi lời vợ mà chỉ nhẹ giọng an ủi.
“Anh biết anh sai rồi, em đừng trách anh nữa.
Vợ chồng là duyên số, Hạ Hạ không có duyên làm dâu nhà mình, anh cũng rất tiếc..”
“Hừ, nguỵ biện..”
Đã lâu Sơ Hạ chưa ghé thăm Cố gia làm Sở Dung lo chết đi được, bà lấy máy gọi điện cho cô.
“Hạ Hạ, dạo này cháu bận rộn gì mà không thấy qua thăm dì.
Có phải cháu vẫn giận A Trạch không?”
Sơ Hạ khó xử nhìn người đàn ông đang làm tổ trong ngực mình, vừa tức vừa buồn cười.
Cô hắng giọng.
“Không có đâu dì, dạo này công việc khá nhiều, cháu chưa thu xếp được.
Hay là tối nay cháu qua thăm dì được không?”
Tối nay sao? Tối nay A Trạch nói sẽ dẫn người yêu về ra mắt.
Như vậy khác nào cứa vào tim con bé đâu...!Nhưng bà cũng không tìm được lí do nào để từ chối, đành gật đầu.
Thôi thì cứ để con bé chết tâm hẳn đi..
Cúp máy, Sơ Hạ trách móc Cố Hạo Trạch..
“Anh không nói rõ với dì tối nay anh sẽ dẫn em về sao?”
“Không, phải để cho họ tò mò.
Anh sẽ dẫn họ đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Ai bảo ngày đó họ đối xử tệ với em..”
Sơ Hạ bất lực.
“Họ là bố mẹ của anh...”
“Nhưng em là nguồn sống của anh..”
Sơ Hạ chết chìm trong mật ngọt, hai người lại dính vào nhau, môi lưỡi không thể tách rời.
Bàn tay hư hỏng của Cố Hạo Trạch bắt đầu làm loạn, tìm tới đỉnh đồi mềm mại bóp nhẹ một cái.
Sơ Hạ thấy mọi chuyện không ổn, mấy ngày nay liên tục bị anh đè ở trên giường.
Sức lực của cô cũng bị anh rút kiệt.
Cô vội vàng đẩy anh ra..
“A Trạch...!không được..
em đói lắm..”
Cố Hạo Trạch làm ngơ, vùi đầu vào ngực cô, miệng lẩm bẩm..
“Anh cũng đói lắm..”
Sơ Hạ run rẩy khi thấy vật dưới thân anh nóng bỏng chọc vào đùi trong của cô.
“Em đói thật đấy...!anh đừng như vậy...”
“Xong việc sẽ làm sườn xào chua ngọt cho em..”
Cuối cùng Sơ Hạ cũng bị đĩa sườn xào của anh làm cho khuất phục.
Hai người dây dưa trên giường cả buổi, đến khi Cố Hạo Trạch xong việc, đi ra làm bữa sáng kết hợp với bữa trưa cho cô, hai đùi Sơ Hạ đã mềm nhũn.
Sơ Hạ không ngừng mắng mỏ Cố Hạo Trạch, thể lực của anh quá tốt, một người bị bệnh tim như cô quả thật không theo nổi.
Cố Hạo Trạch nhìn thân hình nhỏ bé của cô chui rúc trong chăn, anh không nhịn được cười.
“Hạ Hạ, ngồi dậy ăn đi em.
Anh còn nấu cả cháo nữa..”
Sơ Hạ cũng muốn dậy lắm, nhưng cả người cô không còn chút sức lực nào.
Cô mếu máo giơ tay nhờ sự giúp đỡ của anh.
“A Trạch, đỡ em dậy..”
Về vấn đề này Cố Hạo Trạch không hề nề hà, anh còn vui vẻ tiến tới ôm cả người cô lên, bế cô ra phòng ăn.
Thậm chí còn đặt cô ngồi trên đùi mình mà tự tay đút cho cô.
Sơ Hạ chỉ việc tận hưởng, ai bảo anh hành hạ cô như vậy.
Hạ Hạ bé nhỏ vì nhiều lí do khác nhau mà trở thành nhân vật đáng thương trong mắt của vợ chồng Cố Nhạc và Cố Hạo Trạch...