Đẩy anh hai đi xong, Tô Chi mới kéo vali đi vào biệt thự.
Đại sảnh đã được bọn họ quét dọn rất sạch sẽ, cô cũng chất vali ở một bên, tùy ý quan sát phòng ốc một chút.
Phong cách kiểu Trung Quốc, đèn chùm pha lê treo trên trần rất đẹp, đồ nội thất đều là thương hiệu xa xỉ. Cô rất hay thấy bóng dáng của thương hiệu này ở quảng cáo trên TV, trên biển báo ở ga tàu điện ngầm và một số nơi công cộng khác.
Danh tiếng tốt thì tốt, nhưng chúng cũng rất đắt tiền, một bộ sô pha rẻ nhất cũng phải hơn mấy vạn, đắt hơn thì một triệu hay mấy chục triệu cũng có, chỉ có người có tiền mới mua nổi.
Người bình thường mệt nhọc bôn ba kiếm tiền nuôi sống bản thân đã rất tốt rồi, chỉ có thể nằm mơ mới nghĩ tới mua loại hàng xa xỉ này.
Đương nhiên người nằm mơ cũng gồm cả cô, thời buổi này cũng chỉ có lúc nằm mơ là vui vẻ.
Điền An An lên tiếng hỏi: “Tô Chi, các em đến sớm quá, đi cái gì đến thế? Trên đường thuận lợi chứ?”
Cô ta thấy Tô Chi đứng thẳng bất động, cho rằng cô đối mặt với hoàn cảnh xa lạ nên cảm thấy mất tự nhiên, chẳng qua điều này cũng rất bình thường, người không có quen ống kính đều như vậy.
“Ngồi xe, rất thuận lợi.” Tô Chi trả lời đơn giản.
Cô không muốn trò chuyện với nữ chính, cũng không muốn bị cuốn vào cốt truyện giữa cô ta và nam chính. Cô ta muốn leo lên trong giới giải trí thế nào thì cứ leo lên như thế, đừng tới phá hủy anh hai cô là được.
Phá hủy anh hai cô chẳng khác nào phá hủy cả nhà cô, đó chính là kẻ thù của cô.
Điền An An tiếp tục hỏi: “Vậy các em may mắn lắm đó, ngồi xe gì tới? Làm sao tìm được thế? Có thể truyền cho chị một chút kinh nghiệm không, nhỡ đâu sau này bọn chị cần dùng.”
Cũng không phải cô ta hứng thú với chuyện đi lại của bọn họ, chỉ là không có gì khác để nói, dựng lên hình tượng một chị gái nhỏ dịu dàng vui vẻ trước mặt công chúng.
“Chị biết sửa xe không?” Tô Chi nhìn cô ta hỏi, thấy cô ta sững sờ thì nói tiếp: “Biết sửa xe là được rồi.”
Điền An An không hiểu cô có ý gì, đang định hỏi lại thì Tô Chi nói trước: “Còn có chỗ nào chưa vệ sinh không?”
Cô chẳng có kiên nhẫn trò chuyện với Điền An An, có thời gian này chi bằng ngồi xuống nghỉ ngơi thì hơn.
Điền An An nghĩ nghĩ rồi nói: “Kính trong phòng bếp chưa lau sạch, còn cả mấy phòng trên tầng hai chưa quét dọn. Có bọn Dịch Kinh Hòa ở đó, chắc là sắp dọn xong rồi, em vừa mới đến, ngồi xuống nghỉ ngơi là được, không sao đâu.”
Nói xong, còn đến bàn trà rót cho cô một chén trà hoa nhài ướp lạnh, bày ra đủ dáng vẻ của chị gái dịu dàng.
“Uống chút nước đi, chị vừa mới ướp trà hoa nhài, nãy giờ chị cứ bận mãi, còn chưa kịp uống đâu.”
Ẩn ý là, tôi làm việc mệt mỏi lâu như vậy, ngay cả nước cũng chưa uống, chăm sóc cô trước.
Tô Chi: “…”
Làm ơn, bọn cô mới gặp nhau lần đầu tiên, có thể đừng tự nhiên quen thuộc như thế có được không, hơn nữa cô cũng chẳng muốn thân quen với cô ta đâu.
“Tôi không khát, chị dọn dẹp vất vả rồi, chị uống đi.”
Nói xong, cô không dừng lại, xoay người đi về phía Lục Úc.
*
Fans của Điền An An ở phòng phát sóng trực tiếp spam toàn những lời khen ngợi cô ta, trong đó còn có fans mới của Tô Chi, còn có một số cư dân mạng ship CP mù quáng cũng xem phát sóng trực tiếp.
Tiểu bảo bối An An: “An An cũng thật tốt quá đi! Tiểu bảo bối vừa dịu dàng vừa thấu hiểu, chị yêu em quá đi.”
Học tập chăm chỉ, nghiêm túc theo đuổi An An: “Đồng ý hai tay hai chân, An An nhà mình thật thiện lương, rõ ràng mình quét dọn vệ sinh vất vả như vậy nhưng vẫn suy nghĩ cho người khác, nhưng mà thái độ của Tô Chi có hơi lạnh lùng, nước đưa đến nước mặt cô ta cũng không nhận.”
An đáng yêu: “An An sự là một bé ong nhỏ siêng năng, làm việc suốt từ lúc bắt đầu đến biệt thự, tuyệt đối không được khiến mình mệt đâu nhé, ôm An An bảo bối một cái nào.”
…
Từ hôm nay trở đi đối tượng của tôi là Tô Chi: “Chi Chi đẹp trai quá đi! Nhìn mặt cậu ấy tôi lại ngất ngây, ui ui ui.”
Bé đáng yêu của Chi Chi là tui: “Hhhh, ai mà chả thế chứ lầu trên ơi? Bây giờ tui chỉ dựa vào mặt Chi Chi để kéo dài tuổi thọ thôi.”
…
Hy vọng CP tôi ship đều là real: “Không biết vì sao nhưng lúc Điền An An bưng ly nước đưa cho Tô Chi bảo cậu ấy uống, sau đó Tô Chi nói cô ấy vất vả bảo cô ấy uống đi, một màn này có cảm giác lắm nhé, hai người bọn họ đứng cạnh nhau rất có cảm giác CP, chị gái dịu dàng và cậu em đẹp trai, tổ hợp này tuyệt vời quá đi.”
Hôm nay cũng là một ngày đớp đường: “Tôi cảm thấy Điền An An với ai cũng có cảm giác CP, nhất là cảm giác với Lục Úc ấy, một người đẹp trai lạnh lùng, một người xinh đẹp dịu dàng.”
Ngày nào mắt cũng lấp lánh: “Hhhh, chẳng lẽ chỉ có tôi ship Tiểu Bạch hoa với Ôn Nhu hoa sao?”
...
Mấy cư dân mạng ship CP điên cuồng mù quáng, ship lung ta lung tung, fans các nhà nhao nhao rời đi, ôm idol chạy tám hướng.
*
Những chuyện này Tô Chi đều không biết, cô vào phòng bếp, nhìn thấy Lục Úc bèn hỏi anh: “Còn giẻ lau không?”
“Ừ.” Lục Úc nghiêng người nhìn cô một cái, duỗi tay lấy một cái giẻ lau sạch sẽ trên giá đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Tô Chi nhận lấy, thấy mặt kính anh vừa lau có vết loang.
“Anh lau kính như thế không sạch được đâu, tí nữa vệt nước khô sẽ hiện lên vết loang lổ. Như vậy đi, chúng ta phân công hợp tác, anh lau một lần trước, tôi đến giải quyết hậu quả, thế nào?”
Loại chuyện này một mình cô cũng làm được, nhưng khi quay chương trình, cô không muốn nổi bật, làm tốt phần của mình là được.
Lục Úc chưa từng làm việc nhà, anh nhìn mặt kính mình vừa lau rơi vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, anh gật đầu: “Được.”
Trước mắt xem ra em trai Tô Quân Bạch đáng yêu hơn cậu ta nhiều.
Hai người bọn họ đứng chung một chỗ làm việc lại khiến fans sung sướng chết đi được.
Không sao cả, em chờ anh: “A a a a a! Tôi sắp điên rồi! Nhan sắc của hai anh chàng đẹp trai này giết chết tôi rồi! Đứng chung một chỗ thật là cảnh đẹp ý vui!”
Nghe giọng đã biết là anh: “Đúng thật đúng thật, mùa này lắm trai đẹp như vậy, chúng ta cũng quá hạnh phúc!”
Dịu dàng chỉ dành cho ý trung nhân: “Ha ha ha ngắm trai xinh gái đẹp thật là sướng!”
...
Bọn họ ở bên này giúp nhau lau kính, Điền An An muốn đến giúp một tay cũng không chen vào được, đành phải đi trên lầu xem một chút.
Thi Bách Thủy, Lục Vũ Điểm, Dịch Kinh Hòa, Dịch Nhiên, bốn người bọn họ quân công quét dọn vệ sinh phòng.
Thi Bách Thủy thấy cô ta đến: “An An đến rồi, quét tước bên dưới xong rồi sao?”
Điền An An gật đầu nói: “Đại sảnh đã dọn dẹp xong, Lục Úc và Tô Chi đang lau kính trong phòng bếp, cháu lên giúp mọi người.”
Giọng nói Thi Bách Thủy trầm thấp dịu dàng: “Không cần, cháu quét dọn vất vả rồi, nghỉ ngơi đi, chỗ này có bọn chú là được.”
Dịch Kinh Hòa dọn rác ở phòng bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng phụ họa: “Đúng vậy, An An đi nghỉ trước đi, cơm chiều của chúng ta còn phải nhờ em giúp đấy.”
Anh ta có chút cảm tình với Điền An An, không chỉ là bởi vì vẻ ngoài và tính cách cô ta đều là kiểu anh ta thích, mà còn có một nguyên nhân khác.
Tô Quân Bạch cũng thích kiểu con gái này, cho nên anh ta cũng thích.
“Vậy được, các anh vất vả rồi.” Điền An An nở nụ cười điềm tĩnh: “Tôi đi chuẩn bị nước trà giúp các anh, như vậy các anh quét dọn vệ sinh xong là có thể uống luôn.”
Thi Bách Thủy luôn luôn dịu dàng với cô ta: “Cảm ơn An An.”
Dịch Kinh Hòa cũng nói: “Cảm ơn An An.”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sinh ra không ít hảo cảm với hành động này của Điền An An.
Bia Thanh Đảo: “An An đúng là thiên thần nhỏ mà! Vừa dịu dàng vừa chu đáo, ôm ôm một cái nào.”
Thành phố lớn tình yêu nhỏ: “Không cho nhé, An An của nhà tôi, đừng có mà cướp!”
...
Thu hoạch xong thiện cảm của bọn họ, Điền An An mới xuống lầu, đi chuẩn bị nước trà.
Nghe thấy có người gõ cửa, cô ta đứng dậy mở, ngoài cửa là Tô Quân Bạch đi vứt rác trở về.
Điền An An tránh người ra, cười nói với anh: “Anh về rồi, bên ngoài nóng lắm đúng không, mau vào ngồi đi.”
Lúc này là một hai giờ chiều, mặt trời chiếu thẳng lên đỉnh đầu, ra ngoài đi một vòng làm cả người đổ kha khá mồ hôi.
“Nóng cực kỳ nóng.” Tô Quân Bạch đương nhiên nóng, biệt thự mở điều hòa, anh cảm thấy như bước vào thiên đường.
“Anh vất vả rồi, nghỉ ngơi uống nước một lát đi.” Điền An An đưa cho anh trà hoa lài ướp lạnh.
Tô Quân Bạch quả thật rất khát, anh duỗi tay đón lấy: “Cảm ơn.”
“Cái này uống ngon ghê, thật sảng khoái.”
Trà hoa lạnh băng tiến vào dạ dày làm cả người đều sảng khoái, mùa hè đúng là nên ngồi trong phòng điều hòa, ăn dưa hấu ướp lạnh, xem phim.
Điền An An chỉ ấm trà bên cạnh: “Thích thì uống nhiều chút, còn nhiều lắm. Tôi có mang mấy túi trà hoa lài, nếu anh thích thì tôi chia cho một ít.”
“Vậy cảm ơn.”
Tô Quân Bạch cũng không khách khí, anh thích uống trà hoa lài, mùi vị loại trà này không tệ, lại thêm một ly nữa xuống bụng, cả người anh cuối cùng cũng dịu lại.
Anh lại thêm một chút hảo cảm với Điền An An trước mặt, chắc là đa số con gái đều giống như cô ta.
Trước khi tìm được Tô Chi, anh cũng cho rằng em gái vẫn là bé cưng mềm mại đáng yêu hồi nhỏ, kết quả không chỉ không phải, mà về một vài mặt cô còn đàn ông hơn cả anh.
Nhớ tới em gái, anh mới phát hiện Tô Chi không ở đại sảnh.
“Cô thấy Tô Chi đâu không?”
Điền An An dịu dàng nói: “Cậu ấy và Lục Úc đang lau kính trong phòng bếp.”
Tô Quân Bạch lập tức xù lông: “Cái gì? Nó và Lục Úc cùng nhau lau kính!!!”
Thằng khốn Lục Úc này, thế mà dám để em gái anh làm việc, anh không thể tha cho nó được!
Anh hung hăng đẩy cửa vào phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy em gái đang đứng cùng một chỗ với Lục Úc.
“Lục Úc! Đậu má cậu...”
Tiếng đẩy cửa làm kinh động hai người trong phòng, Tô Chi và Lục Úc đều nhìn qua.
Tô Quân Bạch tức giận như cá heo tiến vào thăm hỏi bác cả* người khác, phía sau còn có Điền An An bước nhanh theo.
*你大爷 là câu chửi người, nhưng cũng có nghĩa khác là “Bác cả”.
Tô Chi: “!”
Anh hai, anh nói thế lại bị người ta hắc bây giờ! Còn cô chẳng qua không trông chừng anh có mấy phút, làm sao lại dây dưa với nữ chính rồi!
Có điều lúc này phải giải quyết chuyện anh hai hỏi thăm bác cả người ta trước đã.
Cô vội vã nói tiếp: “Lục Úc, thật ra anh tôi đang hỏi thăm bác cả anh đấy, bác ấy có khỏe không?”
Lục Úc: “…”
Lục Úc: “À, tôi không có bác cả.”
Tô Chi: “…”
Tô Chi: “Thật ra bác cả chỉ là một cái xưng hô thôi, gọi là ông nội cũng được mà, ông nội anh có khỏe không?”
Lục Úc: “… Vẫn ổn.”
Tô Chi: “… Vậy là tốt rồi.”
Tô Quân Bạch nghe hai người bọn họ thảo luận chuyện bác lớn bác nhỏ, không xen vào được, anh trực tiếp đi lên đẩy Lục Úc ra đứng ở giữa hai người bọn họ.
“Chi Chi, anh đã dặn em rồi mà, Lục Úc là sinh viên thể thao, cậu ta hiểu nhất là loại công việc lau kính cần thể lực này, em giúp cậu ta chính là coi thường cậu ta, coi thường cậu ta chính là không coi cậu ta là đàn ông, đi, chúng ta đừng cản trở cậu ta làm việc.”
Lục Úc: “…”
Tô Chi: “…”
Tô Quân Bạch kéo cánh tay Tô Chi, mang cô ra ngoài: “Điền An An làm trà hoa ướp lạnh uống ngon lắm, anh uống hai ly là cả người sảng khoái cực kỳ, anh đưa em đi nếm thử.”
Tô Chi: “...”
No! Cô từ chối!
Thế mà anh hai lại uống hai ly trà hoa của nữ chính lúc cô không có mặt!
Trông điệu bộ này là còn muốn uống đến ly thứ ba đấy, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ra tới đại sảnh thì gặp phải bốn người Thi Bách Thủy cùng xuống lầu.
Anh ta hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Nghe bên này có động tĩnh rất lớn.”
“Không có chuyện gì, anh hai tôi sức khỏe dồi dào.” Tô Chi nói: “Mọi người đều quét dọn xong rồi, đúng lúc anh tôi giận mà không có chỗ xả, đưa rác cho anh ấy đi vứt đi.”
Cô nói: “Anh, người đàn ông mạnh mẽ chưa bao giờ cần người khác giúp đỡ cả, anh nên… làm đi?”
Tô Quân Bạch cười còn khó coi hơn khóc: “... Đương nhiên anh làm.”
Lại phải đi ra ngoài một vòng, toi công uống nước trà ướp lạnh.
Cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình, chính là anh đây, vì sao anh phải làm người đàn ông mạnh mẽ chứ!
A, anh không muốn làm nữa!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tô Quân Bạch: Lục Úc, đậu má cậu!
Lục Úc: Ngại quá, tôi không có bác cả.
Tô Chi: Ai...
Danh Sách Chương: