Tô Chi mang túi lớn túi nhỏ về nhà, mở cửa bước vào, phát hiện anh hai cô đang nằm ngủ trên sô pha, kịch bản sớm đã ném ở trên mặt đất, cũng không biết ngủ bao lâu rồi.
Cô đặt món quà xuống, chuẩn bị đắp chăn cho anh, vừa mới đến gần anh liền tỉnh dậy.
“Chi Chi, cuối cùng em cũng về rồi, anh nhớ em chết đi được.”
Một mình anh quả thực quá buồn chán, chỉ có thể ngủ để giải toả tâm trạng.
Tô Chi lấy ra món quà mua cho anh: "Quà cho anh.”
“Quà? Em mua cho anh sao?!” Tô Quân Bạch vô cùng bất ngờ: "Cảm ơn Chi Chi! Anh rất thích món quà của em.”
Mặc dù anh vẫn chưa xem là cái gì, nhưng mà quà của em gái tặng, bất kể là gì, anh đều thích.
“Anh thích là được rồi.” Tô Chi chia xong quà cho bố mẹ và anh cả, sau khi xuống lầu, nhìn thấy vẻ mặt của anh hai cô không đúng lắm: "Sao vậy?”
“Chi Chi, đây là phim kinh dị?” Thứ mà Tô Quân Bạch sợ nhất, không gì có thể so sánh được.
Tô Chi gật gật đầu: "Anh thích không?”
Vậy tại sao lần trước còn kéo cô đi xem phim kinh dị, một vẻ mặt vui vẻ đến rơi nước mắt, không phải vui quá nên khóc sao?
“…Thích.” Tô Quân Bạch cười còn khó coi hơn khóc, làm sao em gái sẽ cho rằng anh thích xem phim ma chứ? Chuyện này cực kỳ đáng sợ!
Tô Chi yên tâm: "Vậy thì được, đúng lúc không có gì để làm, chúng ta vừa ăn vừa xem đi.”
Cô đã mua combo gà rán, có rất nhiều thứ, chắc là có thể ăn rất lâu, đủ để xem một bộ phim.
Tô Quân Bạch: "…”
Muốn từ chối, nhưng không muốn mất đi cơ hội xem phim cùng với em gái, vậy… xem đi, cứu người sắp bị dọa chết đi jpg.
Hai người đi tới phòng chiếu phim ở tầng ba, Tô Chi cố ý kéo rèm cửa xuống, căn phòng ngay lập tức tối sầm lại.
Sau khi đĩa phim được phát, liền xuất hiện một âm thanh kỳ dị khiến cho người ta sởn gai ốc.
Tô Quân Bạch nuốt nuốt nước bọt, nhìn trộm thoáng qua, một gương mặt quỷ suýt chút nữa doạ chết anh rồi: "Á!”
Rốt cuộc ai sáng tạo ra phim kinh dị vậy, anh kính hắn ta là đàn ông thực sự.
“…” Đột nhiên anh thốt ra tiếng, Tô Chị bị dọa sợ rồi: "Làm sao vậy?”
“Không sao, anh chính là cảm thấy quá lạnh.” Tô Quân Bạch run bần bật.
Tô Chi sắc mặt không đổi tăng nhiệt độ điều hoà lên, chưa được một lúc lại nghe thấy anh hai kêu lên: "Lại làm sao nữa?”
“Ở đây tối quá, hay là chúng ta đến phòng khách đi.”
Tô Quân Bạch sắp bị âm thanh của cảnh tượng chỉnh chết rồi, mặc dù biết rõ là giả, nhưng không nhịn được sẽ sợ.
Tô Chi nghĩ nghĩ, anh hai cũng thật sự quá ồn ào: "Được rồi, chuyển đến phòng khách xem đi.”
Đúng lúc hai ngày này cô có thời gian, có thể cùng anh xem những bộ phim kinh dị này một lần, đến lúc cô khai giảng, anh hai vào đoàn phim thì không có thời gian nữa.
Tô Quân Bạch: "…”
Lần đầu tiên anh nảy sinh từ chối yêu cầu của em gái, đặc biệt là khi nghe em gái nói xem hết tất cả phim kinh dị cùng anh trong mấy ngày tới, anh muốn sụp đổ.
“Em gái à, hay là chúng ta… xem chương trình giải trí Cực Hạn đi? Còn có thể tăng rating cho chương trình.”
Chương trình giải trí Cực Hạn tập đầu tiên của mùa hai đã phát sóng được một thời gian rồi, tiếng vang rất tốt, rating cao hơn nhiều so với tập đầu tiên của mùa một.
Mấy ngày đó bọn họ quay phim, đã biên tập lại tổng cộng sáu tập, thứ bảy hàng tuần tung ra một tập, có thể phát sóng trong một tháng rưỡi.
Thời gian quay Cực Hạn kỳ hai vào một tháng sau, đạo diễn gửi tin nhắn vào trong nhóm, để bọn họ bỏ trống thời gian trước.
Địa điểm quay kỳ hai vẫn chưa xác định, có lẽ phải đợi trước khi quay mấy ngày mới có thể đưa ra.
Bây giờ đã có em gái cùng anh trong chương trình giải trí, cho dù tổ chương trình có lừa lần nữa, anh cũng không sợ, không có gì phải sợ cả.
Tô Chi: "Cũng được.”
Gần đây có quá nhiều chuyện, đêm đó Cực Hạn phát sóng, gặp phải chuyện anh hai bị người ta hắt nước bẩn, bận rộn xử lý chuyện đó không có thời gian xem chương trình.
Sau khi chuyện này của anh hai được giải quyết, không chỉ anh hai điên cuồng tăng fan, mà ngay cả cô cũng đang tăng fan, mang lại rất nhiều lưu lượng cho chương trình Cực Hạn đang được phát sóng, sau khi tập đầu tiên phát sóng, chương trình Cực Hạn liền leo lên hot search.
Đương nhiên có Weibo của anh hai và Lục Úc cũng lên hot search, hai đỉnh lưu lớn trong giới giải trí ghi hình trong một chương trình, rất nhiều cư dân mạng chưa xem buổi phát sóng trực tiếp đều bị hai người thu hút vào.
Weibo của chương trình Cực Hạn đã treo trên hot search cả một ngày rồi, rating vượt quá một trăm triệu lượt, đài Mật Đào đặc biệt đề xuất trang đầu cho chương trình Cực Hạn, luân phiên nhau, thu hút càng nhiều lưu lượng.
Cô vẫn chưa xem chương trình giải trí Cực Hạn mà bọn họ đã quay, không biết sau khi bị tổ chương trình cắt nối biên tập ra thành miếng là dáng vẻ gì.
Tô Quân Bạch vui vẻ đến nhảy lên: "Vậy bây giờ anh đổi đài.”
Tô Chi gật đầu, lại bổ sung một câu: "Xem xong chương trình Cực Hạn, chúng ta lại tiếp tục xem phim kinh dị, thời gian của em rất nhiều, có thể cùng anh xem hết tất cả mấy đĩa phim.”
Tô Quân Bạch: "...”
Không! Em gái tha cho anh đi!
*
Cuối cùng Tô Chi không xem hết tất cả phim kinh dị cùng anh hai, bởi vì anh phải vào đoàn phim sớm, tổ chức lễ khai máy, lại chụp một ít ảnh tạo hình nhân vật.
Đây là bộ phim đầu tiên mà anh hai diễn, mặc dù là thời niên thiếu của nam chính số 1, cảnh phim khá ít, nhưng cô tin rằng anh hai nhất định có thể đảm nhiệm được.
Cô có chút ấn tượng, sau khi bộ phim này phát sóng rating liền bùng nổ, đã làm mấy diễn viên chính nổi tiếng, cũng giúp cho bọn họ đoạt giải.
Trong nguyên tác anh hai là người không tham gia vào bộ phim này, cho nên, ở một mức độ nhất định nào đó, cô đã thay đổi quỹ đạo của cốt truyện, tiếp theo cũng sẽ ngày càng tốt hơn.
“Anh hai, chăm chỉ đóng phim, chú ý đến lời nói của mình, siêng năng một chút, đừng lo chuyện bao đồng, em xem trọng anh, cố lên.”
“Anh sẽ cố gắng.” Sự động viên từ em gái, Tô Quân Bạch vui vẻ không ngừng lại được.
Anh hai vào đoàn phim chưa được mấy ngày, Tô Chi liền bắt đầu đi học, mới sáng sớm, cô đã nhận được sự quan tâm từ bố mẹ và anh cả.
Hàn Huyên: "Chi Chi, đồ đạc con đều dọn dẹp xong hết rồi chứ? Mẹ giúp con kiểm tra lại lần nữa.”
Tô Đông Lễ: "Chi Chi, con đừng lo lắng, bố đã chào hỏi với hiệu trưởng rồi, ông ấy sẽ chăm sóc cho con.”
Anh cả: "Chi Chi, đúng lúc tiện đường anh đến công ty, anh đưa em đến trường.”
Tô Chi: "...”
Anh cả, anh là nghiêm túc sao? Trường học và công ty rõ ràng là ngược hướng nhau đấy?
Được thôi, cô hiểu rằng anh cả không yên tâm về cô, vậy đưa cô đến trường đi.
“Đồ dùng học tập đều thu dọn hết rồi, con không lo lắng, thật đấy, con đã hẹn Lâm Mạt cùng đi rồi, bố mẹ, anh cả, mọi người cứ bận việc của mình đi ạ.”
Cô đã 16 tuổi rồi, có đủ khả năng chăm sóc bản thân, chỉ là đổi trường học mới mà thôi, không có gì đáng lo cả.
Cả ba người đều muốn đưa cô đi: "Chi Chi, công việc của chúng ta không vội, để chúng ta đưa con đến trường, chúng ta đã mong chờ rất nhiều năm rồi.”
Sự quan tâm từ bố mẹ và anh cả, Tô Chi đành phải gật đầu: "Vậy được ạ.”
Tô Chi đồng ý, bố mẹ và anh cả ngay lập tức nở một nụ cười vui vẻ, cô cũng cười theo, đưa cô đi học chỉ là một chuyện nhỏ, có thể khiến cho bọn họ vui vẻ như vậy, cô cũng rất hạnh phúc.
Trên đường Tô Chi nhận được một đợt dặn dò cẩn thận của bố mẹ và anh cả, sau nửa tiếng, cũng đến trường rồi.
Đây là trường tư thục nổi tiếng nhất và giáo dục tốt nhất ở thành phố Kinh, Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch đều học cao trung ở đây.
Tô Đông Lễ đã phá mấy toà nhà ở trường học, ông cũng có tiếng nói nhất định ở trường học, vì vậy con gái sẽ nhận được sự chăm sóc tốt khi đi học.
Hôm nay là ngày khai giảng, trước trường rất nhộn nhịp, phần lớn mang quần áo của mình, trên mặt tràn đầy nụ cười tuổi trẻ.
Tô Chi mở lời: "Bố mẹ, anh cả, mọi người quay về đi ạ, con đi tìm Lâm Mạt.”
Lâm Mạt đã gửi mấy tin nhắn cho cô rồi, liên tục hỏi cô đã đến chưa.
Ba người vẫy tay: "Vậy con vào đi, chúc con chơi vui vẻ, tan học chúng ta đến đón con.”
Tô Chi: "... Vâng ạ, tạm biệt bố mẹ, anh cả.”
Cô là đến chơi, không phải, cô là đến để học, hầy.
Lâm Mạt đã vào trường trước rồi, gửi vị trí cụ thể cho cô.
Tô Chi đeo khẩu trang khi vào trường, bây giờ cô không muốn bị người ta nhận ra, những học sinh ở đây có lẽ sẽ có fan của anh hai, cô không muốn bị bao vây hỏi xin chữ ký của anh hai.
Mặc dù cô đã đeo khẩu trang, cũng không thể che giấu được dáng người cao gầy và mảnh khảnh của mình, cô ăn mặc khá trung tính, rất nhiều nữ sinh đều xem cô như nam sinh.
Tô Chi đi một mạch về hướng địa chỉ mà Lâm Mạt gửi, không để ý những cô bé này.
Lúc cô đi qua, Lâm Mạt cùng một nhóm nữ sinh reo đang đứng bên sân bóng hò cổ vũ cho những người trong sân.
Âm thanh lớn có chút ồn đến đau cả tai, cô lấy tai nghe ra nhét vào tai, giơ tay vỗ vỗ vai Lâm Mạt: "Lâm Mạt, đi báo danh.”
Lâm Mạt không biết là cô, xua xua tay: "Trước tiên đừng nói chuyện, tôi đang có chuyện, cố lên nào! Xông lên!”
Tô Chi: "…”
Con nhóc này thật sự có quá nhiều năng lượng rồi.
Trước 8 giờ 30 đến phòng giáo vụ để báo danh, vào lớp là được rồi, cho cô 5 phút nữa để xem trận đấu bóng.
Cô tìm một chỗ ngồi xuống, nghe thấy hai nữ sinh bên cạnh đang trò chuyện rất kích động.
“A a, học trưởng Giang Thế Lâu chơi bóng thật sự đẹp trai quá, cậu xem vòng eo thon gọn của anh ta, thực sự quá tuyệt!”
“Thật sự quá tuyệt, có điều tôi không giống như cậu, tôi thích khuôn mặt của anh ta, đẹp trai quá đi!”
“Thực ra Tạ Hằng trông cũng rất đẹp trai đấy, chỉ là tính tình không tốt lắm, không ai dám trêu chọc anh ta.”
“Tạ Hằng trùm trường này rất không dịu dàng với con gái, sau này chắc chắn không tìm được bạn gái.”
“Xuỵt, nhỏ tiếng chút, cậu nguyền rủa anh ta như vậy, bị anh ta nghe được là cậu tiêu rồi.”
…
Tô Chi đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, chẳng trách nhiều nữ sinh vây quanh ở đây như vậy, hoá ra là nam chính ở bên này, chỗ mà nam chính xuất hiện luôn tràn ngập hoa tươi, tiếng vỗ tay và khen ngợi.
Cô khá quen với cái tên Tạ Hằng này, là nam hai trùm trường trong cốt truyện gốc, nhiều cảnh quay hơn anh hai, kết cục cũng tốt hơn anh hai, chỉ rơi vào một kết cục huỷ dung và ảm đạm rời đi.
Cô cảm thấy nữ chính của thế giới này quả là có độc, ai thích cô ta kết cục cuối cùng đều chưa chắc tốt, trừ nam chính tiêu chuẩn.
Nữ chính hiện giờ đang ở trong lớp 3, cùng một lớp với nam chính, lớn hơn cô một khoá.
Điều quan trọng là anh hai không ở trường học, cô không cần lo lắng anh có dính líu gì với nữ chính, ha, cuối cùng cô cũng thể trở lại cuộc sống bình thường ngắn ngủi, nỗ lực học tập, tiến bộ mỗi ngày.
Hết 5 phút rồi, cô đứng dậy gọi Lâm Mạt: "Đi thôi, báo cáo sắp muộn rồi.”
Lâm Mạt lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô, kéo cô về phía trước, kích động nói: "Chi Chi, sao bây giờ cậu mới đến hả? Bỏ lỡ rất nhiều cảnh tượng đặc sắc rồi đấy, bọn họ chơi bóng rất đẹp, cậu mau nhìn kìa!”
Tô Chi: "…”
Cô không nhịn được hỏi một câu: "Thần tượng của cậu không phải là Lục Úc sao?”
Trước kia còn bắt lấy cô nói chỉ yêu một người con trai là Lục Úc.
“Cái này khác nhau mà, Lục Úc là thần tượng của tớ, là dùng để khao khát.” Lâm Mạt kích động nói: "Nhưng mà mấy anh đẹp trai ở đây thì không phải, nói không chừng trong những người này còn có bạn trai tương lai của tớ, ha ha ha.”
Tô Chi: "…”
Tỉnh tỉnh đi, cậu đến để học, không phải đến để hẹn hò.
Bên cạnh truyền đến tiếng hét lên của một cô gái: "Á! Cẩn thận!”
Giọng nói hô to về hướng bọn cô, Tô Chi ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng trong sân bị người ta đánh lệch, bay thẳng về phía Lâm Mạt.
Lâm Mạt vẫn đang nói chuyện, không nhận ra nguy hiểm sắp đến gần, đợi cô nghiêng đầu qua, lúc nhìn thấy quả bóng bay lại, bị dọa đến tim ngừng đập: "A!”
Nữ sinh xung quanh cũng bị doạ chết khiếp, nếu quả bóng này đập vào mặt, chắc chắn huỷ dung rồi.
Một màn huỷ dung sẽ không xảy ra, bởi vì quả bóng đã bị Tô Chi chặn lại rồi, cô nhìn về hướng mọi người trên sân bóng.
“Quả bóng này là ai ném? Đi ra đây.”
Danh Sách Chương: